Chương 1214. Chương 1207: Đậu Đậu, hết khổ!
Có sẵn lòng trở thành một thành viên của Vạn Cổ tông, đi theo bản tọa chinh chiến bát hoang không?
Khi mà câu nói này tiến vào lỗ tai Triệu Đậu Đậu rồi truyền lại đến tư duy thức hải, cả người hắn ta đứng lặng tại chỗ như tượng gỗ, hai con ngươi lộ vẻ sững sờ, thật giống như đã hoàn toàn mất đi linh hồn.
Không ai biết, bao nhiêu đêm bị giam ở đây, hắn ta đã mơ hình ảnh mình mặc vào đồng phục Vạn Cổ tông.
Cũng không có ai biết, mỗi lần hắn ta từ trong giấc mộng quay trở về hiện thực có bao nhiêu mất mát, bao nhiêu thống khổ.
Không!
Đái Luật bị giam cùng một phòng giam biết.
Bởi vì thường xuyên nửa đêm nhìn thấy tên kia núp ở góc giường, dường như hoàn toàn không hợp với toàn bộ thế giới này.
Tu vi Triệu Đậu Đậu không cao, tâm tính rất tốt.
Để có thể làm cảm động Quân Thường Tiếu, hóa thân thành đạo sư tâm linh, truyền bá súp gà cho tù nhân, chẳng phải để chứng minh mình có năng lực sao!
"Cha, mẹ."
Triệu Đậu Đậu lẩm bẩm, "Ta... Ta đang nằm mơ sao?"
"Uỳnh!"
Một cước mạnh mẽ đạp tới, trực tiếp đánh bay hắn ta ra ngoài, cũng hung hăng đâm vào vách tường, trong nháy mắt đau đớn kịch liệt lan ra toàn thân.
"Hiện tại sao rồi?" Quân Thường Tiếu nói.
Lần này hắn đạp một chân không phải là để Triệu Đậu Đậu sâu sắc cảm thụ rõ ràng mình đang không nằm mơ, mà là muốn nhìn một chút xem đối phương mượn nhờ thuộc tính thiên địa ở Vạn Cổ tông đã tăng cảnh giới lên đến cấp bậc nào rồi.
Cũng không tệ lắm.
Đã đạt đến Võ sư đỉnh phong.
Lúc Triệu Đậu Đậu đi vào cảnh giới cao bao nhiêu, Quân Thường Tiếu đã quên, có điều đoán chắc nằm giữa Võ Đồ và Võ sư sơ phẩm.
Trong hoàn cảnh không có các loại đạo cụ phụ trợ, cũng không có tâm pháp cao thâm, trong lúc ngồi tù mà đột phá đến cấp bậc như thế này... Mẹ nó, bị giam lâu như vậy, thậm chí ngay cả Võ Tông cũng không đạt đến, tư chất cũng quá kém đi! Để hắn ta quản lý nhà tù, có hơi khó khống chế tình hình!
Đương nhiên, Quân Thường Tiếu không có ý định để cho giám ngục trưởng của mình có thực lực như Magellan trong Impel Down, nhưng tối thiểu cũng không thể quá gà đi.
Huống chi.
Nhà tù Địa Tự Hào giam giữ nhóm phạm nhân có cường giả cấp bậc Võ Đế, Võ Thánh đại viên mãn, để một cái Võ sư nho nhỏ đi quản lý... dường như rất có ý tứ.
"..."
Hệ thống im lặng.
Mạch não này của ký chủ chứa cái gì vậy!
...
Đau!
Rất đau!
Không phải là mơ, là thật!
Triệu Đậu Đậu ngã vào bên tường dùng hai tay cố gắng nâng người lên, sau đó liền thấy mặt đất dần dần ướt át, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu trượt xuống gương mặt hắn ta.
Lời chiêu mộ nhập môn của Quân Thường Tiếu đã làm hắn ta chờ rất nhiều năm.
Hôm nay.
Lúc này.
Giây phút này.
Cuối cùng cũng đợi được!
Cuối cùng hết khổ!
Tâm ở đây, mộng cũng ở đây, trong thiên địa còn có chân ái!
