Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1182 - Chương 1182. Ta Tiến Vào Rồi

Chương 1182. Ta tiến vào rồi
Đan trưởng lão trong cứ điểm trực tiếp lao ra bùng nổ một trận, bày rõ nói cho Quân Thường Tiếu bên ta sẽ không thỏa hiệp.

Rất cứng.

Rất có phong phạm vị diện đội ngũ bậc thang thứ nhất.

Nhưng, Quân Thường Tiếu cũng không phải ăn chay.

Hạo Hãn đại lục các ngươi đã lấy phương thức này để hoan nghênh, vậy mình cũng chỉ có thể đến mà không đáp lại là phi lễ!

Vừa mới đột phá Võ Thánh đại viên mãn hắn cũng là bùng nổ một trận, trực tiếp khiến đối phương bay ra như thế nào, bay trở về như thế đó, sau đó thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Đan trưởng lão kinh ngạc!

Mình tốt xấu là cấp bậc chữ Thiên, thế mà tiếp không được một quyền của tên kia!

Vài canh giờ trước, hắn có thể tiếp được, bởi vì khi đó Quân Thường Tiếu chẳng qua đỉnh phong Võ Thánh.

Bây giờ sao.

Đừng nói hắn một tên chữ Thiên, cho dù đến hai tên nữa cũng chưa chắc tiếp được, bởi vì Quân Thường Tiếu cảnh giới tăng lên, tuyệt đối vô địch ở cùng cấp bậc.

Cái này rất cường thế!

Mân Côi nữ hoàng kinh ngạc nói: “Phu quân tựa như lại mạnh lên rồi, chẳng lẽ có liên quan với đầu trọc?”

“Ta mạnh hay không chẳng có một chút quan hệ nào với đầu trọc!” Quân Thường Tiếu rít gào.

Mân Côi nữ hoàng cười nói: “Càng giải thích càng là che giấu.”

“...”

Quân Thường Tiếu đè nén lửa giận, quay đầu nhìn về phía cứ điểm Hạo Hãn đại lục, giận dữ hét lớn: “Ta, Quân Thường Tiếu, mau đưa tiền!”

Đối phương đã dùng nghi thức như vậy hoan nghênh mình, khẳng định không đi trình tự!

Như thế nào đơn giản, làm như thế đó!

“Quân Thường Tiếu!”

Đan trưởng lão áp chế kinh mạch bị hao tổn, trầm giọng nói: “Hạo Hãn đại lục ta dựa vào cái gì cho ngươi tiền!”

Quân Thường Tiếu ôm mặt cười lên.

Thôi xin, ngươi tốt xấu gì cũng là một cường giả chữ Thiên, sao có thể hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy?

“Bằng hắn là phu quân ta.” Mân Côi nữ hoàng nói.

“...”

Quân Thường Tiếu rất muốn một lần nữa hóa thân rít gào đế*.

(*: 1 thuật ngữ để nói về những người chuyên gào rú để bày tỏ cảm xúc, bắt nguồn từ diễn viên Mã Cảnh Đào với lối diễn xuất khoa trương)

Nhưng vẫn là cố gắng đè nén được, dù sao lấy lý do này để đòi tiền không sao bắt bẻ.

Cẩu Thặng thay đổi rồi.

Vì tiền, thế mà...

Dừng, hắn ngay từ đầu đã là cái kiểu này được không.

“Lão già, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, Hạo Hãn đại lục các ngươi dựa vào cái gì phải đi đối phó Hồn tộc đại lục?” Quân Thường Tiếu hỏi.

“...”

Đan trưởng lão trầm mặc.

Hắn biết mình nếu nói là giúp vị diện khác, khẳng định sẽ bị đối phương bắt chẹt, cho đến oán trách đến không còn lời nào để chống đỡ.

“Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi thế mà hỏi ta dựa vào cái gì, quả thật câu chuyện quá buồn cười.” Quân Thường Tiếu vô tình trào phúng.

Quả thực.

Thế giới dùng võ vi tôn, làm bất cứ chuyện gì cũng không cần đi giảng dựa vào cái gì.

Thế nào cũng phải có lý do, vậy thì ta thích!

“Quân tông chủ.”

Cổ Hào Kiệt từ trong đại điện đi ra, chắp tay nói: “Hạo Hãn đại lục ta không biết ngươi cùng Mân Côi nữ hoàng là vợ chồng, lúc trước đã đắc tội nhiều còn xin thứ lỗi.”

