Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1250 - Chương 1250. Chương 1243. Dùng Bút Thay Võ

Chương 1250. Chương 1243. Dùng bút thay võ
Quân Thường Tiếu từ tầng hai Địa Ngục đi xuống khiến cho Thiết Y Hầu bất ngờ, tiếp đó mang người đến bao vây, hậu quả là bị đối phương dùng một chiêu AOE hoàn toàn hóa giải.

Tất nhiên, chủ phạm của tầng ba Địa Ngục có sức mạnh, hai tên trước không thể nào so được với lực lượng phòng ngự của cơ thể hắn, cho nên dù cứng rắn chống đỡ "Nhất niệm vọng xuyên" có chút thống khổ, song ít nhất hắn vẫn đứng dậy, chí ít vẫn giữ được phần lớn lực chiến.

Chẳng qua…

Nếu nó lại đến một lần nữa, thần tiên cũng khó đỡ!

“Huynh đài!”

Thiết Y Hầu buông bàn tay đang nắm chặt của mình, chịu thua nói: “Có chuyện gì từ từ nói!”

Tên này khá tốt đấy, Đế Thính với Hoắc Diễm Yêu còn chưa kịp nhận thức được tình hình thì đã bị hành hạ đến nỗi mất đi sức chiến đấu.

“Ta muốn làm lão đại của tầng ba Địa Ngục.”

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Ngươi đồng ý hay phản đối?”

“Cái này…”

Khi Thiết Y Hầu còn đang cân nhắc, thì Chỉ Điểm Giang Sơn lóe sáng lên.

Hắn không dám nói một lời, cá rằng trong súng không có một viên đạn, chỉ đành vội vàng nói: “Đồng ý, đồng ý.”

“Giao linh hồn bổn nguyên ra đây.”

“Huynh đài, điều này hơi quá đáng…”

“Vụt vụt vụt!”

Ánh sáng của Chỉ Điểm Giang Sơn rực lên, mông của Thiết Y Hầu chợt truyền đến cảm giác mát lạnh, vội vàng nói: “Giao giao giao.”

Kết quả là, chủ phạm tọa trấn ở tầng ba Địa ngục chưa tới nửa chương đã tước khí đầu hàng, hoàn toàn không để cho vở kịch có cơ hội phát huy nội dung.

“Chờ ở đây.”

Sau khi đạt được linh hồn bổn nguyên, Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Ta đến tầng tiếp theo xem thử.”

Nói xong, nhấc chân bước đến Truyền Tống Trận.

Thiết Y Hầu thấy thế, trong lòng kinh hô: “Người này không lẽ là rơi xuống từ tầng một và tầng hai?”

. . . . . .

Bởi vì đã dùng xong hai lần CD kỹ năng tất sát, cho nên khi tiến vào tầng tiếp theo lập tức khôi phục Chỉ Điểm Giang Sơn.

“Cho dù là có CD, cũng không nhất định là có hiệu quả.” Quân Thường Tiếu nghĩ thầm.

Đối đầu với Thiết Y Hầu, "Nhất Nhãn Vọng Xuyên" rõ ràng có chút vô lực, thực lực của Boss tầng thứ tư khẳng định càng mạnh hơn.

Nhưng mà, làm cho Quân Thường Tiếu ngạc nhiên chính là.

Khi hắn bước vào thuyền mới ở tầng bốn Địa Ngục, sau đó dùng Súc Thủy Đại Pháp giải quyết võ giả ở bên trong, chủ phạm đi tới chính là một ông lão mặc áo bào màu trắng tiên phong đạo cốt.

Tay lão ta cầm một cây bút sắt, nói: “Tiểu hữu cũng thích chơi chữ à?”

Giọng điệu hòa ái dễ gần, không có địch ý.

Quân Thường Tiếu có thể từ trong ánh mắt nhìn ra rằng, thực lực của đối phương tuy mạnh mẽ nhưng cũng không phải là loại người xấu tội ác tày trời, vì thế cười lạnh trong lòng nói: “Xem ra, Cứ điểm Tinh Không dựa vào luật pháp của mình để định tội người khác.”