"Tí tách, tí tách!" Nước mắt một giọt một giọt nối thành hàng rơi xuống, cảm xúc của Triệu Đậu Đậu đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Đái Luật rất muốn chế giễu, rất muốn xem thường tên này, nhưng mỗi lần nghĩ đến đối phương huyễn tưởng trở thành đệ tử Vạn Cổ tông ở trước mặt mình từ sáng đến tối, gã theo bản năng lựa chọn trầm mặc.
Hắn ta có lựa chọn của mình, hắn ta cũng có lý tưởng của mình. Ta không thể bởi vì căm hận Vạn Cổ tông, căm hận Quân Thường Tiếu rồi đi khinh bỉ và chế giễu hắn ta.
Trong vô hình, ở sâu trong nội tâm Đái Luật vẫn rất vui vẻ, bởi vì... tên súp gà cuồng ma này rốt cuộc cũng ra tù, cuối cùng bên tai mình có thể thanh tịnh!
Nếu như không phải là Quân Thường Tiếu và Triệu Đậu Đậu đang ở đây, gã có lẽ sẽ ngẫu hứng khiêu vũ, hát múa điên cuồng!
Đừng hỏi vì sao lại thế.
Cửa sổ nhà tù Thiên Tự Hào đối diện chủ phong diễn võ trường!
Mỗi ngày, theo thông lệ, đệ tử dạy thể dục buổi sáng, hai người không chỉ có thể nghe được âm nhạc mỹ diệu, mà còn có thể nhìn thấy bọn họ khiêu vũ.
"Đừng khóc."
Quân Thường Tiếu nói: "Đưa ra lựa chọn đi."
"Xoạt!" Triệu Đậu Đậu đứng người lên, sau đó "bình bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt hắn, mặt đầy nước mắt và nước mũi lớn tiếng nói, "Ta Triệu Đậu Đậu bằng lòng trở thành một thành viên của Vạn Cổ tông, sẵn lòng đi theo Quân tông chủ chinh chiến Bát Hoang!"
Lý Thanh Dương cười. Tiêu Tội Kỷ và Tô Tiểu Mạt đứng ở bên ngoài nhà tù cũng cười.
Tên gia hỏa này bị giam trong nhà tù đã nhiều năm nay, rốt cuộc cũng gia nhập đại gia đình, trở thành một phần tử trong đó.
Vui vẻ vì hắn, vui mừng vì hắn.
Trước kia, nhiệm vụ của đệ tử Vạn Cổ tông là ăn cơm đi ngủ đánh Đậu Đậu, cho đến ngày nay ăn cơm đi ngủ vẫn giữ lại.
Đậu Đậu đã sớm không đánh nữa, bởi vì thực lực đã mạnh lên, sợ đối phương không gánh được.
"Qua mấy ngày nữa để ngươi nhập môn."
Quân Thường Tiếu nói: "Trước tiên cứ ở trong phòng giam một thời gian ngắn đi."
Bởi vì số lượng đệ tử đã đạt đến tròn bảy vạn, muốn thu hắn ta nhập môn còn phải chờ nhiệm vụ toàn bộ hoàn thành, kiến thiết tăng lên mới được.
"Tuân mệnh!"
Triệu Đậu Đậu lớn tiếng nói.
Ở trong phòng giam lâu như vậy, đột nhiên để cho mình đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không lập tức quen được, trước tiên ở nơi này chờ một đoạn thời gian đi, chậm rãi tiếp nhận hiện thực cũng không tệ.
"Đồ án trên mặt đất là ngươi vẽ?" Quân Thường Tiếu hỏi.
"Vâng, tông chủ!"
Triệu Đậu Đậu còn chưa trở thành đệ tử hạ môn, chữ Quân đã sớm rơi mất.
"Vẽ gì vậy?"
"Tông chủ, đây là sơ đồ phác thảo của ngục giam do đệ tử vẽ!"
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.
Có thể vẽ sơ đồ phác thảo cuồng dã như vậy, thiên phú nghệ thuật của tên này cao nhất là 1 điểm đi!
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương nâng cằm lên nói, "Đậu Đậu vẽ sơ đồ phác thảo rất được!"
Quân Thường Tiếu giật nảy mình.
Ngươi không phải ở bên ngoài nhà tù sao, vào lúc nào!
Còn có... loại đồ án giống như tùy tiện cầm gậy gỗ vẽ loạn ra này, vậy mà ngươi cho rằng không tệ? Vậy chẳng phải là ngày mai ta có thể đổi nghề làm hoạ sĩ à?
