Chương 1227. Chương 1220. Hắc Ám Đại Ma Vương, cút ra đây cho ông
Không sai.
Quân Thường Tiếu không cần tiền!
Cho dù chỉ là nghĩa vụ hỗ trợ, hắn cũng phải diệt Hắc Ám Đại Ma Vương!
Hệ thống hiếm khi không mượn cơ hội này mà nhổ nước bọt, bởi vì người đàn ông này bây giờ đang rất giận dữ, nhắc đến tiền chính là đang nhục nhã nhân cách của hắn.
"Quân đại ca..." Thương Hữu Ngân ngạc nhiên.
Vì sao vẻ tức giận trong mắt đối phương lại mạnh mẽ đến vậy chứ?
Hắn không biết, có một số việc không chỉ có mình hắn trải qua, kỳ thực ở những tinh vực khác cũng đều diễn ra, cũng khiến người đời sau khắc cốt ghi tâm.
"Vù vù!"
Quân Thường Tiếu đứng ở đầu thuyền, điên cuồng phóng thích linh niệm.
Rất nhanh chóng, ở trong đống tàn tích của những tòa thành trì cùng loại, hắn bắt được hình ảnh của rất nhiều võ giả áo đen dường như đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
Trong đống phế tích truyền đến âm thanh nổ vang, mười mấy tên võ giả lao đến chém giết như những con thú bị nhốt trong lồng, dù giờ phút này bọn họ đã chồng chất vết thương, dù bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Sau lưng bọn họ, bên trong tòa thạch thất sâu nhất dưới lòng đất, mấy ngàn người sống sót đang quỳ tập thể trên mặt đất để cầu nguyện, cầu nguyện trời cao có thể phù hộ cho mình sống sót.
"Ầm ầm!"
Năng lượng màu đen ầm ầm nổ trên mặt đất, toàn bộ vùng đất này một lần nữa rạn nứt, tòa thành trì vốn rách nát không chịu nổi lập tức hóa thành bột phấn.
Một võ giả của Thiên Nguyên đại lục nằm trên mặt đất, ngực đã bị xuyên thủng, trên khuôn mặt dữ tợn vẫn còn sót lại vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
"Lão Hà!"
Các đồng bạn tức giận gào thét, tất cả bi phẫn và tức giận tụ tập lại trên vũ khí, liều chết chiến đấu không để ý đến sinh tử, mặc dù có thể giết chết mấy tên võ giả giáp đen nhưng cũng đổi lấy bốn phía gặp địch.
Nơi này chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Võ giả Thiên Nguyên đại lục chưa hoàn toàn chết hết vẫn đang dựa vào địa thế hiểm trở để cố gắng chống cự, dùng máu tươi và sinh mạng của mình giành giật từng tia sáng cho con cháu mai sau.
"Giết hết bọn họ."
Tên tướng lĩnh giáp đen dẫn đầu trầm giọng quát.
"Xoạt!"
"Xoạt!"
Trong khoảnh khắc, mấy ngàn tên lính tiến lên, quanh thân thả ra thuộc tính quỷ dị, phủ lên hoàn cảnh xung quanh vô tận hắc ám.
Mười mấy người võ giả Thiên Nguyên đại lục đã bị thương tự biết mình không thể sống lâu nữa, bọn họ phóng thích toàn bộ linh năng và lực lượng, chỉ để trước khi chết có thể kéo thêm mấy tên làm đệm lưng.
"Vụt…"
Đột nhiên, một dải ánh sáng ngũ sắc bắn ra từ trên bầu trời, trực tiếp xuyên qua đầu của ngàn tên võ giả giáp đen, cuối cùng chính xác đánh vào trên người tên tướng lĩnh giáp đen.
Hoàn cảnh tối tăm bị ánh sáng xé ra một vết tích, sau đó dần dần phai nhạt, mãi đến khi trời đất khôi phục như lúc ban đầu.