Hắn nói đúng.

Cứ điểm ở thời điểm xét xử và giam giữ phạm nhân, từ xưa đến nay đều dựa vào pháp luật của nhà mình, chẳng sợ ngươi nhổ nước bọt vào trong vũ trụ đều có thể bị định tội.

Nếu được Thượng giới cho phép, có được quyền lợi phán xét tội danh của võ giả còn chưa tính, cố tình lại không đưa ra bằng chứng xác thực, cái này có chút coi mình trở thành cảnh sát giữ gìn trật tự an toàn vũ trụ.

“Biết chút kiến thức không?”

“Còn thi từ ca phú?”

“Cũng được.”

Bạch Phát lão giả cười nói: “Tiểu hữu là từ phía trên xuống, muốn cùng lão phu so tài sao?”

“Không.”

Quân Thường Tiếu lắc đầu phủ nhận nói: “Ta đến tìm người.”

Một lão giả có ngôn hành cử chỉ đều vô cùng có tu dưỡng như vậy, hắn quả quyết không dựa theo con đường bá đạo trước kia.

Huống chi, trừ bỏ thú vui xưng bá ngục giam của mình, thì chính là vì tìm Cửu Đại Võ Đế, chỉ tiếc rằng tìm suốt mấy tầng địa ngục vẫn chưa tìm được.

Hệ thống nói: "Nếu dựa theo tình tiết truyền thống, bản thân muốn tìm người hay đồ vật gì, bình thường đều phải giải quyết một lượng lớn chướng ngại vật mới, sau khi kết thúc mới xuất hiện."

“Ngươi lảm nhảm như thế này không sợ bị phong sát sao?”

“Tới đây, lão tử làm mất mặt nhiều như thế, đã sớm không muốn làm!”

. . . . . .

“Tầng thứ tư có người ngươi muốn tìm không?”

“Không”

“Nói như thế, e rằng tiểu hữu muốn xuống tầng thứ năm để tìm, cho nên… Chỉ có thể đánh bại được lão hủ mới có thể thông qua.”

Vẻ mặt Bạch Phát lão giả mỉm cười từ đầu đến cuối, lộ ra phong phạm đại sư.

"Tiền bối."

Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói: "Không đi đến bước động đao động thương có được hay không?”

Trong thời gian trao đổi ngắn ngủi, hắn đã xác định rằng, Bạch Phát lão giả này không phải là loại lão đầu cặn bã bất chợt hắc hóa, cho nên có hy vọng dựa vào lời nói giúp mình thông qua.

“Không không không.”

Bạch Phát lão giả nói: "Tinh Vân Tử ta, đời này rất ít cùng người động đao động thương, nếu như phải nhất quyết phân thắng bại."

Nói tới đây, ông giơ cây bút sắt lên: “Sẽ dùng nó.”

“. . . . . .”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu khẽ nhếch lên.

Bút lông mà lão nhân cầm không khác mấy Chỉ Điểm Giang Sơn của mình, nhưng mỗi một sợi lông đều giống nhau do cùng một loại khoáng vật chế tạo, lẽ nào chiến đấu đều dựa vào đâm chọc?

“Xoát!”

Nhưng vào lúc này, một vật bay đến.

Quân Thường Tiếu lập tức cảnh giác, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện vật bay tới là một tờ giấy Tuyên Thành vô cùng lớn, sau đó treo thẳng đứng trước mặt bản thân.

“Nếu tiểu hữu cũng có bút, lại tinh thông một phần thi từ ca phú, vậy hôm nay chúng ta sử dụng văn chương để phân định thắng thua.”

Tinh Vân Tử hỏi: “Ý của ngươi thế nào?”

Cách đấu này khá thú vị.

Thế nhưng, Quân Thường Tiếu nói: “Văn chương không phải là so tài linh năng và lực lượng, làm thế nào chúng ta phân định được thắng bại.”

