Chương 1233. Vận may đến!
Chương 1226. Vận may đến!
Tuy Quân Thường Tiếu biết gia cảnh của Thương Hữu Ngân rất giàu có, nhưng không ngờ hắn lại có thể lại giàu tới như vậy!
Hơn nữa, nơi mà hắn đang đứng lúc này chẳng qua là khu vực ngoài cùng của bảo tàng Đại Thương, chỉ là một bề nổi của tảng băng chìm!
“Có đồ đệ như thế này.”
Thường Tiếu lẩm bẩm: "Dù năng khiếu có tệ hại đến đâu cũng được."
“Thực tế, quá thực tế!” Hệ thống nói thầm.
“Tông chủ.” Sau khi đi được khoảng vài trăm bước, Thương Hữu Ngân dừng lại trước một tòa biệt phủ nằm trong hang động và nói: “Đây là vùng thứ hai. Ta phải đột phá đến Vũ Thánh mới có thể vào được.”
Quân Thường Tiếu cảm thấy cánh cổng đá xung quanh biệt phủ trong hang động có chứa một trận pháp mạnh mẽ nào đó.
“Ta có thể vào không?”
“Được… nếu Tông chủ bước vào, nó sẽ bắt đầu thử thách.”
Tổ huấn nói rằng bảo tàng Đại Thương có thể cho phép người ngoài bước vào, thế nhưng ngoài yêu cầu về cảnh giới thì còn có nhiều hạn chế khác nhau.
“Thử thách?”
Quân Thường Tiếu bước tới.
Tuy nhiên, khi hắn vừa bước một chân lên trước cánh cổng đá, một lực vô hình lập tức xuyên qua cơ thể hắn và phát động tấn công dữ dội lên thức hải.
Hệ thống nói: “Đây là tấn công linh hồn!”
Quân Thường Tiếu vội vàng khởi động Thiên Quân Luyện Hồn Quyết, bắt đầu ngăn chặn nguồn năng lượng mạnh mẽ đang lao tới.
Nếu chỉ là một cơn sóng, hắn vẫn có thể xử lý được.
Kết quả, lực ấy lại lao về phía sức mạnh hóa giải của thức hải, các trận pháp xung quanh dường như được kích hoạt, các linh hồn bị trấn áp bắt đầu tấn công từ mọi phía.
“Hả.”
Quân Thường Tiếu tiến thêm một bước nữa, tập trung vào việc cản lại hàng loạt đòn tấn công linh hồn.
Kia rồi!
Đúng là sảng khoái quá!
Trận pháp Lưu Quang Kết Giới được thực chất hóa hiện ra, tạo thành nguồn năng lượng gợn sóng khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của Thương Hữu Ngân đang đứng đằng sau.
Khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác như Tông chủ đang thực sự đứng trước cổng đá, so đấu nội lực với vô số cường giả, mà những cường giả này ... hình như chính là những vị tổ tiên tạo ra bảo tàng Đại Thương!
“Hự!” Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu bật ra khỏi cửa đá, tức thì phun ra một ngụm máu.
“Tông chủ!” Thương Hữu Ngân rơi vào luống cuống.
“Bổn… bổn tọa không sao!” Quân Thường Tiếu trấn định lại thân thể, sau đó điên cuồng vận chuyển Thiên Quân Luyện Hồn Quyết, dần dần áp chế lại nỗi đau từ linh hồn.
Hệ thống nói: "Đây hẳn là trận pháp linh hồn có cấp độ rất cao. Với thực lực hiện tại của ký chủ hoàn toàn không thể vượt qua được."
"..."
Quân Thường Tiếu im lặng.
Đợt tấn công khi nãy rõ ràng không chỉ có một, mà là cả một nhóm, hai quyền của mình phải địch lại vô số quyền của người ta.
Thực ra, linh hồn hiện tại của Cẩu Thặng vốn đã rất tốt rồi.
Nhưng vì bên trong bảo tàng Đại Thương có tồn tại trận pháp cấm chế được vô số cường giả gia cố và bảo trì nên vẫn không thể đùa với nó được.
“Ta vẫn không tin!”
Quân Thường Tiếu đột nhiên tức giận, sau khi điều chỉnh hơi thở thì lại bước tới.
“Bùm!”
Lần này hắn chống cự chừng một phút đồng hồ, sau đó thì bị bắn ra khỏi mặt đất, lại phun ra một ngụm máu.
Tổn thương thể xác không nghiêm trọng, tổn thương linh hồn mới đau đớn.
