Chương 1208. Chương 1201: Chín tầng Địa Ngục
“Ngươi không hiểu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nơi nào càng nguy hiểm thì sẽ càng an toàn.”
“Huống hồ, ta có thể dịch dung, có thể dùng tên giả lẫn vào, thuận tiện tìm hiểu cứ điểm Tinh Không xem như thế nào.”
“Đừng đi.”
Hệ thống khuyên can: “Nếu lỡ bị phát hiện thì sẽ vô cùng xui xẻo đấy!”
“Sẽ ổn thôi!”
Quân Thường Tiếu nói: “Được cái miệng ngươi cổ vũ như thế, bây giờ ta đã tự tin hơn gấp trăm lần.”
Hệ thống cảm thấy bản thân bị vả vào mặt một cách đau đớn!
Nếu hắn bị phát hiện thì chắc hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió, vô cùng bình an.
“…”
Hệ thống cũng không còn lời nào để nói.
Chức năng vả mặt này, ký chủ còn có thể dùng như vậy sao?
“Lại nói.”
Quân Thường Tiếu khinh thường nói: “Ta ở chiến trường chiến đấu hơn trăm u linh, cho dù thượng giới cũng không làm gì được, thế thì giới phàm trần có mấy ai có thể làm được?”
Hệ thống nói: “Nếu không phải có vợ ký chủ trợ giúp, không có tượng đá chi lực duy trì, thì ngươi có thể chiến thắng Hắc Bạch Song Sát hay không?
“Chuyện này…”
Quân Thường Tiếu rơi vào trầm tư.
Không dựa vào các át chủ bài, hắn thật sự không cho là mình có thể chiến thắng sự áp chế của cường giả từ thượng giới.
Hệ thống nói: “Hiện tại hai người hẳn là thuộc cấp độ mạnh nhất thế giới phàm trần, không chứng cứ điểm Tinh Không cũng có loại cấp bậc này?”
“Ý ngươi là...”
Sắc mặt Quân Thường Tiếu trở nên nghiêm túc, hắn lên tiếng: “Cứ điểm Tinh Không có thể tồn tại cường giả đến từ thượng giới?”
“…”
Hệ thống trở nên phát điên.
Ý của ta thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, vạn vạn không thể khinh thường võ giả thế giới phàm trần, làm sao hắn lại đi đến thượng giới chứ!
“Được rồi!”
Hệ thống nói: “Ngươi nói cũng có lý đấy.”
“Nếu Hắc Bạch Song Sát lấy phương pháp đặc thù xuống dưới, thế giới phàm trần có lẽ cũng sẽ tồn tại người lén qua.”
“Ta biết.”
Quân Thường Tiếu tỉnh ngộ nói: “Chính là bởi vì cứ điểm Tinh Không tồn tại người thượng giới, cho nên hệ thống bị ngăn cản lấy trộm tàn quyển năm!”
“…”
Hệ thống bội phục với suy nghĩ của ký chủ.
Tuy nhiên nó lại gào lên: “Trịnh trọng tuyên bố lần nữa, chỉ cần nghiêm túc trộm, không có không trộm được đồ, không tin ngươi thử mua lại một lần nữa đi!”
“Không mua được thì làm thế nào?”
“Ta sẽ phát sóng trực tiếp ăn năm mươi cân shit!”
“Được!”
Quân Thường Tiếu nói: “Dù uổng phí 20000 điểm cống hiến, ta cũng phải thay người đọc thỏa mãn mong muốn thú vị này của ngươi!”
Nói là như vậy, nhưng kỳ thật cũng biết hệ thống không phải người cũng không phải thực thể, căn bản không làm được chuyện này, nhưng mà thấy nó thề thốt son sắt như vậy, hắn có chút động lòng.
Tàn quyển năm giấu ở căn cứ Tinh Không, bên trong rốt cuộc có cường giả hay không, có người lẻn vào hay không cũng chưa biết được, cho dù mình qua cũng chưa chắc tìm được, không bằng lại dùng 20000 điểm cống hiến mua một lần.
Huống chi.
Thêm một cái tàn quyển năm, có thể tăng uy lực của Thất Huyền Hà Quang lên, sớm mua lại cho các đệ tử tu luyện sớm, tương đương với việc tăng cường thực lực lên!
“Xoạt!”
Kéo ra cột thương phẩm đã mua.
…
Căn cứ Tinh Không.
Quan Cửu và lão giả run lẩy bẩy quỳ trong đại điện.
“Chủ thượng.”
Một tên hắc y nhân đứng đằng sau lạnh lùng nói: “Bọn họ là hai linh hồn căn nguyên không lành lặn, mỗi lời nói của bọn họ không thể tin.”
Người đeo mặt nạ ngồi trên vị trí đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ cho các người đi tìm hiểu tính báo, làm sao lại làm mất linh hồn căn nguyên rồi?”
“Chủ… Chủ nhân…”
Cơ thể Quan Cửu và lão giả đều đang run rẩy.
Người đeo mặt nạ nhàn nhạt nói: “Linh hồn căn nguyên bị người khác không chế, hắn sẽ không nói thật, kéo xuống, cho vào chín tầng Địa Ngục.”
Nghe được bốn chữ “Chín tầng Địa Ngục”, sắc mặt Quan Cửu và lão giả sợ đến mức tái nhợt, sau đó vô lực nằm liệt trên mặt đất.
