Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1218 - Chương 1218. Chương 1211. Nguyên Tắc Của Đái Luật

Chương 1218. Chương 1211. Nguyên tắc của Đái Luật
Sau khi thu hoạch được ánh sáng ngắn ngủi thì lại lâm vào bóng đêm vô tận, điều này khiến Triệu Đậu Đậu hơi uể oải, nhưng rất nhanh hắn đã xốc lại tinh thần.

Không sai.

Ta ra ngục, rồi ta lại tiến vào!

Nhưng không phải là dùng thân phận phạm nhân, mà là dùng thân phận phó ngục trưởng!

"Rầm!"

Triệu Đậu Đậu sửa sang lại trang phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào ngục giam, giữa hai lông mày lộ vẻ ngạo nghễ.

"Những kẻ đã từng là bạn tù kia!"

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chiếu cố các ngươi thật tốt!"

"Bốp!"

Đột nhiên, âm thanh xé gió lạnh lùng vang lên.

Triệu Đậu Đậu không kịp phòng bị đột nhiên bị quất trên lưng, đau đớn chạm đến linh hồn, rồi lập tức xông lên đầu khiến hắn không nhịn được mà khóc gào.

"Ngục giam là nơi quan trọng, không được phép ồn ào!" Nhị Nha giơ roi lên, hung hăng quất.

"Bốp bốp bốp!"

"A a a!"

...

Phòng giám thị.

Nhị Nha giống như đứa nhỏ mắc lỗi đứng trong góc nhỏ cúi đầu, hai tay vân vê góc áo, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, hắn đâu có nói mình là phó ngục trưởng đâu."

"..."

Triệu Đậu Đậu bị ngược khổ không thể tả, hắn nằm co quắp trên mặt đất, muốn phun máu.

Đại tỷ!

Ngươi giáng một trận roi như thế, loại đau đớn đến tận linh hồn ấy khiến cho ta chỉ có thể thống khổ kêu gào, căn bản không cơ hội tự giới thiệu được chưa!

Quân Thường Tiếu ngồi ở trên ghế, nói: "Ngục giam này giao cho hai người các ngươi quản lý, sau này phải trợ giúp lẫn nhau, chớ để bổn tọa thất vọng."

"Rõ!"

Triệu Đậu Đậu nhịn đau nói.

Nhị Nha thì nói thầm trong lòng: "Một đồ cùi bắp như vậy mà có thể đảm nhiệm phó ngục trưởng sao?"

Với thực lực của Triệu Đậu Đậu mà đi quản Võ Đế, Võ Thánh bị giam giữ thì quả thực khó khăn, nhưng đừng quên hắn có nhiều mánh khóe, còn có một cái miệng có thể nói ra lời hoa mỹ cho tâm hồn bất cứ lúc nào.

...

"Ha ha ha."

Tại phòng giam chữ "Thiên" trong Thiên Tự Hào, Đái Luật bụm mặt cười rộ lên.

Thằng cha đáng ghét như con ruồi kia cuối cùng cũng ra tù, đây tuyệt đối là một chuyện đáng để vui vẻ và ăn mừng!

"Két."

Đột nhiên, cửa phòng mở ra lần nữa.

Tiêu Tội Kỷ và Tô Tiểu Mạt đi đến, sau đó không nói một lời đã nhấc Đái Luật lên và mang ra khỏi nhà tù.

"Lại muốn tra tấn ta à?"

"Hừ! Nếu như bản đại gia mà nhíu mày dù chỉ một chút thì sẽ cùng họ với các ngươi!"

Trong khoảng thời gian này, Đái Luật không ít lần bị các đệ tử ức hiếp, cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, hoàn toàn không e ngại chút nào.

Sau khi đi ra khỏi nhà tù, ánh nắng mãnh liệt khiến hắn nhắm mắt lại theo bản năng, chờ đến khi dần dần thích ứng và chuẩn bị mở mắt ra, đột nhiên hắn cảm giác hoàn cảnh xung quanh lại đen đi.

"Két!"

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đóng cửa rời đi.

Đái Luật đứng vững thân thể, hơi mờ mịt mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong hoàn cảnh còn tối tăm hơn phòng chữ "Thiên", nền đất được lát bởi từng khối từng khối đá, lộ vẻ cực kỳ chỉnh tề.