Nghĩ đến Hắc Ám Đại Ma Vương bị Nhị Nha điều giáo một vạn năm, mùi vị kia chắc hẳn… chua xót lắm nhỉ!
“Tông chủ.”
Thương Hữu Ngân thuyết phục: "Hãy quên nó đi, đợi đến khi đệ tử đột phá được Vũ Thánh thì lại đến mở khu vực này ra.”
Thật ra tổ tiên của Đế quốc Đại Thương đã để lại cho hắn một bàn tay vàng khổng lồ, trong đó tích trữ nhiều loại tài nguyên dành cho võ giả, nhưng hắn phải đạt đến cảnh giới tương ứng mới có thể được mở chúng ra.
Cho nên, đây quả nhiên là mẫu hình nhân vật chính trong truyền thuyết.
"Thử lại lần nữa!"
Quân Thường Tiếu hít một hơi thật sâu, dùng tâm pháp điều chỉnh trạng lại thái tinh thần của mình rồi lao về phía trước.
"Vô dụng thôi." Hệ thống nói.
Theo quy tắc, loại trận pháp linh hồn càng mạnh thì dù có chậm rãi vượt qua hay dùng bạo lực để vượt qua thì đều phải chịu sự tra tấn từ sâu bên trong linh hồn.
“Xoẹt!”
Quân Thường Tiếu đang chuẩn phóng đến trước cửa đá thì bất ngờ dừng lại, hắn không hề báo trước mà giơ nắm đấm lên vụt qua.
“Tông chủ, không!” Thương Hữu Ngân kinh ngạc nói.
Bảo tàng Đại Thương có một hệ thống trận pháp hoàn chỉnh, nếu cố gắng dùng sức mạnh phá giải thì chỉ mang đến tác dụng ngược lại mà thôi.
Ngay lúc mà Thương Hữu Ngân hoảng sợ, xung quanh bỗng truyền ra tiếng cắn xé, ngay tức khắc, hắn phát hiện nắm đấm của Tông chủ dừng lại trước kết giới, có một con côn trùng nhỏ xuất hiện ăn hàng rào Lưu Quang!
“Sựt!”
Trong phút chốc, trận pháp kết giới hình thành nhờ sự gia trì linh hồn của vô số cường giả đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng nữa, có một luồng hơi thở cổ xưa tuôn ra từ đó.
Thương Hữu Ngân bối rối.
Cấm chế mà tổ tiên ngày xưa đặt ra cứ thế mà bị cắn đứt sao?
“Ài.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu tự lẩm bẩm: “Tại sao lúc đầu mình lại nhúng tay vào nhỉ, cứ để Thúy Hoa đến xử lý là được rồi.”
...
Trận pháp linh hồn trước cổng đá đã bị Trùng Thời Không cắn xé, mất đi tác dụng phòng thủ.
Tuy nhiên, ảnh hưởng sâu rộng hơn là toàn bộ hệ thống trận pháp đã hoàn toàn tê liệt, mấy khu vực bên trong cũng không thể hoạt động bình thường được nữa.
Quân Thường Tiếu và Thương Hữu Ngân có thể tự do ra vào mà không bị hạn chế.
Nếu tổ tiên của Đế quốc Đại Thương biết rằng trận pháp mà bọn họ hao phí nhiều công sức tạo ra bị phá vỡ như vậy chắc sẽ tức đến mức nôn ra máu ở suối vàng mất.
"Tông chủ..."
Thương Nghiêu đau lòng nói: "Trận pháp hoàn toàn bị hủy rồi."
“Hữu Ngân.” Thường Tiếu cười nói: “Tổ tiên của ngươi để lại bảo tàng và trận pháp này, chẳng qua là muốn thúc giục ngươi trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.”
Đây là sự thật, bất cứ điều gì cũng có thể đạt được như ý mà không cần nỗ lực thì điều đó dễ khiến người ta không muốn phát triển bản thân.
Sở dĩ cường giả của Đế chế Đại Thương để lại trận pháp và hạn chế cảnh giới là vì muốn cho cấp cho các hậu bối một mục tiêu mà họ có thể theo đuổi, sau đó dựa vào nỗ lực của bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn để có được mọi thứ họ muốn.
Kỳ vọng nối tiếp kỳ vọng, vậy mà hôm nay nó đã bị phá hủy trong tay của một người ngoài cuộc.
Quân Thường Tiếu không vì vậy mà cảm thấy áy náy, ngược lại tiếp tục nói: "Bây giờ ngươi đã là đệ tử của bổn tọa, sớm hay muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa, vì vậy sự tồn tại của hệ thống trận pháp bảo vệ bảo tàng Đại Thương không còn cần thiết nữa."
