Chương 1232. Chương 1225. Bảo tàng Đại Thương
"Tinh thông Phật môn chi pháp? " Quân Thường Tiếu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tông Môn ta hình như có một một vị tu Phật pháp, tên là…là gì ý nhỉ?”
Số đệ tử trong Tông Môn tuy đếm không xuể nhưng tần suất ra vào chẳng nhiều, thế nên người đó tên gì hắn thật sự không nhớ rõ.
"Độ Nan." Hệ thống nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng!"
Quân Thường Tiếu đã nhớ lại, hắn lấy tay chống cằm nói: "Ta còn muốn đi thử pháo đài Tinh Không, giờ cũng đâu về Tông Môn được."
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định loại bỏ phương án thứ hai.
Nếu Độ Nan biết Khấu linh thạch đã bị giấu mất thì nhất định sẽ khóc ngất xỉu ngay tại chỗ trong nhà xí.
“Nhị Nha!”
Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói: "Ta lấy Thánh Viêm Chi Thể để yểm trợ cho ngươi, chúng ta hãy cùng nhau tẩy trừ thứ chi linh tà ác này đi!"
"Được."
Nhị Nha lại lấy ra các loại đạo cụ.
Cứ thế, hai chủ tớ bọn họ giống như đang đóng phim, một người cầm Trấn Hồn Tiên, một kẻ phóng thích ra ngọn lửa rực rỡ, nâng vai mạnh mẽ bước theo hình chữ bát lao về phía Hắc Ám Đại Ma Vương.
Hắn ta là ai?
"Bốp bốp!"
"Hu hu!"
"A a a a a a."
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp tầng một của nhà tù, dọa cho Tinh Không Tam Bá cùng Đới Luật ngồi trong phòng giam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
......
Quân Thường Tiếu có thánh Viêm Chi Thể, quả thật có thể tẩy trừ tà ác chi linh.
Thế nhưng, do cảnh giới bản thân còn quá thấp, thể chất cũng không phải người đạt đến đỉnh cao vượt lên nhân loại, thế nên chẳng đánh hay mấy.
Trải qua một ngày tra tấn, Nhị Nha đã đưa ra được ước tính sơ bộ: "Chủ nhân, nếu muốn ngươi và ta có thể liên thủ, chắc mẩm phải đợi thêm năm sáu trăm năm nữa."
"Lâu như vậy ư?" Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Nhị nha nói: "Bởi vì Thánh Viêm Chi Thể của chủ nhân quá yếu, nếu thể chất nâng lên thì việc thanh lọc hẳn là sẽ nhanh hơn."
“......”
Nội tâm của Quân Thường Tiếu lại bị đả kích nặng nề.
Trong cơn tuyệt vọng, hệ thống hóa thành nhân viên bán hàng chuyên nghiệp nói: "Ngươi muốn có một vóc dáng chuẩn?"
"Muốn tẩy trừ Thánh Linh tà ác? Vậy thì hãy mở Cao Giai Thương thành, bên trong sẽ có tất cả những gì chủ nhân muốn!"
Cút!
Quân Thường Tiếu tức giận nói.
"Sau khi xây dựng Tông Môn thăng lên cấp 10, hàng hóa trong Cao Giai thương thành cũng đã được đổi mới, nếu chủ nhân có vận may tốt thì có thể lấy được Tam Vị Chân Hỏa." Hệ thống nói trơn tru.
"Là Tam Muội!
Quân Thường Tiếu sửa lại: "Không phải Tam Vị!"
"Có gì khác nhau?"
“......”
Quân Thường Tiếu chính thức bị hệ thống ba láp ba xàm này đánh bại.
Tuy nhiên sau khi trở về thế giới bên ngoài, hắn liền gọi Thương Hữu Ngân tới nói chuyện: "Hữu Ngân, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Quan trọng lắm sao?
Thương Hữu Ngân dựng tai mình lên.
Quân Thường Tiếu nói: "Vạn Cổ Tông của chúng ta có một tiền bối gọi là Thất Huyền Thánh Tôn, đây là người từng sáng tạo ra một môn võ rất tối thượng, tên là Thất Huyền Hà Quang Phá!"
Thương Hữu Ngân mặc dù chưa từng nghe nói về Thất Huyền Thánh Tôn cùng Thất Huyền Hà Quang Phá, nhưng chỉ từ cái tên đã có thể biết được, đây nhất định là một nhân vật rất vi diệu, vì thế hắn mang giọng điệu thán phục nói: "Tông chủ, cao thủ của Vạn Cổ Tông chúng ta đúng là nhiều như mây!"
"Việc này."
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói: "Là việc không thể chối cãi."
"Tông chủ muốn truyền thụ lại cho đệ tử môn võ Thất Huyền Hà Quang Phá này sao?"
Thương Hữu Ngân có chút kích động, hắn chỉ mới vừa mới nhập môn vậy mà đã được dạy bí tịch võ học, quả thực là quá hạnh phúc.
"Ngươi nghe bản tọa nói hết đã."
"Ồ."
Quân Thường Tiếu bắt đầu lừa gạt nói: "Tiền bối Thất Huyền Thánh Tôn lúc vừa sáng chế ra Thất Huyền Hà Quang Phá thì sau một lần ra ngoài du ngoạn đã bị rất nhiều cường giả tập kích đánh lén, trong lúc cùng đường, hắn phải khắc bí tịch vào trong Thất Tàn quyển, sau đó ngưng tụ lực vũ trụ để ném nó vào Vô Tận Hư Không."
Thương Hữu Ngân kinh ngạc nói: "Có thể nắm trong tay lực vũ trụ, vị tiền bối này chẳng khác nào là Trung Vị Phá không Cảnh?”
"Không."