Đây là... địa phương nào?

"Lão đệ, đến rồi à."

Đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong tai.

Cơ bắp trên mặt Đái Luật lập tức cứng lại.

Giọng nói này không chỉ quen thuộc, mà còn vô cùng khắc cốt ghi tâm!

Một lúc sau, Đái Luật gian nan quay đầu, liền thấy Triệu Đậu Đậu đang đứng trước mặt mình, trên mặt nở một nụ cười xán lạn.

Hắn... ở đây!

Hắn... không phải đã xuất ngục rồi sao!

Triệu Đậu Đậu cười nói: "Nơi này là Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, một tòa ngục giam xa hoa dưới lòng đất, ta là phó ngục trưởng, bây giờ lão đệ là một trong số những tù nhân ta quản lý, vui mừng không, ngoài ý muốn không?"

"Phụt!"

Đái Luật phun máu ngay tại chỗ.

Gã vốn cho rằng mình rốt cuộc cũng thoát khỏi con ruồi đáng ghét này, kết quả không chỉ gặp lại, quan hệ còn xảy ra thay đổi!

"Chậc chậc."

Nhị Nha ngồi ở nơi xa, kinh ngạc nói: "Không nhìn ra, phó ngục trưởng này còn có chút năng lực, một nụ cười liền khiến tù nhân vừa mới vào chấn động đến hộc máu."

"Đừng nói nhảm."

Nàng hô lên: "Nhanh đưa tên này đến tầng thứ nhất của ngục giam."

"Rõ!"

Dù sao Triệu Đậu Đậu cũng chỉ là phó, cho nên nàng nói gì nghe nấy, vội vàng áp giải Đái Luật đi về tầng ngục giam dưới cùng.

"Lão đệ, ngươi thật sự rất trâu đó."

Trên đường đi, hắn ta cực kỳ kính nể nói: "Tất cả những kẻ bị giam giữ ở tầng ngục giam thứ nhất đều là cấp Võ Đế, tông chủ nhốt ngươi ở chỗ này đã nói lên ngươi rất có tiềm lực đó."

Mặc dù Triệu Đậu Đậu vừa mới đảm nhiệm chức vụ phó ngục trưởng, nhưng đã có sự hiểu biết đầy đủ với Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, nhất là biết tù nhân bị giam giữ đều dùng thực lực để phân về các tầng khác nhau của ngục giam.

"..."

Đái Luật không nói gì.

Nếu mà ta rất có tiềm lực thì há gì lại sẽ trở thành tù phạm.

...

"Tông chủ."

Trong thư phòng, Lý Thanh Dương khó hiểu nói: "Tên Đái Luật này chẳng qua mới chỉ vừa tiến vào Võ Hoàng, vì sao lại phải giam giữ ở tầng ngục giam thứ nhất chứ?"

Quân Thường Tiếu nói: "Bởi vì hắn rất nguy hiểm."

"Rất nguy hiểm à?"

Lý Thanh Dương cảm thấy thật mờ mịt.

Quân Thường Tiếu đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, gác tay ra sau lưng và nhìn về phía bầu trời, nói: "Kẻ này đã bị giam trong thời gian rất dài, nhưng từ đầu đến cuối không hề khuất phục với bản tọa, điều này đã nói lên hắn có nghị lực rất lớn, chỉ cần đạt được kỳ ngộ là có thể thành việc lớn."

"Đã như vậy thì tại sao lại giữ lại?" Lý Thanh Dương nói.

"Bởi vì..."

Quân Thường Tiếu cân nhắc sơ qua, nói: “Giải quyết xong một tên xương cứng có tính khiêu chiến còn tốt hơn nhiều với việc hàng phục được một gã Võ Đế."

"Ký chủ không sợ nuôi hổ gây họa sao?" Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi cảm thấy với tính tình của tác giả thì sẽ trình diễn một kịch bản cẩu huyết như vậy sao?"

"Việc này..."

Hệ thống hơi trầm mặc, nói: “Trừ phi đầu óc bị lừa đá."

Quân Thường Tiếu nói: “Cho nên bất luận như thế nào, ta đều sẽ phải thu tên kia làm môn hạ. Nếu thật sự không khuất phục thì để tuổi già trôi qua ngay trong tầng ngục giam thứ nhất đi, có lẽ sau này còn có thể vui vẻ sống qua ngày với các đại lão Võ Đế."