"Chết tiệt!"
Hệ thống rống lên, nói: "Hắn còn dám lý luận?"
"Tông chủ!"
Thương Hữu Ngân nói với ánh mắt háo hức: "Ta hiểu chứ, làm đệ tử của ngài thì bảo tàng Đại Thương không còn quan trọng nữa!"
"Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy."
"..."
Hệ thống sụp đổ nói: "Ta rút lại những gì đã nói lúc trước, vị Hoàng tử Đại Thương mới nhập môn này đúng là đồ ngốc mà!”
"Đi vào đi."
Thường Tiếu đảo khách thành chủ đưa Thương Hữu Ngân vào động phủ, bởi vì hệ thống trận pháp đã sụp đổ nên sẽ không gặp phải những thử thách khác nữa, bây giờ cảm giác còn dễ chịu hơn là đi dạo trong khu vườn sau nhà.
...
Không có đống linh thạch ở khu vực thứ hai, nhưng có rất nhiều bí tịch võ học có lai lịch và vũ khí trang bị ở cấp cao hơn.
Đặc biệt là trên bệ đá trung tâm của hang động có đặt một tàn quyển ẩn chứa năng lượng đặc thù, Quân Thường Tiếu bước tới, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nóng rực.
Đúng rồi!
Đây là những gì hắn đang tìm kiếm, Thất Huyền Hà Quang Phá - Tàn quyển thứ sáu!
Năm quyển đầu tiên đều được mua ở Thương thành, quyển thứ sáu được tìm thấy ở bảo tàng Đại Thương. Cuối cùng ... không cần phải đi đắc tội với ai nữa!
"Hữu Ngân."
Thường Tiếu cười nói: “Tàn quyển này, ta có thể mang nó đi không?”
“Ngươi không biết mắc cỡ à?” Hệ thống sụp đổ.
Phí nhập môn tốn mất một ngàn vạn linh thạch, phúc lợi đâu chưa thấy mà đã thấy phải giao tàn quyển thứ sáu, như thế này còn ra thể thống gì!
Hệ thống không thể nhìn nổi được nữa!
Thương Hữu Ngân nói tha thiết nói: "Vì vật này đã được tạo ra bởi tổ tiên của ta nên Tông chủ có thể giữ nó."
"..."
Hệ thống sụp đổ, nói: 'Đây quả thật là tên ngốc mà!”
"Bộp!"
Thường Tiếu vỗ vai hắn, nói: "Không hổ là người có duyên thầy trò với bản tọa."
"Vụt!"
Tàn quyển thứ sáu trong tích tắc biến mất vào hư không, dung nhập vào Không Gian Giới Chỉ.
Và tất nhiên, Quân Thường Tiếu vẫn có nguyên tắc.
Sau khi lấy đi tàn quyển, hắn rời khỏi bảo tàng Đại Thương mà không xem xét tài nguyên ở các khu vực khác.
Đây là tài sản cá nhân do tổ tiên của Đế quốc Đại Thương để lại cho các đệ tử, hắn đã có được tàn quyển thứ sáu thì sao có thể thèm muốn những thứ khác nữa cơ chứ.
Quân Thường Tiếu không phải là người cứ thấy tiền là sáng mắt.
Nhưng là Tông chủ của một môn phái, hắn phải cần quản lý việc ăn uống, ngủ nghỉ của gần 100.000 đệ tử, việc này không tốn tiền sao? Có cách nào làm cho họ mạnh hơn mà không tốn tiền không?
Vì tông môn mà hắn đã cố gắng hết sức để kiếm được tài nguyên.
Cho dù bị độc giả hiểu lầm là không biết xấu hổ, hiểu lầm là cực kì vô sỉ cũng không sao cả.
Ta - Quân Thường Tiếu - sẽ àm tất cả vì tông môn và đệ tử, làm tất cả để không thẹn với chưởng môn quá cố!
...
“Hữu Ngân.”
Quân Thường Tiếu mở tay ra, nói: "Những đan dược này ngươi cầm đi mà dùng, chúng có thể cải tạo thân thể, linh hồn và các phương diện khác, giúp cho cấp độ ban đầu của ngươi tăng lên nhất định."
"Dạ!"
Thương Hữu Ngân tiếp nhận đan dược, sau đó nuốt từng cái một.
Cho đến khi hắn thấy máu thịt, kinh mạch và các phương diện khác trên người đều mạnh lên thì nhất thời sửng sốt.
