Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1236 - Chương 1236. Chương 1229. Sinh Một Được Hai, Song Hỉ Lâm Môn

Chương 1236. Chương 1229. Sinh một được hai, song hỉ lâm môn
Cha.

Một tiếng vô cùng lanh lảnh.

Nhị Nha đứng ở bên cạnh lập tức há to miệng thành hình chữ "O", đôi mắt cũng trừng lên thành hình tròn.

Này... Đứa bé trai này chính là con của chủ nhân à?

Ông trời ơi!

Thật không thể tin nổi!

Thế mẹ của nó là ai?

Không đúng!

Chưa từng nghe nói chủ nhân có vợ, sao lại đột nhiên nhảy ra một đứa con trai, chẳng lẽ đây chính là đổ vỏ trong truyền thuyết?

Đừng nhìn Nhị Nha từ đầu đến cuối luôn ở trong Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp, thực ra Nhị Nha vẫn hiểu được rất nhiều đó.

Quân Thường Tiếu choáng váng.

Đột nhiên bỗng xuất hiện một đứa bé bước ra từ trong ngọn lửa, vừa mở miệng đã gọi mình là cha, chuyện này... nếu mà bị bạn gái nghe được thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

"Bạn gái? Ký chủ đang muốn ăn rắm à." Hệ thống nhổ nước bọt.

"Cha!"

Đứa trẻ nói: "Ta đói!"

"Oành!"

Quân Thường Tiếu dùng một bàn tay nhấn thằng nhóc từ trên hoa sen xuống dưới mặt đất, gầm thét: "Ta vẫn còn là trai tân, sao lại có con được!"

"Hu hu hu..."

Đứa bé khóc ròng nói: "Cha, ngươi thật vô tình!"

Nhị Nha cũng không nhìn nổi, vội vàng tới khuyên can: "Chủ nhân, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi ngàn vạn lần phải tỉnh táo đó!"

"..."

Tâm trạng Quân Thường Tiếu hoàn toàn bùng nổ.

Hơn một ngàn chương đến giờ vẫn luôn thủ thân như ngọc, đột nhiên có đứa bé gọi thẳng mình là cha, cho dù có đổ vỏ thì má nó, cũng không thể làm như thế được!

"Phù!"

Đè nén lại nội tâm sụp đổ, Quân Thường Tiếu buông tay ra, trầm mặt nói: "Ngươi là ai?"

"Ta được thai nghén trong cơ thể của cha, cho nên ta là con trai của cha!" Đứa trẻ nói.

"Thì ra là thế."

Nhị Nha bừng tỉnh đại ngộ: "Chủ nhân, đây chính là Hỏa Hồn Chi Linh, nó từ một Thai Thể đã trưởng thành trẻ sơ sinh, không chỉ có linh trí mà còn có bản thể."

"Phụt!"

Quân Thường Tiếu phun ra một ngụm máu.

Tên nhóc này được thai nghén ở trong cơ thể mình, thế chẳng phải là tương đương với việc mình kiêm luôn cả chức năng của nữ giới sao!

Hệ thống nói: "Khó trách ký chủ có thể chất F.A, hóa ra công việc sau khi nam nữ phối hợp mới có thể làm được cũng có thể tự giải quyết."

Lời này sắc bén quá, Quân Thường Tiếu suýt chút nữa lại nôn ra một ngụm máu.

"Cha..."

Đột nhiên lại có âm thanh bi bô truyền đến.

Quân Thường Tiếu ngây ra như bị sét đánh, sau đó cực kỳ cứng ngắc mà quay đầu, chỉ thấy khu vực lúc trước vẫn luôn được dùng để tịnh hóa Hắc Ám Đại Ma Vương có một bé trai hai ba tuổi đang bị dây thừng trói lại, dáng vẻ còn đáng yêu hơn cả Hỏa Hồn Chi Linh.

"Chủ nhân!"

Nhị Nha kinh ngạc nói: "Đây là Tà Ác Chi Linh, nó không những bị tịnh hóa hoàn toàn thành hình dáng trẻ con mà còn nhận ngươi thành cha của nó!"