Lý Thanh Dương nghiêm túc quan sát.
Sau đó, lấy giấy bút ra phỏng theo nó, nói, "Tông chủ, đồ án của Đậu Đậu cho ta dẫn dắt rất lớn, ta trở về thêm chút cải tiến!"
"..."
Quân Thường Tiếu im lặng.
Thế giới của kiến trúc đại sư, phàm nhân thật sự không hiểu!
"Ngươi đây?"
"Muốn gia nhập Vạn Cổ tông không?"
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Đái Luật, mà người sau vẫn hoàn toàn thẳng thắn cương nghị như trước đây, nói, "Quyết không thỏa hiệp!"
"Két!"
Cửa phòng đóng lại, Quân Thường Tiếu rời đi.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nếu tên này vẫn cứng rắn như vậy, nửa đời sau vượt qua ngay tại nhà tù Vạn Cổ tông đi.
...
"Ha ha ha!" Trong phòng giam, chốc chốc truyền ra tiếng cười của Triệu Đậu Đậu, trên mặt tràn ngập vui sướng và hưng phấn, thậm chí thời điểm đi ngủ buổi tối đều sẽ kìm lòng không được mà cười ra tiếng.
Không được, không được!
Tông chủ đã thu mình nhập môn, nhất định phải biểu hiện tốt một chút!
Kết quả là, Triệu Đậu Đậu bắt đầu tận tình khuyên bảo Đái Luật, khuyên đến thất khiếu của đối phương cũng sắp chảy máu.
...
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương bày một bản thiết kế lên trên bàn, nói, "Đây chính là sơ đồ phác thảo Đậu Đậu thiết kế, ta hơi cải tiến một chút!"
"Phụt!"
Nước trà trong miệng Quân Thường Tiếu phun ra ngoài.
Trên bản thiết kế có góc có cạnh, tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi tầng đối ứng với số tầng ngục giam, có thể nói vừa chuyên nghiệp vừa kỹ càng, khiến để cho người ta liếc qua thấy ngay, cách biệt một trời một vực với nét vẽ đơn giản của Triệu Đậu Đậu!
Cái này không phải hơi cải tiến.
Đây là điều chỉnh lớn từ trong ra ngoài từ đầu đến mặt mọi phương luôn rồi!
Bản thiết kế này của Lý Thanh Dương đích thật là chiếu theo sơ đồ phác thảo của Triệu Đậu Đậu mà vẽ, chỉ có điều vẽ cách điệu biến thành vẽ tả thực mà thôi.
"Không sai, không tệ."
Sau khi cẩn thận quan sát, Quân Thường Tiếu tỏ vẻ hài lòng.
Nhất là bố cục mỗi tầng đều đồng bộ tương ứng, đúng là không có trải nghiệm phong phú trong ngục cũng không cách nào nghĩ ra chu toàn như vậy.
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương nói, "Khi nào khởi công?"
Cảnh giới kẹt ở cấp độ Võ Hoàng đỉnh phong, trong thời gian ngắn rất khó gia tăng, trước đó không lâu lại đi một chuyến đến thôn Tiểu Hàn, bây giờ là thật sự nhàn, hắn ta muốn tìm chút chuyện để làm!
"Liền ngày mai đi."
"Rõ!"
"Đừng quên mang theo Bội Kỳ, để nó phụ trách đào hang sẽ nhanh hơn."
"Rõ!"
--
P/s: Thiết lập ban đầu của Triệu Đậu Đậu, là đệ tử tinh thông về trò lừa gạt, địa vị không kém Tô Tiểu Mạt chút nào. Thậm chí kịch bản bên trong vốn là của hắn, nhưng bởi vì giả mạo Quân Thường Tiếu, động đến điểm độc của độc giả, cân nhắc lại ném trong trong ngục, tước đoạt đi phần chuyện thuộc về hắn. Ngẫm lại thật hổ thẹn, suy cho cùng thì hắn chỉ là kẻ yếu hết ăn lại uống, mượn hào danh của nhân vật chính mà không tốn chi phí dịch dung. Đóng lại gần một ngàn chương, có được cũng có mất, không có đệ tử tinh thông lừa gạt, cùng lắm là đệ tử thủ hộ nhà giam.