...

Trong tầng một của ngục giam.

Đái Luật được sắp xếp vào một phòng giam độc lập.

Hoàn cảnh bên trong coi như không tệ, có giường mềm, có phòng vệ sinh, còn có rất nhiều sách vở có thể xem.

"Phù!"

Đái Luật ngồi xếp bằng trên giường, thở phào một hơi.

Khí mạch được giải, tu vi Võ Hoàng hoàn toàn khôi phục, nhưng trong lòng hắn không hề vui vẻ.

Bởi vì hồn lực giúp trở nên mạnh mẽ đã không còn, cho dù nơi này có cường đại thiên địa thuộc tính, với tư chất của mình rất khó lại tăng lên nữa.

"Ai…"

Đái Luật lắc đầu, nói: “Bị giam trong ngục giam, khó mà thoát thân, cho dù có được tu vi Võ Đế cũng chỉ có thể cô độc sống tạm một đời."

"Cho nên."

Triệu Đậu Đậu nhích đầu lại gần, nói: “Gia nhập Vạn Cổ tông của ta là lựa chọn sáng suốt của ngươi."

Đái Luật gầm thét: “Ngươi vào bằng cách nào!"

"Đương nhiên là đi vào."

Triệu Đậu Đậu đặt mông ngồi xuống giường, nói: “Ngươi bị giam trong Vạn Cổ tông đã rất lâu rồi, hẳn phải biết trở thành một đệ tử là có thể trở nên mạnh hơn, vì sao nhất định phải kiên trì chứ, vì sao không thỏa hiệp chứ?"

"Bởi vì..."

Đái Luật nắm chặt nắm đấm, nói: “Đây là nguyên tắc của ta!"

"Nguyên tắc cái rắm ấy." Triệu Đậu Đậu nói: “Ngươi chính là quá thẳng thắn, ngươi đến chết vẫn sĩ diện."

Lời này nói thẳng đến trọng điểm.

Từ việc bị hồn phụ thể mạnh mẽ xúi giục nhanh chóng đột phá còn kiên trì nguyên tắc không tổn thương người vô tội, đã nói lên trong lòng Đái Luật có lương tri, dù cái nhãn nhân vật phản diện có đến phiên Quân Thường Tiếu đeo lên thì cũng không tới phiên hắn.

Mâu thuẫn giữa hắn và Cẩu Thặng chẳng qua bắt đầu từ chương đầu tiên, rồi sau này thêm dính dáng đến Linh Tuyền tông.

Là bởi vì đầu óc quá cứng, bởi vì quá thẳng thắn, trước sau không vượt qua được rào cản trong lòng, cho nên từ đầu đến cuối đều coi Quân Thường Tiếu và Vạn Cổ tông thành địch nhân.

Đầu hàng địch?

Loại chuyện bêu danh muôn đời này, nguyên tắc của mình không làm được.

"Chuyện của ngươi ta đã nghe các sư huynh nói." Triệu Đậu Đậu nói: “Đơn giản chỉ là tông chủ diệt cả tông môn của ngươi."

"Rắc rắc!"

Đái Luật nắm chặt quyền, phẫn nộ nói: “Thù diệt môn không khác gì thù giết cha!"

"Ai..."

Triệu Đậu Đậu lắc đầu, sau đó lấy ra một khối lệnh bài, nói: “Ngươi có nhận ra vật này hay không?"

Đái Luật nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Đây là lệnh bài thân phận của đệ tử Linh Tuyền tông ta! Ngươi... cũng là đệ tử Linh Tuyền tông?"

"Không sai."

Trong đôi mắt của Triệu Đậu Đậu hiện lên ánh sáng hồi ức, sau đó chầm chậm nói: “Nếu như dựa theo thời gian nhập tông môn mà tính, ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng sư huynh."

"..."

Đái Luật nhìn hắn.

"Ngươi có lẽ cho rằng ta đang gạt ngươi."

"Nhưng trên thực tế, ta thật sự từng là đệ tử của Linh Tuyền tông, sau đó bởi vì một số nguyên nhân mà phản bội."

Khuôn mặt Triệu Đậu Đậu chân thành.