Toàn bộ võ giả Thiên Nguyên đại lục vốn ôm quyết tâm muốn chết đều lờ mờ.
Ánh sáng ngũ sắc đột ngột bắn đến mang đến cho bọn họ cảm giác an toàn trước đó chưa từng có!
"Xoạt! Xoạt!"
Đám người cùng nhau nhìn theo hướng ánh sáng bay đến.
Trong tầm mắt bọn họ, một người đàn ông mặc áo bào đen đang ngạo nghễ trôi nổi trên không trung, khuôn mặt của hắn như đao gọt, ánh mắt như băng sương, quanh thân hắn tản ra khí tức giống như một vị chiến thần!
"Hoàng tử điện hạ!"
Võ giả may mắn còn sống sót nhìn thấy người thiếu niên đang đứng phía trước người đàn ông mặc áo đen kia, ánh mắt lập tức dâng lên sự hưng phấn.
"Thật xin lỗi."
Thương Hữu Ngân cầm quyền nói: “Ta đến chậm!"
Quốc thổ của đế quốc Đại Thương chiếm cứ gần sáu phần toàn bộ đại lục, con dân nhiều vô số kể.
Mà hắn thân là Hoàng tử, không thể cùng tồn vong với đế quốc mà chạy trốn ngay khi tai nạn sắp đến, từ đầu đến cuối hắn ta đều đắm chìm trong tự trách.
"Xoạt!"
"Xoạt!"
Càng nhiều tên võ giả giáp đen bay đến từ đằng xa, số lượng đại khái khoảng ba, năm ngàn tên.
Quân Thường Tiếu nâng tay lên, thương Bá Thiên đột nhiên xuất hiện, một tay bắt lấy chuôi thương, trong nháy mắt, cả người hắn biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở phía trước quân địch và đánh tới, nói: “Không muộn."
"Ầm!"
"Ầm!"
Mũi thương lạnh lẽo giống như hóa thành một đường, quét thẳng qua giữa trời, mấy ngàn tên võ giả giáp đen đang vọt tới lập tức bị oanh sát tại chỗ!
"Hắc Ám Đại Ma Vương!"
Quân Thường Tiếu nâng thương giơ lên giữa không trung, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Cút ra đây cho ông!"
Âm thanh quanh quẩn trong vòm trời, mang theo sự giận dữ như muốn xé rách không gian!
Hắn không hi vọng sẽ đánh một đường quái nhỏ rồi xông đến cửa ải cuối cùng, mà là không quanh co gọi thẳng Boss lớn ra!
Dù sao còn phải đi Cứ điểm Tinh Không nữa, thời gian tương đối gấp.
"Vù vù vù!"
Âm thanh vang vọng còn chưa kết thúc, vùng phía đông Thiên Nguyên đại lục lập tức có mây đen cuồn cuộn vọt đến, giống như một cơn sóng biển hùng vĩ.
Một lần nữa trời đất âm u lại, hơi thở âm trầm càng thêm nồng đậm.
"Vù vù vù!"
Gió lạnh nổi lên, tựa như quỷ khóc sói gào.
Sắc mặt võ giả Thiên Nguyên đại lục bị thương hoảng sợ thay đổi.
"Quân đại ca!"
Thương Hữu Ngân nắm chặt tay, vành mắt như nứt ra, nói: “Hắc Ám Đại Ma Vương đến rồi!"
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi rồi, vậy mà ra sân còn rất có phong cách."
"Ào ào!"
Đám mây đen khổng lồ nhanh chóng tới gần.
Từng người từng người võ giả giáp đen cực nhanh bay đến, sau đó dừng lại cách Quân Thường Tiếu trăm trượng, số lượng từ mấy ngàn tăng lên đến mấy vạn.
Trận thế này cực kỳ hung hãn, khiến Thương Hữu Ngân hoảng lên.
Quân Thường Tiếu coi thường.
