Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1251 - Chương 1251. Chương 1244. Vài Món Ăn, Sao Uống Thành Như Vậy?

Chương 1251. Chương 1244. Vài món ăn, sao uống thành như vậy?
Chữ Quân Thường Tiếu tuy đẹp, nhưng thi ca phú không mấy điêu luyện.

Nhưng mà, hắn không có trở ngại khi tỷ thí thơ văn với Tinh Vân Tử, bởi vì sau khi phi thân lên, tiêu sái múa bút, thi từ tinh tế của cổ nhân tuôn trào như nước trong thức hải.

Cẩu Thặng không chiến đấu đơn độc.

Chấp bút họa phù trần, điểm tô Càn Khôn.

Thi vạn thủ. Tửu thiên thương. Kỉ tằng trứ nhãn khán hầu vương!

Một câu trước biểu đạt đầy đủ khí thế muốn nuốt sơn hà của Tinh Vân Tử, thậm chí tự đặt bản thân trên đỉnh cao, lấy bút họa chúng sinh, lấy mực nắm Càn Khôn.

Quân Thường Tiếu chọn một đoạn trong bài thơ Giá cô thiên - Tây đô tác của nhà thơ Chu Đôn Nho thời Bắc Tống, thể hiện ra một loại phóng túng không tài nào kiềm chế được.

“Quá tuyệt!”

“Quá tuyệt!”

Sau khi Tinh Vân Tử thưởng thức cẩn thận, hơi xấu hổ nói: “Cảnh giới của lão phu không cao bằng tiểu hữu.”

Thơ văn là được viết ra từ tâm tư của con người, chẳng hạn như hai câu thơ mà ông viết ra, là tự coi mình là vương giả, đứng trên đỉnh cao mà ngạo thị quần hùng.

Ngược lại Quân Thường Tiếu viết, là đại biểu cho tiêu sái thoát tục, thậm chí không nhìn đến quyền quý nơi phàm trần, chỉ ước thuận theo ý muốn của bản thân.

“Lão phu còn đang say đắm nhân gian, thì tiểu hữu thoát ly khỏi cõi phàm trần, ta mặc cảm với phần tâm tình này.” Thân thể Tinh Vân Tử lảo đảo, phất tay nói: “Mời!”

Quân Thường Tiếu nghĩ thầm: “Đây là thắng rồi sao?”

Tùy tiện chép thơ văn của các tiền bối, khiến cho chủ phạm của tầng bốn Địa Ngục nhận thua, thật sự có chút ngoài ý muốn.

“Đa tạ!”

Quân Thường Tiếu chắp tay phong độ, sau đó cất bước đi đến Truyền Tống Trận dẫn đến tầng năm Địa Ngục.

Nếu Boss phía sau đều là văn đấu thay vì võ đấu thì thật là tốt biết bao.

“Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Hệ thống nói: “Chung quy cường giả lấy văn nhập đạo đã ít nay càng ít hơn.”

Ngay trước lúc Quân Thường Tiếu đi vào Truyền Tống Trận, Tinh Vân Tử đứng ở chỗ cũ, cẩn thận bình giám mỗi một nét bút, mỗi một nét vẽ trên giấy Tuyên Thành, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì tưởng chừng như tỉnh ngộ.

……

Tầng năm Địa Ngục.

Quân Thường Tiếu theo lưu quang đi ra khỏi Truyền Tống Trận.

Cùng những lần trước không khác nhau lắm, đã có rất nhiều tù nhân đến "hoan nghênh", trong số bọn họ cũng có cấp bậc không cao lắm, nhưng về tổng thể thực lực thì mạnh hơn những tầng trên nhiều.

“Tiểu tử.”

Tên tù nhân ở sau cùng là một gã đàn ông trung niên để trần nửa người trên nằm trên mặt đất, nhếch miệng cười nói: "Xuống đây là muốn đấu rượu với lão tử sao?"

Bên người hắn bày ra rất nhiều vò rượu rỗng, cả khuôn mặt đỏ bừng, có thể thấy được là đã uống không ít, thậm chí nói chuyện còn thất thố.

Hơn nữa, Quân Thường Tiếu phát hiện trên người những tù nhân ở xung quanh tỏa ra mùi rượu nồng nặc, có người lảo đảo sắp không đứng vững, vì thế trong lòng thầm nói: “Vài món ăn, sao uống thành như vậy?”