Cho tiền không có khả năng, hóa giải mâu thuẫn thì được.

Huống chi, mình phái đi vài tên chữ Thiên cũng chưa tổn thương nữ nhân của hắn, tới cửa tống tiền là quá phận rồi.

Quân Thường Tiếu vẫy tay, nói: “Ngươi đi ra một chút, để ta tát một cái, ta nói tiếng xin lỗi đôi bên thanh toán xong ân oán.”

“...”

Sắc mặt Cổ Hào Kiệt âm trầm xuống.

Mình là đứng đầu cứ điểm hiện giờ của Hạo Hãn đại lục, bị hắn tát một cái chẳng khác nào bị chà đạp tôn nghiêm sao?

“Hừ.”

Đan trưởng lão cười lạnh nói: “Quân tông chủ, chúng ta đã xin lỗi rồi, ngươi nếu không tiếp nhận thế nào cũng phải tống tiền, vậy cứ đứng mãi bên ngoài đi.”

Hắn bị một quyền đánh trở về, kinh mạch trong cơ thể nhiều chỗ bị hao tổn, hoàn toàn không có dũng khí ra gặp tên kia nữa.

“Như thế nào?”

Quân Thường Tiếu sờ sờ mũi, cười nói: “Nghe ý tứ này của ngươi, là ỷ vào có cứ điểm bảo hộ, mới dám không sợ hãi gì?”

“Nếu không thì sao?”

Đan trưởng lão cười lạnh nói: “Ngươi còn có thể xông vào?”

“Ồ, đúng rồi.”

“Cứ điểm Tinh Vẫn đại lục của ngươi bị phong tỏa, do Hồn tộc đại lục thay thế, đã mất đi tư cách hướng vị diện khác tuyên chiến.”

Khó trách dám cứng rắn đến cùng với Quân Thường Tiếu.

Nếu cứ điểm Tinh Vẫn đại lục không bị thượng giới phong tỏa, còn có được tư cách hướng vị diện khác tuyên chiến, hắn cùng Cổ Hào Kiệt khẳng định phải tự hỏi thật kỹ, tuân theo nội tâm hẳn hoi.

“Do Hồn tộc đại lục thay thế?”

Mân Côi nữ hoàng lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Vị diện khốn kiếp lúc trước phạm quy, chẳng lẽ là Tinh Vẫn đại lục các ngươi?”

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói: “Ta cũng không ngờ, vị diện xui xẻo thế thân Tinh Vẫn đại lục ta đi lên sẽ là Hồn tộc đại lục các ngươi.”

“...”

Mân Côi nữ hoàng thiếu chút nữa không nhịn được lao tới mang tóc giả của hắn giật xuống.

“Vù!”

Quân Thường Tiếu phất tay triệu ra một cái ghế dựa, sau đó ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Ta đếm tới mười cho các ngươi, nếu lấy không ra một ngàn vạn viên linh thạch, cũng đừng trách bổn tọa tâm địa độc ác.”

“Một ngàn vạn linh thạch?”

Nụ cười lạnh trên mặt Đan trưởng lão càng thêm nồng đậm.

Nếu không phải ngại bởi thân phận, chỉ sợ sẽ nói thẳng ra: “Ngươi ăn cứt đi!”

“Một.”

Quân Thường Tiếu hô một tiếng.

Cổ Hào Kiệt và Đan trưởng lão khoanh tay cười lạnh, một bộ dáng ‘Chúng ta cứ đứng ở trong cứ điểm, có năng lực tiến vào đánh chúng ta nha’.

“Hai.”

“Ba.”

Quân Thường Tiếu hô lên mỗi một chữ, giọng điệu đều sẽ trở nên nghiêm nghị, hai mắt dần dần trở nên không có cảm tình.

“Mười!”

Đột nhiên, con hàng này không tuân theo trình tự bỏ qua thứ khác, trực tiếp thét lên một con số cuối cùng, sau đó người từ trên ghế biến mất, xuất hiện ở trước kết giới cứ điểm Hạo Hãn đại lục, đột nhiên giơ nắm tay, hội tụ luồng khí bùng nổ đánh tới.

Một khắc đó.

Quân Thường Tiếu rất nghiêm túc!

Mỗi khi vẻ mặt này xuất hiện, liền đại biểu hắn nghiêm túc rồi!

“Ngây thơ!”

“Không biết tự lượng sức mình!”

