Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1226 - Chương 1226. Chương 1219. Nhất Định Phải Xóa Sổ!

Chương 1226. Chương 1219. Nhất định phải xóa sổ!
Con... rùa nhỏ?

Quân Thường Tiếu lập tức bối rối.

Danh xưng này cũng thực sự quá xem thường một Đại Ma Vương rồi!

"Chủ nhân."

Nhị Nha hiếu kỳ hỏi: “Sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến cái tên bị ta bắt nạt vạn năm đấy chứ?"

"..."

Khóe miệng Quân Thường Tiếu co rút.

Mặc dù chưa được nếm thử cảm giác bị roi Trấn Hồn dạy dỗ, mặc dù mơ hồ cảm thấy chờ mong, nhưng khi thấy mấy điện chủ hồn tộc lập tức sợ hãi mà hàng, vâng lời mình, hắn liền biết quá trình nhất định là vô cùng đau đớn.

Nếu nói là Hắc Ám Đại Ma Vương bị Nhị Nha bắt nạt vạn năm, vậy quả thực không dám tưởng tượng mà!

"Xoạt!"

Quân Thường Tiếu ngồi xuống, khoát tay, nói: “Mời nói ra chuyện cũ của ngươi và Hắc Ám Đại Ma Vương."

Nhị Nha nói: “Trong thế giới phàm trần tồn tại một loại thuộc tính hắc ám đặc thù, trải qua thời gian dài chậm rãi tụ tập tà ác thành một thân Đại Ma Vương."

"Ngày nó thành hình bị đại năng ở Thượng giới nhìn thấu, bọn họ dùng năng lượng có khả năng tinh lọc mọi tà ác trên thế gian rèn đúc ra một tòa tháp, sau đó trấn áp tại Đại Ma Vương đang muốn làm hại phàm trần ở Thiên Nguyên đại lục."

"Tòa tháp này là Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp?" Quân Thường Tiếu hỏi.

"Ừm."

Nhị Nha nói: “Mà ta chính là năng lượng tinh lọc mọi tà ác trên thế gian, sau cùng dùng hình thái khí linh tồn tại trong tháp."

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Hắn biết Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp rất mạnh, nhưng không nghĩ tới vậy mà nó lại đến từ Thượng giới.

Bất kể trang bị trong thế giới phàm trần có trâu bò thế nào thì khi so sánh với trang bị mang nhãn hiệu "Thượng giới" đều chắc chắn sẽ bị ảm đạm phai mờ.

"Rất bình thường."

Hệ thống nói: “Suy cho cùng chúng cũng từng chống cự qua lôi kiếp."

"Vậy cũng đúng."

Trong lòng Quân Thường Tiếu mừng rỡ, nói: “Ngươi và Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp tồn tại chính là vì để trấn áp Hắc Ám Đại Ma Vương?"

"Ừm."

Nhị Nha gật đầu.

Quân Thường Tiếu nói: “Nếu như ngươi gặp lại tên kia, có thể giải quyết nó không?"

"Sao vậy?"

Nhị Nha mở to hai mắt nhìn, hung tợn nói: “Con rùa nhỏ kia ức hiếp chủ nhân à?"

"Đúng."

Quân Thường Tiếu giả bộ đáng thương nói: “Bị nó bắt nạt siêu thảm rồi!"

"Xoẹt! Xoẹt!"

Trong khoảnh khắc, sau lưng Nhị Nha hiện ra đủ loại công cụ dạy dỗ như roi da, cây nến, còng tay, còng chân, dây thừng, hai con ngươi trở nên đỏ bừng, nói: “Chủ nhân, ta giúp ngươi trả thù!"

Đúng lúc Triệu Đậu Đậu vừa hoàn thành giờ phụ đạo tâm linh cho mấy tên tù nhân ra khỏi phòng giám sát và đi ngang qua, nhìn thấy toàn thân Nhị Nha hắc hóa, hắn ta sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Hắc Ám Đại Ma Vương chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới, mình rõ ràng không quen biết Quân Cẩu Thặng mà cứ như vậy bị hắn tính kế.