"Nguyên nhân gì?"

"Ngươi hẳn từng nghe nói qua Hắc Phong trại đúng không?"

"Nghe qua."

"Mười năm trước, hơn nghìn người của thôn Tiểu Lâm, thôn Đông Dương trong một đêm bị tàn sát hàng loạt, ngươi nghe nói qua sao?"

"Nghe nói qua."

"Là do Hắc Phong trại làm."

"Ngươi nói với ta những lời này là có ý gì?"

"Hắc Phong trại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy là do sau lưng có chỉ thị của Linh Tuyền tông, cả hai đều là cá mè một lứa."

"Ha ha ha!"

Đái Luật đột nhiên cười ha hả, nói: “Ta hiểu rồi, ngươi nói nhiều với ta như vậy bởi muốn cho ta biết rằng kỳ thực Linh Tuyền tông là một tà phái đích thực, muốn để ta buông xuống thù hận đối với Vạn Cổ tông!"

Tuy bị tuyệt tình chọc thủng, nhưng Triệu Đậu Đậu không hoảng hốt.

Đối với cao thủ lừa gạt chân chính, trước khi gạt người phải gạt chính mình trước đã.

"Ngươi sai rồi!"

Triệu Đậu Đậu đứng dậy, giận dữ hét: “Ta chỉ muốn ngươi biết, một môn phái tội ác tày trời dù có không bị tông chủ diệt thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt. Ngươi là một hán tử thẳng thắn cương nghị thì không nên đi đòi công lý cho Linh Tuyền tông, bởi vì..."

"Nó! Không! Xứng!"

Ba chữ cuối cùng hắn ta nói đến mức nước bọt bắn tung tóe lên mặt Đái Luật.

"Thân là đệ tử thì còn có thể báo thù, như vậy ta hỏi ngươi."

Triệu Đậu Đậu chỉ lên trên trời, cảm xúc dâng lên đến tận cùng, quát: “Hơn ngàn người thôn dân đã chết đi kia, những người phụ nữ bị khi nhục kia, những đứa trẻ bị chôn sống kia, thù của bọn họ nên để ai đi báo!"

"..."

"Tông chủ nhà ta diệt Linh Tuyền tông là để trừ hại cho dân, là thay trời hành đạo!"

"..."

"Trái lại ngươi, Đái Luật, đường đường là đấng nam nhi bảy thước, không chỉ trợ tu vi ngược, còn muốn đòi lại lẽ phải cho một cái môn phái tội đáng chết vạn lần, cái này chẳng lẽ chính là cái ngươi gọi là nguyên tắc sao!"

"Ta nhổ vào!"

"Biến mẹ nó đi cái nguyên tắc chó má!"

Nói xong lời cuối cùng, giọng Triệu Đậu Đậu sắp gào đến câm luôn rồi, cả khuôn mặt cũng đỏ rực dữ tợn, từng đường gân xanh hiện ra trên trán.

Loại kỹ thuật diễn xuất cấp sách giáo khoa này sẽ khiến cho Tô Tiểu Mạt tự thẹn kém người.

Đái Luật dù bị gầm vào mặt thì trước sau vẫn giữ yên lặng.

Mỗi một câu nói nghe được tựa như hóa thành những thanh kiếm sắc bén, điên cuồng đánh sâu vào nội tâm, chấn động tín niệm nhìn như không gì phá nổi của hắn.

Nhị Nha đứng ở bên ngoài há to cái miệng nhỏ, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin.

Rõ ràng hắn không có tu vi cường đại, tại sao lúc hắn giận dữ gào thét sẽ tỏa ra một loại khí thế vô cùng đặc thù, sao lại có sức hút đến như vậy chứ?

Giờ phút này…

Thái độ của Nhị Nha đối với Triệu Đậu Đậu xảy ra thay đổi, chính thức công nhận phó ngục trưởng mà chủ nhân đưa cho mình!

Quân Thường Tiếu ngồi trong phòng giám thị, hắn nhìn thấy một màn vừa rồi thông qua Ánh Tượng trận pháp, không khỏi cảm khái nói: “Có kẻ này ở đây, lại có người nào không thể chiêu hàng, để cho Vạn Cổ tông ta sử dụng chứ?"


Bình Luận (0)
Comment