Chương 1249. Chương 1242. Tổn thương lẫn nhau
Hoắc Diễm Yêu thích đánh mông người khác.
Loại hành vi không văn minh này có thể xếp vào loại hành vi biến thái hoặc là nhân cách vặn vẹo.
Đánh người khác thì không thành vấn đề.
Nhưng mà… đánh Quân Thường Tiếu, hơn nữa còn bị đánh đến chín lần, vậy là không được rồi!
Mẹ kiếp!
Bố mày không giả vờ nữa! Bố mày lật bài đây!
Ngươi muốn ăn đòn hả? Trùng hợp thật đấy, ta cũng có nghiên cứu sơ qua về mông, hai ta tổn thương lẫn nhau đi!
Kết quả là, khi Hoắc Diễm Yêu đánh đến lần thứ mười, Quân Thường Tiếu không nói hai lời lấy ra Cây Bút giang sơn, sau đó dựa vào ký ức truyền thừa, là cho nó khôi phục lại hình thái thứ nhất trước, rồi trực tiếp thi triển kỹ năng tất sát ‘Nhất Nhãn Vọng Xuyên’.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong 0.001 giây.
Thứ sức mạnh vô hình khó thể tả nổi đó bộc phát trong nháy mắt, sau đó hung tàn hướng đến cái mông của đối thủ.
Trong tình huống bình thường, hình thái thứ nhất của Chỉ Điểm Giang Sơn chưa hẳn có thể đắc thủ, nhưng Hoắc Diễm Yêu lại đắm chìm trong niềm vui sướng đánh người, nên ý thức đề phòng vô cùng kém.
Với lại, hắn cũng không nghĩ tới việc gặp một đối thủ có thủ đoạn chọc mông người.
Nếu muốn dùng thành ngữ để hình dung, thì Hoắc Diễm Yêu với Quân Thường Tiếu chính là ngươi biến thái, ta biến thái, mọi người đều biến thái.
Mỗi giống loài đều có một chỗ yếu ớt nhất, mà bộ phận yếu ớt nhất của nhân loại, bất kể là cảnh giới cao hay thấp, vĩnh viễn đều là mấy vị trí cố định, chẳng hạn như huyệt Thái Dương, huyệt Bách Hội, vân vân…
Hoắc Diễm Yêu cũng là con người.
Cho nên, khi kỹ năng tất sát "Nhất Nhãn Vọng Xuyên" được thi triển, rồi nhắm chính xác đến mục tiêu, trong nháy mắt đã mang đến một cơn đau đớn, hoàn toàn… người đọc có kinh nghiệm có thể tưởng tượng một chút, dù sao ta không trải qua nó.
“Á!”
“Aaaaaaaaaaa!”
Hoắc Diễm Yêu nhảy bổng lên như con khỉ, công kích trên tay theo đó mà nổ tung lên, đập đầu vào trần nhà, rồi rớt thẳng xuống đất, còn có từng đợt khói nhẹ bay ra từ cặp mông vểnh của hắn.
Cả nhóm tù nhân hít một ngụm khí lạnh.
Cảm giác mát lạnh từ cái mông lập tức lan ra khắp cơ thể.
Cái mông bị đánh cũng chỉ thấy đau thôi, mà cái vị trí bị công kích này… Sợ rằng sống không bằng chết!
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Quân Thường Tiếu cầm Chỉ Điểm Giang Sơn đi tới, sau đó dùng một bàn tay không chế ót của đối phương, nói: “Sướng không?”
“Ầm!”
Nâng đầu lên, rồi lại hung hăn ấn mạnh xuống đất.
“Trả lời ta!”
“Ầm!”
“Rốt cuộc có sướng hay không?”
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”
Bộ phận yếu ớt nhất bị tấn công, Hoắc Diễm Yêu mất đi một phần lớn lực chiến, giờ lại bị đánh đập một cách điên cuồng, còn là đập mặt vào đất, nhất thời trên đầu nổ ra một loạt ngôi sao, từng ngôi từng ngôi sáng lấp lánh…
“Hai người các ngươi!”