"Khẳng định có thể giải quyết?"

"Chỉ cần chủ nhân nện Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp lên người tên đó là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta!"

"Không thành vấn đề!"

Dùng thực lực bản thân để chiến thắng Hắc Ám Đại Ma Vương thì Quân Thường Tiếu ít nhiều còn có chút chột dạ, nhưng nếu như chỉ là cầm tháp nện một cái hẳn vẫn rất dễ dàng.

"Đúng rồi."

Quân Thường Tiếu nói: “Tên kia còn có một đám tay chân nữa."

Nhị Nha nói: “Nhất định là nó dùng hắc ám thuộc tính của bản thân tập hợp ra bên ngoài, chỉ cần khống chế được bản tôn thì bọn kia có thể tuỳ tiện giải quyết."

"Thì ra là thế."

Trong lòng Quân Thường Tiếu giật mình.

Tên Hắc Ám Đại Ma Vương này hẳn có thực lực rất mạnh, còn có thể biến ảo ra mười tên hạ vị Phá Không Cảnh và mười vạn thuộc hạ, hoàn toàn có thể được xưng là siêu cấp đại Boss ở thế giới phàm trần.

"Nếu như Nhị Nha có thể khống chế nó và một đám thuộc ha thì bản thân mình ngược lại tiết kiệm được một tấm bùa khai ấn."

Quân Thường Tiếu ban đầu nghĩ là tên Ma Vương thì giao cho Trấn Hồn Tháp, tay chân thì dùng đao Nan Thu giải quyết.

Mặc dù hậu quả sau này là sẽ suy yếu trong một thời gian dài nhưng vì một ngàn vạn cửu phẩm linh thạch, vì một nhiệm vụ chi nhánh, nó tuyệt đối đáng giá!

Huống chi, năm đó bởi hai cái nhiệm vụ chi nhánh, ngay cả chuyện kết hôn với Nữ Hoàng Mai Khôi còn làm ra được thì còn có chuyện gì trong thiên hạ này mà mình không dám làm chứ!

Hệ thống nhổ nước bọt: “Đây là chính ký chủ tự mình nhớ đến, không phải ta nói!"

"Ngươi nói còn ít sao!"

...

"Vụt!"

Chiến thuyền Thông Cổ mở hết tốc lực, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiến đến Thiên Nguyên đại lục.

Đương nhiên, năng lượng hao phí cũng nhanh.

Vì nhiệm vụ chi nhánh và ngàn vạn linh thạch, Quân Thường Tiếu hoàn toàn không tính toán đến chi phí.

Mà càng đến gần Thiên Nguyên đại lục, Thương Hữu Ngân lại càng lo lắng, sợ Quân đại ca không giải quyết được Hắc Ám Đại Ma Vương.

Mình chết không quan trọng.

Nhưng nếu mà liên lụy ân nhân thì thực sự khốn kiếp.

Quân Thường Tiếu nhìn ra vẻ buồn lo của hắn, an ủi: “Yên tâm đi, ở trong thế giới phàm trần này, không ai có thể mang đến uy hiếp cho bản tọa."

"Chỉ hy vọng như thế." Thương Hữu Ngân thầm nghĩ.

...

Một tháng sau.

Sau khi vượt qua vô số vũ trụ, chiến thuyền Thông Cổ cuối cùng cũng bay vào trong khu vực Thiên Nguyên đại lục.

"Kỳ quái."

Quân Thường Tiếu buồn bực nói: “Vì sao lại có nhiều vị diện bỏ hoang như vậy?"

Sau khi tiến vào vùng vũ trụ này, hắn lần lượt đi ngang qua mấy vị diện, nhưng kết quả tất cả đều có tình trạng linh khí suy bại, hoang tàn vắng vẻ.