Với người đã từng nhận trừng phạt phải đối mặt với mười vạn u linh ở chiến trường, cho dù có đến thêm mấy chục vạn nữa cũng sẽ không cau mày.
Võ giả giáp đen dần xuất hiện cũng không có hành động gì, như là binh sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc lơ lửng giữa không trung hoặc đứng yên trên mặt đất, khí tức quỷ dị tản ra khiến người khác không rét mà run.
"Nhóc con."
Mây đen cuồn cuộn ép xuống, giọng nói sắc bén truyền ra: “Ngươi là ai?"
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ nói: “Vẻ ngoài và trí tuệ xem trọng như nhau, anh hùng và hiệp nghĩa hóa thân thành Quân Siêu Soái!"
"Phì!"
Trong mây đen truyền đến tiếng động.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Chỉ có hạng đầu đường xó chợ mới giấu đầu lòi đuôi!"
"Khà khà khà!"
Tiếng cười quái dị kinh điển dành riêng cho nhân vật phản diện vang vọng trong bầu trời, chợt thấy thuộc tính màu đen hiện lên từ trong mây mù, dần dần hội tụ thành một lão giả đầu trọc mặc áo bào đen, đôi mắt lộ ra ánh sáng âm tà, xem ra cũng chẳng phải là thứ gì tốt.
Trạng thái của Quân Thường Tiếu bùng nổ.
Bởi vì không chỉ đụng áo với đối phương, mà còn đụng đầu với đối phương!
Làm người duy nhất đảm đương giá trị nhan sắc của kịch bản, hắn quyết không cho phép có người xấu xí mặc quần áo và có cái đầu giống mình.
"Nhóc con."
Bản tôn Hắc Ám Đại Ma Vương hiện hình ra âm u cười một tiếng, nói: “Ngươi là người Thiên Nguyên đại lục mời đến giúp đỡ?"
"Không sai." Quân Thường Tiếu bình thản nói.
"Khà khà khà!"
Hắc Ám Đại Ma Vương cười quái dị nói: “Hạ vị Phá Không Cảnh vẫn chưa đạt tới đã dám khoe anh hùng, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí lớn lao như vậy?"
Thương Hữu Ngân ngây người.
Quân đại ca không phải là trung vị Phá Không Cảnh sao? Hay là... cố ý ẩn giấu tu vi, không để Hắc Ám Đại Ma Vương nhìn ra, cũng để cho lúc chiến đấu đánh một phát bất ngờ?
Thực lực của hắn không cao, khó mà nhìn trộm tu vi của Quân Thường Tiếu.
Nhưng mà, võ giả Thiên Nguyên đại lục bị thương đứng ở phía sau đều gần đến thực lực hạ vị Phá Không Cảnh, giờ phút này bọn họ đang âm thầm oán giận, giúp đỡ mà điện hạ mời đến dù nhìn thế nào cũng chỉ xấp xỉ như mình thôi.
Thật có thể đánh thắng được Hắc Ám Đại Ma Vương sao?
Mặc dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ nhưng cũng không nói ra, dù sao người cũng là Hoàng tử điện hạ mời tới, chắc có thực lực không tầm thường.
"Đối phó với loại rác rưởi như ngươi không cần cảnh giới quá cao." Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Giờ phút này, đầu óc của hắn đang chuyển động nhanh như bay, hắn cân nhắc nên lấy ra Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp rồi nện ở trên người đối phương và giao cho Nhị Nha giải quyết như thế nào.
"Ào ào!"
Nhưng vào lúc này, Hắc Ám Đại Ma Vương đã tụ tập lực lượng tà ác, nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay lớn ở trên không trung, lạnh lẽo âm u nói: “Hiện tại bản đại vương sẽ đưa đống rác rưởi thực sự là ngươi lên đường!"
Cảm nhận được loại lực lượng kinh khủng kia đang áp xuống, ở trong lòng, Quân Thường Tiếu không khỏi gầm thét: “Sao tên nhân vật phản diện này lại không nói nhiều!"