Hai người đã sống hàng năm trời ở cứ điểm, đương nhiên cũng biết chín tầng Địa Ngục, chỗ đó thật sự giống với cái tên Địa Ngục, chỉ cần đi vào thì không thể sống đi ra!
“Chủ… Chủ thượng…”
Quan Cửu và lão giả tuyệt vọng kêu lên, nhưng vẫn bị mấy tên hắc y nhân kéo xuống.
Một người là chủ nhân đã bồi dưỡng mình nhiều năm, một người khống chế linh hồn căn nguyên, căn bản hắn không biết nên làm thế nào cho đúng.
“Chủ thượng.”
Hắc y nhân đứng ở trong đại điện nói: “Theo ta thấy, việc này không thoát được quan hệ với Tinh Vẫn đại lục, không bằng thuộc hạ dẫn người qua đó điều tra.”
Người đeo mặt nạ nhàn nhạt nói: “Đừng làm cho bổn tọa thất vọng.”
Cùng ngày.
Bên trong thành trì kiên cố của cứ điểm, mấy chục chiếc chiến thuyền Tinh Không bay ra ngoài, mà địa điểm đến chính là Tinh Vẫn đại lục.
“Tướng quân.”
Trên mui thuyền, một lão giả dò hỏi: “Hai người Quan Cửu bị đưa vào chín tầng Địa Ngục?”
“Không sai.”
Tên đầu lĩnh kia hỏi: “Còn là tầng thứ hai.”
“Ừ!”
Lão giả hít một hơi lạnh, nói: “Tầng thứ hai của Địa Ngục giam giữ một tên tù nhân, nghe nói tâm tính tàn nhẫn, thích giết chóc thành nghiện, hai tên gia hỏa kia đi vào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Đầu lĩnh nói: “Mỗi tầng Địa Ngục giam giữ một tội nhân, có ai là hiền lành chứ?”
“Cái này…”
Lão giả trầm mặc.
Hắn không đi qua chín tầng Địa Ngục, nhưng từng nghe một thành viên ở cứ điểm Tinh Không nói qua chỗ này, nghe nói bên trong có tổng cộng chín nhà giam đồng nghĩa với cấp bậc Địa Ngục, mỗi một tầng Địa Ngục đều nhốt một chánh phạm, bởi vì các loại nguyên nhân mà bị giam cầm vĩnh viễn.
Thậm chí có tin đồn nói, sự tồn tại của cứ điểm Tinh Không là do thượng giới bày kế, tác dụng chính là nhốt những tên đại nghịch bất đạo, đại hung đại ác, còn cứ điểm chi chủ thì giống như là trưởng ngục.
Dĩ nhiên.
Đây chỉ là tin đồn.
Bởi vì cứ điểm Tinh Không tồn tại đã lâu, đã nhiều lần đổi cứ điểm chi chủ, cho nên giải thích đến từ thượng giới rất khó làm người ta tin phục.
Có một vài thế nhân tán thành, chín tầng Địa Ngục giam giữ rất nhiều cường giả có thực lực khủng bố, nguyên nhân bọn họ bị bắt có thể là vì đắc tội với cứ điểm Tinh Không.
…
“Cót két!”
Cánh cửa đá khổng lồ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một tia sáng từ cửa xuyên thấu tới.
“Ca ca ca.”
“Ca ca ca.”
Quan Cửu và lão giả mặc tù phục, mang theo xích chân bước từng bước đi vào, hai tay và hai chân đều run rẩy kịch liệt, đặc biệt cảm nhận được không khí u ám bên trong, da đầu như muốn nứt ra.
“Cót két!”
Cửa đá đóng lại lần nữa, một tia sáng cuối cùng cũng biến mất, quang cảnh vô cùng âm u, cũng vô cùng âm trầm.
Quan Cửu và lão giả đều có tu vi võ đế, nhìn khắp toàn bộ thế giới phàm trần, cũng coi như là cường giả số một số hai, nhưng đặt mình ở trong này, lại kinh hồn mất vía.
“Vụt!”
Đột nhiên, một luồng hồng quang từ xa bay tới, bay giữa không trung giống như quỷ hỏa, chỉ thấy bốn chữ “Tầng Địa Ngục” do xương cốt tạo thành dần dần hiện ra.
“Ô ô ô.”
“Ô ô ô!”
Gió lạnh thổi tới, giống như quỷ khóc sói gào.
Quan Cứu và lão giả kinh sợ lạnh cả người, theo bản năng dựa lưng vào nhau, nhưng đột nhiên cảm giác đã đụng phải vật gì lạnh như băng, vì vậy vội vàng lùi lại mấy bước, cùng nhau quay đầu lại.
“Hai vị.”
Một người tóc tai bù xù hai chân hai tay đều bị chói bởi xiềng xích đứng ở giữa bọn họ, giơ tay lên vén mớ tóc hỗn loạn ra, để lộ khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, cười nói: “Cái mông đã rửa sạch chưa?”
Giọng nói cực kỳ âm u, giống như đến từ sâu trong Địa Ngục!
“Cộp cộp cộp!”
Quan Cửu và lão giả sợ hãi lùi mấy bước, cho đến khi thấy tù phục có khắc hai chữ “Chánh phạm”, hoảng sợ nói: “Hoắc… Hoắc Diễm Yêu…”