Tu vi của hắn chỉ có cấp độ Vũ Vương, sau khi dùng Tố Thể Đan, Tố Hồn Đan, hiệu quả tăng lên vô cùng tốt, cảm giác cả người đều thăng hoa không ít.
Quả nhiên!
Thương Hữu Ngân kích động thầm nghĩ: "Tông chủ rất lợi hại!"
Hệ thống lại nghĩ rằng người này đúng là một tên ngốc.
Nhưng không biết rằng, thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng.
Đi theo cường giả có thể thu phục Hắc Ám Đại Ma Vương nhất định sẽ có tiền đồ lớn, vì thế không tiếc mang hắn vào bảo tàng Đại Thương, rồi giao tàn quyển ra.
Nếu trả giá thì sẽ đạt được lợi ích!
Những loại đan dược mà Tông chủ ban cho hoàn toàn không có trong bảo tàng!
Nếu Thương Hữu Ngân biết các loại thuốc như Tố Thể Đan, Tố Hồn Đan đã được trang bị ngay từ lúc nhập môn có lẽ hắn sẽ ngồi xuống gầm tàu mà khóc.
“Hữu Ngân.”
Quân Thường Tiếu lấy ra một số bản sao bí tịch, nói: “Mặc dù bảo tàng mà ngươi mang theo bên mình có không ít võ học, nhưng để có thể so sánh với bí kíp độc môn của Tông môn thì còn hơi kém chút, sau này đừng lãng phí thời gian tu luyện chúng nữa.”
"Dạ!"
Thương Hữu Ngân nhận lấy nó, sau đó trở lại khoang thuyền bắt đầu nghiên cứu, càng nghiên cứu càng thấy khiếp sợ, cuối cùng kích động nói: "Bí kíp độc môn của tông môn rất thông dụng và dễ hiểu, lại không mất đi vẻ huyền diệu, so với võ học của tổ tiên thì mạnh hơn nhiều lắm."
Vào lúc ấy, hắn cảm thấy tràn đầy hy vọng cho tương lai của mình!
Hắn cũng rất háo hức muốn xem đại lão của các tông môn khác!
......
Vạn Cổ Tông.
Giọng nói của Tô Tiểu Mạt vang lên: “Chuyền bóng!”
“Sút!”
Quả bóng vui vẻ, giống như một quả đạn đại bác kéo hết ánh sáng về phía mình, vừa mạnh mẽ vừa phong lưu cuốn đi cát bụi trên mặt đất.
"Cướp bóng! Cướp bóng!"
Lý Thượng Thiên và Tư Mã Trọng Đạt lăng không, hai chân phải đan vào nhau tạo thành thiên la địa võng, nhưng chân vừa chạm vào quả bóng, chúng đã bị một lực làm bật ra ngoài, biến thành hai ngôi sao nhỏ bay tít lên bầu trời.
"Tới đi!"
Tô Tiểu Mạt bay lên, dùng chân kẹp chặt quả bóng vui vẻ đang di chuyển, sau khi tiếp đất thì dùng chân sút thẳng về phía khung thành.
“Tới rồi!”
Hai chân Dương Ngọc Hoa mở ra, hai tay lập tức bùng nổ thuộc tính Thổ hệ, tạo thành một kết giới tường phòng ngự.
"Bùm"
Quả bóng vui vẻ giống như một viên đạn đại bác va chạm lên trên, bởi vì nó vẫn đang quay liên tục nên ma sát sinh ra khói trắng.
"Aaa."
“Bùm!”
Dương Ngọc Hoa hét lớn một tiếng, không chỉ khai hỏa toàn bộ phòng ngự mà tóc đen cũng tung bay theo.
“Ầm!”
Đột nhiên, kết giới nổ tung tại chỗ.
Dương Ngọc Hoa chống đỡ không nổi, lùi về phía sau từng bước một cho đến khi lùi đến khung thành, quả bóng ngừng quay và dừng lại ở vạch khung thành, sau đó nàng mới khuỵu xuống, ngửa đầu rít gào: “Ta lại không bắt được!"
"Này."
Trọng tài Liễu Uyển Thi lắc đầu, lật bảng đổi tỉ số từ 99-0 thành 100-0.
Trên mặt Lý Thanh Dương nở nụ cười.
Diễn võ trường đã được Chân lão gia cố bằng tầng tầng trận pháp, đám người Tiểu Mạt sẽ không gây ra được tổn hại gì lớn, có thể hoàn toàn yên tâm.
“Thật là kinh khủng!” Ở phía xa, mấy đệ tử vừa nhập môn chưa được bao lâu cảm thấy da đầu tê dại.