"A a a —— —— —— "

Quân Thường Tiếu ngửa mặt lên trời hét to, chợt ngã xuống đất ngất đi.

...

Trong quá trình tịnh hóa Hắc Ám Đại Ma Vương, Hỏa Hồn Chi Linh được trải qua thực chiến, trong thời gian một tháng ngắn ngủi lớn mạnh vượt bậc, không chỉ thuận lợi xoá bỏ tên đằng trước mà bản thân cũng toàn diện thăng hoa.

Đây tuyệt đối là nhất cử lưỡng tiện, song hỉ lâm môn!

Nhưng mà, Quân Thường Tiếu không hề vui, vì nhiệm vụ hoàn thành, mà mình thì vô duyên vô cớ nhiều thêm hai đứa con trai.

"Quân Tông chủ, mặc dù ngươi rất đẹp trai, mặc dù sự nghiệp của ngươi rất có thành tựu, nhưng bởi vì ngươi có hai đứa bé, đây là chuyện ta không thể nào tiếp thu được, cho nên... thật có lỗi, hai ta không thích hợp đâu."

"Cô nương! Nghe ta giải thích đã!"

Quân Thường Tiếu vội vàng đuổi theo hình bóng uyển chuyển đang dần dần đi xa, nhưng chạy theo thế nào cũng không kịp, cuối cùng giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mơ, trên trán phủ đầy mồ hôi.

"Mơ!"

"Hóa ra chỉ là mơ!"

Hắn lau đi mồ hôi trên trán, một giây sau, biểu cảm cứng ngắc lại.

Trên giường hắn có hai đứa nhỏ đang ngủ say, một đứa giơ ngón cái lên, một đứa thì lỗ mũi thổi bong bóng.

Hình thái của Hỏa Hồn Chi Linh mặc dù giống với trẻ em của nhân loại, nhưng giữa hai đầu lông mày có ấn ký hình ngọn lửa, Tà Ác Chi Linh thì bị tịnh hóa đến trắng nõn đáng yêu.

Xuyên qua cửa sổ của khoang tàu, hắn nhìn về phía bóng đêm vô tận.

Quân Thường Tiếu rơi một giọt nước mắt cực kỳ đáng quý, nói: "Đây không phải là cuộc sống ta muốn..."

...

"Nhồm nhoàm."

Trong phòng ăn trên chiến thuyền, Hỏa Linh và Tà Linh ăn như hổ đói, giống như là bị đói bụng rất lâu rồi.

Thương Hữu Ngân thấy đĩa dần dần xếp thành chồng, không nhịn được mà thấp giọng hỏi: "Tông chủ, hai lệnh lang ăn cũng tốt thật."

"Oành!"

"Bình bịch!"

Hoàng tử điện hạ miệng sùi bọt mép ngã xuống.

Quân Thường Tiếu nắm chặt nắm đấm, xoay chân giẫm trên ghế, giận dữ nói: "Nhớ kỹ cho bản tọa, đây chỉ là hai cái thuộc tính!"

"Nhớ... Nhớ kỹ..."

Hỏa Hồn Chi Linh được thai nghén mà sống trong đan điền, Tà Ác Chi Linh bởi vì bị Cẩu Thặng tịnh hóa mà ký kết khế ước.

Mặc dù cả hai đều có thân thể người nhưng cũng không phải là con người thực sự, chẳng qua là hai chủng loại thuộc tính được Quân Thường Tiếu nắm trong tay mà thôi.

Nhưng không ngăn được người ta vui lòng gọi hắn một tiếng "Cha".

...

"Cha, ta lại đói!"

"Cha, ta vẫn muốn ăn cơm chiên!"

"Cha, sao ngươi lại rầu rĩ không vui thế?"

"Cha, hay là để ta kể cho ngươi một câu chuyện cười?"

Hai đứa trẻ như hai tên tiểu quỷ âm hồn bất tán, mỗi ngày đều quấn lấy Quân Thường Tiếu, chỉnh hắn đến tinh thần cũng sắp trở nên thất thường.