Vũ trụ mênh mông cất chứa vô số đại lục phù hợp với sự sống, có cái sẽ dần dần đi đến đỉnh phong, có cái sẽ từ từ xuống dốc không phanh, đây thuộc về quy luật bình thường của tự nhiên.

Nhưng mà trong một phạm vi nhỏ lại thường xuyên xuất hiện vị diện bị bỏ hoang thì có điểm quái lạ.

"Quân đại ca."

Thương Hữu Ngân nắm chặt nắm đấm, nói: “Hắc Ám Đại Ma Vương từng bước xâm chiếm vị diện mà sống, thứ nó nhằm vào không chỉ có Thiên Nguyên đại lục của ta."

"Tất cả những vị diện này đều bị nó phá hoại?" Quân Thường Tiếu nói.

"Không thể nghi ngờ!"

"..."

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Loại sinh linh tà ác mà mạnh mẽ này ít nhất cũng phải phân loại thành nhiệm vụ sử thi, sao lại phân chia vào nhóm nhiệm vụ chi nhánh chứ?"

"Vèo!"

Chiến thuyền Thông Cổ tiếp tục tiến đến.

Vài ngày sau, chiến thuyền Thông Cổ lơ lửng trên bầu trời sao của một vị diện bỏ hoang.

Đại lục này vô cùng lớn, trước mặt nó, Tinh Vẫn đại lục chỉ có thể xem như một đứa trẻ.

Từ bên ngoài nhìn vào, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vết rách nhỏ bé ở bên trong, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có khả năng chia năm xẻ bảy.

Thương Hữu Ngân đứng ở trên boong tàu, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hắn phủ đầy tơ máu.

Quân Thường Tiếu biết, nơi này chính là Thiên Nguyên đại lục, từ tình trạng hoang phế này mà xem, nó còn khốc liệt hơn nhiều so với những vị diện đã đi ngang qua trước đây.

"Vụt!"

Chiến thuyền Thông Cổ bay vào trong.

Khi xuyên qua hàng rào không gian, nhìn thấy rõ tất cả bên trong, Quân Thường Tiếu liền trầm mặc.

Toàn bộ thế giới nơi nơi đều là vết rách, khắp nơi đều là hố nhỏ, ngay cả không gian cũng ở trong trạng thái đổ nát, giống như vừa mới trải qua tận thế.

"Tí tách, tí tách."

Thân thể Thương Hữu Ngân cứng ngắc đứng ở tại chỗ, máu tươi theo nắm đấm nhỏ giọt xuống sàn.

Quân Thường Tiếu không an ủi.

Bởi vì, hắn đang suy nghĩ, nếu như Tinh Vẫn đại lục của mình cũng thay đổi thành dáng vẻ này, giận dữ và đau khổ trong lòng mình e rằng không hề ít hơn hắn.

Chiến thuyền Thông Cổ giảm tốc độ lại, bay phía trên núi sông vụn vỡ.

Mơ hồ có thể nhìn thấy dưới đống đổ nát của thành trì có từng bộ thi thể sớm đã khô héo.

Thậm chí trong một cái hố siêu lớn, vậy mà có mấy chục vạn hài cốt chồng chất lên nhau, từ các loại động tác đang bày ra thì hiển nhiên có thể thấy khi còn sống bọn họ đã từng giãy giụa.

Đừng nói Thương Hữu Ngân, ngay cả Quân Thường Tiếu khi trông thấy cảnh tượng như vậy, ký ức bi thống bất diệt đến từ con cháu Hoa Hạ quét sạch thức hải hắn. Lửa giận từ trong xương, trong máu, trong linh hồn nháy mắt bùng lên.

"Tiểu tử."

"Tiền ta từ bỏ."

"Cái tên Hắc Ám Đại Ma Vương này, ông đây nhất định phải xóa sổ!"


Bình Luận (0)
Comment