"Cho ngươi hai lựa chọn."

Người trung niên uống rượu ừng ực, vươn ra ba ngón tay: “Một là đấu rượu với lão tử, hai là quỳ xuống gọi gia.”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Đấu rượu như thế nào?

“Xoát.”

Bốn mươi bình rượu còn chưa mở ra bay tới, xếp hàng ngay ngắn.

Người trung niên bay lướt tới, sau đó nằm ở phía trên, một tay chống đầu, nói: “Ngươi và ta mỗi người một nửa, ai uống xong còn có thể đứng được, thì tính người đó thắng.”

“……”

Quân Thường Tiếu nói thầm trong lòng: “Đây là lấy rượu thay võ, biết vậy đã mang A Ngưu đến rồi.”

Chỉ sợ Cẩu Thặng không biết, ở Vạn Cổ tông vào lúc này, đám người Lý Thanh Dương đang ở cửa Mãn Tông tìm kiếm Dạ Tinh Thần, bởi vì người này một hơi uống hết vài bát rượu Túy Sinh Mộng Tử.

“A a!”

Bên trong núi linh thú truyền đến tiếng giận giữ gầm gừ của Tử Lân Yêu Vương, sau đó thì nhìn thấy Bùi A Ngưu bị say đến bất tỉnh nhân sự, rồi bị ném xuống dưới.

“Thắng có chỗ nào tốt?” Quân Thường Tiếu hỏi.

Người trung niên nói: “Nếu ngươi dám đi từ tầng bốn Địa Ngục xuống tầng năm Địa Ngục, chứng tỏ rằng ngươi rất có tự tin vào thực lực của mình, nếu thắng, ta sẽ nhận ngươi làm lão đại.”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu sáng lên.

Đầu tiên là dùng bút thay võ, bây giờ là lấy rượu thay võ, hoàn toàn không cần đánh nhau, vậy là có thể tiết kiệm được nhiều linh năng, để đi đối phó với Boss của ngục giam tiếp theo.

“Đương nhiên.”

Người trung niên ngáp một cái, chỉ vào tên tù nhân đang cuộn tròn trong bóng tối, nói: “Nếu ngươi thua, sẽ giống như hắn, trở thành bao cát chuyên chúc của lão tử.”

Linh niệm dày đặc của Quân Thường Tiếu bay qua, phát hiện tuy thực lực người kia vẫn còn, nhưng trên mặt đầy vết bầm xanh tím, xem ra ngày thường bị đánh không ít.

“Được.”

Cẩu Thặng nói: “Đấu rượu!”

Về mặt uống rượu, tuy rằng Quân Thường Tiếu không phải là dân lành nghề, như nếu lấy linh năng để đẩy cồn ra bên ngoài cơ thể, thì hoàn toàn có thể thực hiện được ngàn chén không say!

……

Ở trung tâm của tầng năm Địa Ngục có một cái bàn tròn lớn, không chỉ trên mặt bàn bày ra hơn mười vò rượu, mà ngay cả ở dưới chân bàn cũng có không ít.

Quân Thường Tiếu và người trung niên ngồi phân biệt ở hai hướng đông tây, cách xa nhau mấy thước.

Hàng ngàn tên tù nhân vây quanh bốn phía, rõ ràng là có ý định làm quần chúng ăn dưa.

“Ta nói…”

Quân Thường Tiếu không nói nên lời: “Dù sao cũng phải làm một dĩa đậu phộng chứ!”

Người trung niên nói: “Cao thủ tửu đạo chân chính thì không cần tới đồ nhắm.”

“……”

Quân Thường Tiếu ăn xong.

"Tiểu tử."

Người trung niên đẩy một vò rượu tới, nói: “Lão tử cho phép ngươi bức rượu ra ngoài cơ thể, nếu sau khi uống xong còn có thể đứng lên, vậy tính là ngươi thắng.”

Quân Thường Tiếu nghĩ thầm: “Rượu này tuyệt đối không đơn giản!”

"Tiểu hữu..." Đột nhiên, bên tai vang lên truyền âm thuật: “Rượu được đặt trước mặt ngươi tên là Túy Tiên Tửu, chỉ cần uống vào thì không thể nào bức ra được.”