Quân Thường Tiếu nơi: “Đến đây xả giận đi!”
“Vâng!”
Quan Cửu với Hạ Thất ôm mông đi tới.
Sự uất ức và phẫn nộ của hai người trong khoảng thời gian này tức khắc bùng nổ, họ giơ chân lên rồi nhắm ngay cái mông của Hoắc Diễm Yêu mà mạnh mẽ đạp xuống.
“. . . . . .”
Nhóm tù nhân run bần bật.
Trong lòng bọn họ có xúc động muốn nhấc chân chạy trốn.
……
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, giành được 20000 điểm giá trị cống hiến.”
“Ting! Giá trị cống hiến của tông môn: 120000/100000 điểm.”
“Ting! Giá trị cống hiến của tông môn vượt qua…”
Ba mươi phút sau, bởi vì nhược điểm của Hoắc Diễm Yêu bị đâm mạnh vào, lại bị Quân Thường Tiếu với ba người Quan Cửu hành hạ một lúc, nên hắn ta đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, vì thế thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.
“Không phải chứ?”
“Cho mỗi 20000 điểm thôi hả?”
Đối với giá trị cống hiến này, Quân Thường Tiếu cực kỳ không hài lòng.
Dù sao, kẻ địch mà hắn đối mặt bình thường đều là hạ vị Phá Không Cảnh, bộ không thấy xấu hổ khi lấy năm vạn điểm để khen thưởng hả?
“Quá dễ.”
Hệ thống nói: “So với lăn lộn ở Bắc Kinh làm tác giả còn dễ dàng hơn!”
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, kích hoạt phần thưởng ẩn, thu được đá Cải Tạo Thần Binh chuyên chúc của Lăng Yên Các x 1, thu được Tái Lai Nhất Bình x1.”
Quân Thường Tiếu cười.
Đá Cải Tạo cũng được, nhưng Tái Lai Nhất Bình thì quá tuyệt!
Có được vật ấy chẳng khác nào có được thêm cơ hội đề cao cảnh giới, bản thân còn phải liên tục thăng bảy cấp, có nó trong tay nhất định sẽ càng yên tâm đi quậy phá hơn!
“Các ngươi.”
Quân Thường Tiếu ngồi trên người Hoắc Diễm Yêu, dùng thần binh chuyên chúc ở hình thái Chỉ Điểm Giang Sơn quét qua một loạt các tù nhân của tầng hai Địa Ngục, lạnh lùng nói: “Ta làm lão đại tầng Địa Ngục này, ai tán thành, ai phản đối?”
“Tán thành!”
Các tù nhân đồng thanh nói.
Rất hiếm khi xuất hiện việc tất cả đều thuận theo ai đó ở tầng một Địa Ngục, nên mối quan hệ giữa các bạn tù tương đối vi diệu.
Ở trong tầng Địa Ngục này, bởi vì Hoắc Diễm Yêu có ham muốn đặc biệt, ngày thường có thể nói là khá sinh động, bất cứ tù nhân nào vào đâu đều đã được hắn ta "hết lòng chăm sóc" qua, nên bọn họ đối với hắn ta vô cùng căm ghét.
Lúc này đây, Cẩu Thặng đã sử dụng biện pháp tàn nhẫn hơn đánh đập rất nhiều để giải quyết đối phương, điều này khiến bọn họ rất hả giận, cho nên nguyện ý phục tùng hắn vô điều kiện.
Huống hồ, chủ phạm đã bị thu phục rồi, nếu bản thân cứng rắn chống lại thì khẳng định kết quả không đơn giản là ăn đòn vậy đâu!
Những tù nhân bị giam giữ ở chín tầng Địa Ngục tất nhiên đã phạm vào tội lỗi nào đó, nhưng họ bị tra tấn trong thời gian dài nên sớm thích nghi với quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Hôm nay, Quân Thường Tiếu đã đánh bại Hoắc Diễm Yêu nên đạt được sự tán thành của bọn họ, nhưng nếu ngày mai Quân Thường Tiếu bị người mạnh hơn hạ gục, dám chắc rằng bọn họ cũng sẽ lập tức đi nhận thức đối phương.