Ý cười trên mặt Cổ Hào Kiệt cùng Đan trưởng lão càng đậm.

Bọn họ không phủ nhận, Quân Thường Tiếu thực lực mạnh, nhưng dùng nắm tay đi đánh phá cứ điểm, thật là đánh giá bản thân quá cao, quá mức xem nhẹ kết giới phòng ngự thượng giới bố trí.

Mân Côi nữ hoàng cũng nhíu mày nói: “Phu quân hắn lại điên rồi?”

Hàng rào phòng ngự tồn tại quanh cứ điểm, cường độ thậm chí so với không gian tầng sâu của một vị diện còn cứng hơn, cho dù cường giả cấp bậc phá toái hư không cũng không thể lay động, hắn thế mà dám dùng nắm tay đánh phá!

Nhỡ đâu bị cắn trả...

“Tàn, ta nuôi hắn.” Mân Côi nữ hoàng ở trong lòng thầm nghĩ.

“Vù vù!”

Sóng khí bùng nổ, mạnh mẽ vô cùng!

Nhưng, ngay tại lúc các loại kỹ xảo điện ảnh toàn bộ mở đến mức tận cùng, nắm tay phải Quân Thường Tiếu đột nhiên im bặt mà dừng, thình lình mở ra bàn tay, Thúy Hoa bỏ túi hóa há mồm gặm về phía kết giới cứ điểm.

Tổ chế tác: “MMP*, đền ta kinh phí!”

( ( 妈卖批 ): Phát âm là Ma Mai Pi, viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đĩ mẹ mày”.)

“Rắc rắc rắc!”

“Rắc rắc rắc rắc!”

Thúy Hoa được gọi ra gặm cắn hàng rào kết giới cứ điểm Hạo Hãn đại lục, rất nhanh gặm ra một cái lỗ thủng lớn.

“Vù!”

Quân Thường Tiếu giơ tay, lấy ngón tay ấn ở bên trên.

Chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, kết giới phòng ngự tồn tại bốn phía cứ điểm so với giấy còn mỏng yếu hơn ầm ầm sụp đổ.

Thúy Hoa gặm ra một lỗ thủng, hệ thống phòng ngự mạnh mẽ chẳng khác nào mất đi hiệu lực.

“Bịch.”

Quân Thường Tiếu hướng Cổ Hào Kiệt cùng Đan trưởng lão ngây ra như phỗng bước đi.

Theo hắn đi mỗi một bước, Hiên Viên Thần Giáp khoác lên người, Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm đeo ở bên hông, Cửu Thiên Thập Địa Phách Thiên Thương nắm trong tay, trường bào theo gió vang phần phật, như nháy mắt hóa thành Thường Sơn Triệu Tử Long ở dốc Trường Phản bảy lần vào bảy lần ra!

“Phu quân ta thật đẹp trai!”

Mân Côi nữ hoàng nhất thời hóa thành tiểu nữ tử si mê vì yêu.

“Vù!”

Đi đến cách Cổ Hào Kiệt cùng Đan trưởng lão mười trượng, Quân Thường Tiếu ngừng lại, Phách Thiên Thương chống trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, phác họa ra một cái mỉm cười tà mị rất khó học nói: “Hai vị, ta tiến vào rồi.”

“Vù!”

Dứt lời, hào quang mạnh mẽ kề sát mặt đất nổ bắn đi, ở sau khi xé rách ra chiến hào thật dài hung hăng đánh ở trên đại điện.

“Ầm!”

Kiến trúc tồn tại mấy ngàn năm sụp đổ xuống, bốc lên bụi đất đầy trời.

“Vù vù vù!”

Cùng lúc đó, uy áp khủng bố đến từ kiếm võ song thánh đại viên mãn từ trong cơ thể Quân Thường Tiếu bùng nổ, võ giả Hạo Hãn đại lục ở trong cứ điểm, chỉ cần chạm đến liền giống như gánh ngọn núi lớn, sắc mặt lập tức dữ tợn đến mức tận cùng.

“Quân tông chủ!”

Cổ Hào Kiệt rốt cuộc từ trong trạng thái ngu ngốc lấy lại tinh thần, tốc độ nói nhanh hơn: “Hạo Hãn đại lục ta trả tiền! Hạo Hãn đại lục ta trả linh thạch!”

“Hai ngàn vạn.”

“Trả! Trả! Trả!”

------------


Bình Luận (0)
Comment