Quân Thường Tiếu đưa ngón tay hướng lên trời, nói: "Thất Huyền tiền bối là một người của thượng giới."
"A!"
Thương Hữu Ngân lại bị sốc.
Tông Môn là chốn ở dưới phàm trần, vậy mà lại có mối quan hệ như thế với thượng giới.
Bàn Cổ trên trời tỏ vẻ không quen biết hắn.
Nữ Oa nói tên này không phải do ta nặn ra.
Thất Huyền Thánh Tôn tỏ ra... Bỏ đi, dù sao cũng đã quen rồi.
Chờ đã, chờ đã!
Thương Hữu Ngân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Tông chủ, vừa rồi người có nhắc đến Thất Tàn quyển, chẳng phải là thứ trong bảo tàng Đại Thương của nhà ta mà Đại Ma Vương muốn có sao?”
Quả thật, tên đệ tử này không hề ngu ngốc.
Quân Thường Tiếu nói: "Tạm thời ta chưa thể phán đoán, cần phải tìm ra chứng cứ."
Việc kể lể về mấy cái thần thoại tu hành từ thời Bàn Cổ mục đích là để khiến cho Thương Hữu Ngân có cảm giác Tông Môn có chỗ chống rất vững chắc.
Thế nhưng việc khoe khoang về Thất Tàn quyển khi nãy rõ ràng là nói d, điều này làm cho hắn ít nhiều cũng có chút áy náy cùng tự trách.
"Ờm..."
Thương Hữu Ngân rối rắm.
Quân Thường Tiếu nói: "Dù sao cũng là chuyện nhà của ngươi, bản tọa tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
"Bẩm tông chủ." Thương Hữu Ngân nói: "Bảo tàng Đại Thương do tổ tiên ta xây dựng vốn thuộc về không gian độc lập, bên trong được phân chia rất nhiều khu vực, mặc dù đệ tử có quyền tiến vào, nhưng bởi vì sức lực có hạn nên chỉ có thể ở gần bên ngài chứ không thể xâm nhập."
Quân Thường tiếu ngạc nhiên nói: "Thần kỳ như vậy?”
"Tông chủ bảo là Tàn quyển có thể giấu ở các khu vực khác thế nhưng đệ tử vẫn không có năng lực lấy ra." Thương Hữu Ngân cay đắng nói.
Quân Thường Tiếu nói: "Bản tọa có thể đi vào được không?"
"Chắc là có thể."
Thương Hữu Ngân dừng một chút nói: "Tuy nhiên, nếu không có huyết mạch Thương gia của ta thì khi tiến vào bảo tàng Đại Thương sẽ phải chịu rất nhiều thử thách."
"Đến đây."
Quân Thường Tiếu nói: "Để ta xem thử một chút."
Hắn cũng không thèm để ý Thất Huyền Hà Quang đã phân tách Thất tàn quyển ẩn chứa nội tình thâm sâu như thế nào, chỉ hy vọng mau chóng tìm được quyển thứ sáu, như vậy có thể khiến uy lực đánh võ tăng lên.
"Xin tông chủ thả lỏng tinh thần, đệ tử sẽ dẫn người tiến vào bảo tàng Đại Thương."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại.
"Úi, đừng mà!"
Bất ngờ, có một cỗ lực xuất hiện nắm linh hồn của hắn kéo đi, sau đó lại bất ngờ đâm vào bề mặt của kết giới ánh sáng.
"Tông chủ."
Bên tai hắn truyền đến âm thanh: "Nơi đây chính là bảo tàng Đại Thương."
Quân Thường Tiếu mở mắt ra, phát hiện giờ phút này linh hồn của hắn đang ở trong một không gian đầy ngũ quang sặc sỡ, cảm giác tựa như đang nằm mơ.
"Ừng ực."
Đột nhiên hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì ngay phía trước có một cái hố rất lớn, trong hố lấp đầy kho báu và vàng bạc, giá trị khó mà đo được!
"Tông chủ."
Thương Hữu Ngân nói: "Đây là tài phú mà tổ tiên Đại Thương đế quốc ta đã tích góp được qua mấy chục đời."
“......”
Quân Thường Tiếu có chút sụp đổ.
Thì ra khi thu nạp được đệ tử này đồng nghĩa với việc lúc nào cũng mang theo một bảo tàng di động siêu cấp giàu.
Vàng bạc châu báu đối với Thường Tiếu mà nói không có bất kỳ hấp dẫn gì, dù sao hắn cũng coi tiền như phân đất, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong phút chốc vẫn khó có thể duy trì bình tĩnh.
100 mét về phía trước.
Còn được nối với chín cái hố.
Bên trong quả nhiên đều chất đống vô số linh thạch!
"Tông chủ."
Thương Hữu Ngân giới thiệu: "Đây là hố linh thạch, đếm từ trái sang phải vừa đúng chín cấp."
Quân Thường Tiếu nhất thời suýt chút không đứng vững, hơn nữa, bên phải hắn là hố linh thạch cấp chín, tuy rằng có vẻ thiếu một nửa, nhưng ít nhất cũng phải tới hơn hai ba ngàn vạn viên.
Linh thạch trong tám cái hố khác tuy rằng cũng thiếu, nhưng nhìn chung mỗi hố cũng đều có ít nhất năm ngàn vạn viên.
Trong bảo tàng Đại Thương không chỉ có vàng bạc châu báu cùng linh thạch, mà còn có trang bị cao cấp, vũ khí, bí tịch, thiên tài địa bảo.
"Bộp!"
Quân Thường Tiếu vỗ vai Thương Hữu Ngân, trịnh trọng nói: "Bổn tọa cho phép ngươi gọi ta là ca ca!"
"Không, không!"
"Ngươi là ca ca ta!"
"Thương! Hữu! Ngân ca ca…"