Họ đã từng bị quả bóc vui vẻ dạy bảo qua, nhưng khi nhìn thấy các đệ tử hạch tâm chơi bóng thì họ mới biết cái gì gọi là khủng bố!
Trong Vũ trụ Tinh Không, Thương Hữu Ngân, người trước giờ chưa từng chứng kiến cảnh ấy, vẫn có một khát khao tuyệt đẹp với Tông môn.
...
Một tháng sau.
Quân Thường Tiếu quay trở lại tuyến đường đã rẽ đến Đại lục Thiên Nguyên, tiếp tục đi với tốc độ cực nhanh về phía Cứ điểm Tinh Không.
Chỉ còn một tháng nữa là hết thời hạn dành cho nhiệm vụ chi nhánh, điều này khiến hắn rất phiền não.
"Đừng đợi nữa."
Hệ thống nói: "Tốt hơn là nên làm mới Cao giai Thương Thành đi, nếu có thất bại gì rồi bị kẹt ở cảnh giới này trong mấy chục năm, vậy thì càng chết hơn."
"..."
Quân Thường Tiếu chìm vào im lặng.
Từ khi mang theo hệ thống trên lưng, hắn làm các nhiệm vụ chi nhánh chưa từng thất bại, có trời mới biết có chế độ trừng phạt hay không.
“Chưa kể.”
Hệ thống thuyết phục: “Ký chủ vẫn không biết được độ nông sâu của Cứ điểm Tinh Không, ngay cả khi ngươi không thể có được thuộc tính tinh lọc linh hồn ta ác thì vẫn còn con át chủ bài chưa lật, có thể đối phó với những nguy hiểm bất ngờ."
"Ngươi đúng là một nhân viên bán hàng tài năng!"
Quân Thường Tiếu bị nói động lòng, đầu tiên là dâng hương, tắm một phen, sau đó kéo Cao giai Thương Thành ra, thầm nghĩ: "Điểm cống hiến không nhiều lắm, chỉ hy vọng là có thể xuất hiện thứ mình muốn."
"Đinh! Điểm cống hiến Tông môn: 38990/100000."
Trước khi thương phẩm được thay thế, Cẩu Thặng lựa chọn nhắm mắt lại, bái từ Bàn Cổ đến Tam Thanh rồi đến Nữ Oa, cả các vị thần lớn cũng bái hết một lần, chỉ hy vọng bọn họ có thể vì con cháu Hoa Hạ của mình mà cho chút vận may.
"Vận may đến!"
"Vận may đến!"
Hệ thống hét to.
Người dẫn chương trình nói: "Cẩu Thặng hát ta còn chịu được, hệ thống cũng meo meo hát theo rồi ta làm sao mà phát sóng!"
1, 2, 3.
Trong lòng thầm niệm ba tiếng, Quân Thường Tiếu mở mắt ra.
......
"A ha ha!"
"A ha ha ha ha ha!"
Thương Hữu Ngân đang ở trong một khoang thuyền khác tìm hiểu võ học tông môn thì nghe được tiếng cười lớn không kiêng nể gì của Tông chủ, có chút khó hiểu nói: "Có chuyện gì thế?”
"Ha ha ha!"
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cảm giác như muốn cười đến chết.
Phù!
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, sau đó như trẻ nít mà nằm sấp trên mặt đất, dùng nắm đấm gõ ván gỗ để phát tiết niềm vui của mình.
Rốt cuộc là cái gì mà khiến hắn vui vẻ như vậy?
Không có gì, chỉ là một chiếc hộp có dấu “?” mà thôi.
"Nhìn kìa!"
Hệ thống nói: "Ta không nói sai chứ, miễn là ký chủ dũng cảm làm mới, thương phẩm chí tôn trong tầm tay!"
Quân Thường Tiếu thật sự không nghĩ tới, mang tâm trạng đánh liều, vậy mà xuất hiện thương phẩm chí tôn!
Thứ này đã liên tục xuất hiện hai lần, tuy rằng mở ra mấy món quần áo làm người ta cạn lời, nhưng có được Sinh Tử Bí Cảnh và Cửu Thiên Bí Cảnh thì không thể nghi ngờ là rất đã!
Cho dù tiêu tốn nhiều điểm cống hiến thì hắn vẫn không chút do dự mà bấm mua!
Uầy!
Nụ cười trên mặt Quân Thường Tiếu đột nhiên cứng lại.
Lần trước mua thương phẩm chí tôn tốn mười vạn điểm cống hiến, lần này đổi ở Cao giai Thương Thành chắc cũng không rẻ, mình chỉ có hơn ba vạn điểm sợ là không mua nổi!