Mặt Quân Thường Tiếu không chút thay đổi, nhưng thật ra cũng biết được người nói chuyện là kẻ đáng thương đang cuộn mình trong bóng tối.

“Không cách nào bức ra sao?”

Cẩu Thặng thầm nghĩ: “Khó trách hắn tự tin như vậy.”

“Rầm!”

Trong khi nói chuyện, mở nắp đậy vò rượu bằng bùn ra.

Hương rượu ngạt ngào tỏa ra ngay tức khắc, Quân Thường Tiếu ngửi một hơi, khen: “Rượu ngon!”

“Ha ha ha.”

Người trung niên cười to, nói: “Xem ra đều là người đồng đạo.”

“Ta kính trước.”

Đầu tiên Quân Thường Tiếu đứng lên, một tay cầm chắc miệng vò rượu, nâng vò lên cao, nhất thời rượu ngon chảy xuống như thác nước.

Người trung niên hơi bất ngờ.

Nhóm tù nhân ở xa xa cũng trợn tròn mắt.

Rượu này ngay cả tiên nhân còn không chịu nổi, thế mà hắn lại trực tiếp nâng bình uống một hơi, không sợ trong chốc lát nữa nằm lăn ra mặt đất như bùn nhão sao?

“Đúng là tuổi trẻ mà!”

“Nếu hắn biết Túy Tiên Tửu của lão đại mạnh nhường nào, chắc sẽ không uống một cách không kiêng dè gì như vậy.”

“Không được, chỉ ngửi mùi rượu này thôi, mà ta đã chịu không nổi rồi!”

Chủ phạm của tầng năm Địa Ngục cực kỳ thích uống rượu, hơn nữa còn thích uống rượu với người khác, cho nên lâu ngày toàn bộ những tù nhân khác đều trở thành tên sâu rượu.

“Ừng ực ừng ực!”

Khi Quân Thường Tiếu còn đang ngửa đầu uống rượu, sau khi rượu tiến vào trong cơ thể, tức khắc khuếch tán ra khắp cơ thể, sau đó hòa tan vào trong máu và kinh mạch, cũng trùng kích hướng vào tư duy thức hải.

“Rầm!”

Người trung niên không cam lòng tụt sau người, vuốt ve tờ giấy dán trên vò rượu, sau đó nâng chén uống ừng ực.

“Ừng ực ừng ực!”

“Ừng ực ừng ực!”

Toàn bộ quá trình hai người đều đứng thẳng, mỗi người dùng một chân dẫm lên ghế điên cuồng mặc sức uống rượu.

“Rầm!”

Quân Thường Tiếu đi trước uống xong một vò rượu, dùng thủ pháp thành thạo mở tiếp một vò khác, lại nâng chén thỏa sức uống rượu.

Nhóm tù nhân mở to miệng.

Uống xong một vò Túy Tiên Tửu mà mặt không đổi sắc, tửu lượng của người này quá cao!

“Rầm!”

“Rầm!”

Quân Thường Tiếu lần lượt uống từng vò Túy Tiên Tửu, cả quá trình không hề ngừng lại, thậm chí không có một tiếng nấc rượu.

“Thịch!”

Lại qua một đoạn thời gian, Cẩu Thặng nện vò rượu rỗng lên bàn, lau vết rượu ở khóe miệng, cười nói: “Ta uống xong rồi.”

Trước sau người hắn là mười chín vò rượu rỗng sắp xếp tùy ý.

“……”

Người trung niên buông vò rượu đã uống được nửa, sắc mặt có chút phấn khích, dù sao thì tên kia uống hai mươi vò rồi, mà bản thân mới uống mười vò, chỉ cần xem xét tốc độ cũng biết mình thua rất nhiều.

"Tiểu tử."

Hắn nhếch miệng cười nói: “Sau khi uống xong, còn phải có thể đứng vững.”

Quân Thường Tiếu ôm hai tay vào nhau.

Từ sắc mặt và ngữ điệu, hoàn toàn không thể nào nhìn ra hắn uống rượu.

Người trung niên không khỏi thì thầm trong lầm: “Hay là… Hắn có thể tiêu trừ Túy Tiên Tửu tiến vào trong cơ thể?”


Bình Luận (0)
Comment