Mà hỏng nhất là, tính tình Hỏa Linh có phần táo bạo, một lời không hợp sẽ đánh Tà Linh, đứa sau mỗi lần đều mang mặt mũi bầm dập đến tìm mình cáo trạng.

"Cha!"

"Hỏa tử lại đánh ta! Hu hu hu..."

"Đủ rồi!"

"Ông đây chịu đủ rồi!"

Cuối cùng có một ngày, Quân Thường Tiếu không nhịn được nữa mà lớn tiếng giận dữ hét.

Dường như nhận thấy được lửa giận của cha, Hỏa Linh và Tà Linh thành thật đứng chung một chỗ, hai anh em cúi đầu như phạm phải sai lầm lớn, ngân ngấn nước mắt tủi thân.

Quân Thường Tiếu thấy thế, lòng đột nhiên đau đớn.

Hệ thống nói: "Hỏa Linh và Tà Linh tuy là hai loại thiên địa thuộc tính, nhưng dù sao một cái thì được sinh ra từ trong thân thể ký chủ, một cái thì ký khế ước sau khi bị tịnh hóa, không khác biệt mấy với máu mủ ruột thịt."

...

"Một cái đũa thì có thể tùy tiện bẻ gãy."

"Nhưng nếu như là hai cái đũa hay nhiều hơn thì sao?"

Quân Thường Tiếu cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm quở mắng hai đứa, mà định giáo dục hai bọn nó, vì vậy lấy ra hai cây đũa chồng lên nhau, vẫn chưa dùng lực đã "cạch" một phát bẻ gãy.

"..."

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng.

"Xoạt!"

Quân Thường Tiếu lại lấy ra hai cây gậy sắt lớn có thể so với cấp Thánh phẩm và đưa đến, nói: "Các ngươi thử một chút đi, xem có thể bẻ gãy hai cái đũa này không."

"Sao ngươi không lấy thương Bá Thiên ra cho bọn nó bẻ luôn đi!" Hệ thống thầm mắng.

"Cha."

Hỏa Linh nhận lấy một cây, hai tay được bao phủ bởi ngọn lửa, ngạo nghễ nói: "Nhất định phải bẻ gãy sao? Không thể đốt cháy ư?"

"Vù vù!"

Ngọn lửa vừa mãnh liệt vừa nóng hầm hập bao vây lấy gậy sắt, gậy sắt lớn lập tức bị tan chảy ra.

"..."

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.

"Cha."

Tà Linh nhận lấy cây gậy sắt lớn, yếu ớt nói: "Nhất định phải bẻ gãy sao? Không thể ăn mòn ư?"

"Vù vù vù!"

Một luồng thuộc tính quỷ dị bao phủ bàn tay nhóc, trong nháy mắt ăn mòn gậy sắt thành hư vô.

"Bình bịch!"

Quân Thường Tiếu một lần nữa bất tỉnh.

Má nó, ta đang giảng giải cho các ngươi anh em phải đoàn kết với nhau, không phải là dùng lửa thiêu hủy hay đi ăn mòn nó, này khác gì với mất ba ngày ba đêm để đánh nhau từ Nam Thiên Môn đến Bồng Lai Đông Lộ, xong lại hỏi xem mắt ta có đau hay không.

Có điều làm Cẩu Thặng vui mừng chính là, dường như hai nhóc này vô cùng lợi hại, sau này chỉ cần bồi dưỡng thêm thì nhất định sẽ có tác dụng lớn.

Hệ thống nói: "Linh thể chỉ thế giới Phàm Trần mới có thể dưỡng dục ra tất nhiên mạnh hơn nhiều so với vị diện thuộc tính, ký chủ lại thu hoạch được hẳn hai cái, có gì mà không vui chứ?"

"Nói cũng đúng."

Quân Thường Tiếu bắt đầu buông bỏ thành kiến, mở lòng đón nhận hai đứa bé.



Bình Luận (0)
Comment