Tinh Vân Tử nói: “Mỗi chữ mà mỗi người viết ra đều có ý nghĩa bất đồng, đều có linh hồn đặc biệt, chỉ cần so sánh một chút, tự nhiên là có thể phân định thắng bại.”

“Chỉ viết chữ sao?” Quân Thường Tiếu nói.

“Đương nhiên.”

Tinh Vân Tử cười nói: “Nếu tiểu hữu đối với thi từ có nghiên cứu cũng có thể viết ra, tự vẽ ra cũng được, đều có linh hồn trong đó.”

“Được!”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói: “Vậy dùng bút thay võ.”

“Mời!”

“Ngài lớn tuổi hơn, mời ngài trước.”

Tinh Vân Tử không hề khiêm nhường, khẽ nâng cây bút sắt trong tay lên, không phải là rót lực lượng của võ đạo từ đôi bàn tay khô gầy vào ngòi bút, sau đó nhún người lên, rồi viết trên giấy Tuyên Thành.

Mỗi một nét bút, mỗi một nét vẽ.

Đều lộ ra khí tức siêu phàm không dính bụi trần.

"Đây mới là đại sư!"

Quân Thường Tiếu nhìn nó dưới góc độ của người ngoài cuộc, liền bị rung động sâu sắc, thậm chí từ trong từng nét bút trầm bổng của đối phương, dường như cảm nhận được ý nghĩa của dù cho không thuộc về võ đạo, nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển.

"Xoát!"

"Xoát!"

Tinh Vân Tử vô cùng phóng khoáng viết xuống, cho đến khi dừng lại, ngòi bút của cây bút sắt trong tay hắn mới từ từ ảm đạm, sau đó dựng thẳng giấy Tuyên Thành lên, trên đó có viết hai hàng chữ... chấp bút họa phù trần, điểm thải miêu kiền khôn.

“Tiền bối đại tài.”

Tuy rằng Quân Thường Tiếu không phải là cao nhã nhân sĩ gì cả, tuy không có nghiên cứu gì đối với thi từ, nhưng có thể từ trong hai câu thơ kia nhìn ra được một loại khí thế muốn nuốt cả sơn hà, hơn nữa chữ viết có trình độ khá cao, hoàn toàn có thể đóng khung cất giữ.

“Tiểu hữu.”

Tinh Vân Tử nói: “Mời!”

“Bêu xấu rồi!” Quân Thường Tiếu nhón chân một chút, phi người bay lên, Chỉ Điểm Giang Sơn lóe ra hào quang, rồi viết những nét lớn trên giấy Tuyên Thành.

Mặc dù tính cách Cẩu Thặng có chút hèn hạ, nhưng vẫn có thiên phú trên phương diện viết chữ, hơn nữa, sau khi hắn đạp lên không trung, quanh người hắn tràn ra một dòng lực lượng đến từ phương Đông!

Hoa Hạ vĩ đại, Quân Thường Tiếu hắn kế thừa truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ, thi tiên Lý Bạch, thi thánh Đỗ Phủ, thi quỷ Lý Hạ, tại khoảnh khắc này linh hồn phụ thể, hắn không phải chiến đấu một mình, hắn không cô đơn.

"Xoát!"

"Xoát!"

Hạ bút phong lôi, vạn hào tề lực!

Tinh Vân Tử đầu tiên nhíu mày lại, tiếp đó biểu tình hắn thoáng dại ra, cuối cùng trở nên mừng như điên.

Một lúc sau, Quân Thường Tiếu phiêu dật đáp xuống, nếu không phải trọc đầu, khẳng định sẽ tiêu sái như Tú Niệm Bàn, đẹp trai hất tóc trước ống kính.

Về phần phía sau trên giấy Tuyên Thành có viết...

Thi vạn thủ.

Tửu thiên thương.

Kỉ tằng trứ nhãn khán hầu vương!

Hệ thống rít gào nói: “Làm cả nửa ngày sao vẫn là thơ cổ của tiền bối!”

“Ta.”

Quân Thường Tiếu tự hào đứng lên, nói: “Có kiêu ngạo không?”


Bình Luận (0)
Comment