Sự thật này cũng quá chân thật.
Dĩ nhiên, Quân Thường Tiếu cũng muốn trải nghiệm cảm giác xưng bá ở mỗi tầng Địa Ngục.
Còn về phần đối phương có thật lòng thật dạ thừa nhận mình hay không thì không quan trọng, bởi vì chỉ cần điều kiện cho phép, Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp sẽ mãi mãi là mái nhà ấm áp của họ.
……
Giải quyết xong chủ phạm của tầng hai Địa Ngục, đầu tiên Quân Thường Tiếu phong ấn tu vi của đối phương, sau đó đứng dậy đi đến truyền tống trận di chuyển đến tầng thứ ba của Địa Ngục.
Quan Cửu với Hạ Thất chịu trách nhiệm trông coi Hoắc Diễm Yêu, hai người dõi theo hắn đi vào trận pháp rồi biến mất, thán phục nói: “Chủ nhân lợi hại quá!”
Chủ phạm của tầng hai Địa Ngục là loại người tội ác tày trời, tu vi cũng mạnh mẽ hơn bản thân mình rất nhiều, thế mà lại bị một chiêu phế bỏ!
Nhưng phải tùy người.
Nếu gặp trung vị Phá Không Cảnh, thì hình thái thứ nhất Chỉ Điểm Giang Sơn sẽ rất khó thực hiện được.
. . . . . .
“Rầm rầm!”
“Rầm rầm!”
Trong tầng ba Địa Ngục tăm tối, âm thanh té ngã lập tức vang lên, chỉ nhìn thấy hàng ngàn tù nhân có thực lực ngang với Võ Hoàng, Bán Thánh, thậm chí là Võ Thánh ôm chặt mông của mình ngã xuống đất, nó đem đến đau đớn làm cho mí mắt của bọn họ dựng thẳng.
Đây là gặp phải cuộc tấn công không thể tả.
Tại sao?
Bởi vì lúc này Quân Thường Tiếu đang đứng ngạo nghễ ở khu vực trung tâm, con mắt trợn tròn còn to hơn cả mắt trâu, hiển nhiên đây là dáng vẻ khi thi triển "Nhất Nhãn Vọng Xuyên" mới có.
Sau khi Chỉ Điểm Giang Sơn được nâng cấp, không những có thể tùy ý chuyển đổi hình thái, mà còn thi triển kỹ năng tất sát có thể có được hai lần CD.
Đây là gặp phải công kích khó thể diễn tả!
“Ừng ực!”
Đứng trước xích đu, một người đàn ông cường tráng cả người chi chít những vết sẹo nuốt một ngụm nước miếng, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh.
Nhìn đến hai chữ “chủ phạm” được viết trên trang phục tù nhân, đây rõ ràng là Boss ở tầng ba Địa Ngục.
Không ai biết đến tên hắn.
Nhưng vì hắn có một thân thể cứng cáp, nên được người gọi là Thiết Y Hầu, từ cơ bắp trần trụi rắn chắc kia có thể thấy được mọi phương diện của cơ thể đều vô cùng xuất sắc.
Tuy nhiên, người này đã tu luyện công pháp tương tự Đồng Tử Công, Kim Cương Tráo, Thiết Bố Sam của võ giả phòng thủ từ khi còn nhỏ, khẳng định phải có nhược điểm rõ ràng, ví dụ như đôi mắt, nách, và chẳng hạn như… khu vực cái mông.
“Ngươi…”
Gương mặt Thiết Y Hầu trở nên dữ tợn.
“Rầm!”
Con ngươi của hắn bỗng nhiên co lại, bởi vì Quân Thường Tiếu xuất hiện trước mặt hắn, chĩa Chỉ Điểm Giang Sơn lên trán hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đỡ được một chiêu của bổn tọa, liệu có khả năng chống lại chiêu thứ hai chăng?”
Vạn Cổ Tối Cường Tông.