Chương 1254. Chương 1246. Gặp đối thủ ở tầng sáu Địa Ngục
Từ cuối thời cổ đại, bởi vì trời đất còn hạn chế, chỉ có mười vị Võ Đế trong Tinh Vẫn đại lục, về sau Dạ Tinh Thần thất thế nên chỉ còn lại chín người, được xem là những đấng tối cao.
Một vị cường giả cao cấp nhất nếu xuất hiện trước mặt nhân vật chính, chắc chắn sẽ có kèm theo bgm, khí thế cực kỳ hoành tráng. Thậm chí còn được đặc tả đến hết non nửa thời lượng.
Quân Thường Tiếu cũng từng tưởng tượng đến ngày chạm trán với chín vị Võ Đế, nhất định phải thể hiện khí chất của một bậc tông chủ, ngàn vạn lần không được để mình thấp kém hơn người khác.
Mà thực tế, sau khi gặp mặt vị Linh Đế - Đỗ Ấn Khanh, hắn mới nhận ra mọi chuyện không như mình nghĩ. Bởi vì đối phương đầu bù tóc rối, mặt mũi bầm dập, trông không khác gì một kẻ ăn mày.
Cao thủ trong ảo tưởng, nhưng thực tế thì quá thê thảm, quá khác xa với tưởng tượng khiến Cẩu Thặng không thể nói nên lời.
Thôi, thôi.
Vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm người khác thì hơn.
Nhưng đối với đối tượng tham khảo này khiến Quân Thường Tiếu suy đoán rằng tám vị Võ Đế khác cũng không quá bi thảm chứ?
“Chờ lát nữa hắn tỉnh rượu, phải phục vụ cho thật tốt.” Trước khi đi vào trận pháp, Cẩu Thặng không quên dặn dò. Dù sao đều đến từ Tinh Vẫn đại lục, cũng nên chăm sóc họ một chút.
“Lão đại, yên tâm đi.”
Tửu Ma Đầu nói: “Từ nay về sau, người này sẽ là huynh đệ của ta!”
“Được rồi!”
Quân Thường Tiếu vào trận pháp, sau đó biến mất.
Tửu Ma Đầu thầm nghĩ: “Diện mạo lão đại không tồi, sợ rằng khi tiến vào sáu tầng Địa Ngục sẽ có một trận chiến ác liệt với tên kia.”
. . . . . .
“Haiz!”
Trong khu vực tối tăm, ánh sáng đột nhiên lóe ra, dần dần hiện ra dòng chữ "tầng sáu Địa Ngục"
Quân Thường Tiếu từ Truyền Tống Trận đi ra, khẽ nói: “Chẳng mấy chốc đã đến tầng sáu, thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Haiz!”
Nhưng vào lúc này, một tia sáng trên cao chiếu nghiêng xuống, rọi vào khu vực cố định làm hiện ra một số quy cách của bãi đá.
Dường như bãi đá được đúc bởi loại khoáng thạch đặc biệt. Lúc sau hiệu ứng ánh sáng tương tự cũng xuất hiện, một cái bóng đang tạo hình với dáng người mảnh mai đưa lưng về phía Quân Thường Tiếu.
". . . . . ."
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co rút.
Một hành động xấu hổ như vậy, hắn tuyệt đối không làm được.
“A!”
Âm thanh vang lên.
Tuy rằng không phải một nửa số người đã tử vong. Nhưng vốn dĩ chỉ là một luồng sáng, đột nhiên lại có thêm nhiều nguồn sáng, từ các vị trí khác nhau chiếu thẳng lên bãi đá, trông rất giống hiệu ứng ánh sáng khiêu vũ!
“Đây không phải là tổ chức lễ hội đấy chứ? Hay là muốn nhảy múa và ca hát?” Quân Thường Tiếu nghi ngờ nói.
Hệ thống hoàn toàn bị hỏng rồi.
Lúc trước lấy bút thay võ, về sau lấy rượu thay võ, còn lần này lấy ca thay võ?
Có phải do ta từng dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định loại đánh nhau đặc biệt này rất hiếm, cho nên bây giờ nên tự cho mình một cái tát vào mặt hay không!
Công việc trợ giúp kí chủ này, ta thật sự không làm nổi nữa!
“Có chút thú vị đây.”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu khẽ cong lên.
Mỗi khi tiến vào tầng Địa Ngục mới, sức mạnh nhóm tù nhân nói chung sẽ tăng lên, hắn thật sự không chắc chắn về phần thắng, nhưng nếu đổi lại mặt khác, hoặc ít hoặc nhiều sẽ có thêm phần tự tin.
Huống chi, sự xuất hiện của ngọn đèn sân khấu, chứng tỏ rằng đối phương cực kỳ thông thạo ca hát và nhảy múa.
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ở phương diện khiêu vũ không dám nói quá trâu bò, nhưng ở phương diện ca hát Quân Thường Tiếu ta chưa từng thua người khác!
Hệ thống nói: “Bởi vì ký chủ chỉ cần mở miệng, toàn bộ tai mắt mũi miệng của đối thủ sẽ phun máu ra mà chết.”
Sự thật!
Đó là sự thật!
“Soạt!”
Trên bãi đá, một bóng người đang nhẹ nhàng vươn cánh tay mảnh khảnh ra.
“Tách tách tách!”
Tất cả ánh sáng trong ngục giam được mở rộng ra, trong nháy mắt đã xua tan đi màn đêm, toàn bộ khu vực ngay lập tức trở nên đầy màu sắc. Quả thực có thể nói đây như một bữa tiệc của thị giác!
Đôi mắt cún lấp lánh của Quân Thường Tiếu nhất thời bị ánh sáng chiếu vào khiến không thể mở ra được. Vì thế hắn theo phản xạ đưa tay lên che lại, cho đến khi thích ứng được hoàn cảnh.
Trong tầm mắt, không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy nghìn tù nhân. Bọn họ đứng ở bãi đá phía dưới, chia thành nhiều khu đứng xếp hàng ngay ngắn, tất cả bọn họ đều đứng một tư thế quay lưng về phía hắn.
“Chết tiệt.”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Một đám thiểu năng!”
Hệ thống lại nhân cơ hội nói thêm: “Mỗi ngày đều dẫn bọn họ đi tập thể dục buổi sáng, không phải ký chủ cũng quản thúc như thế sao!”
“Soạt!”
Lúc này, một bóng hình cực kì phóng khoáng đang đứng trên sân khấu, trên trang phục có viết hai chữ ‘chủ phạm’, mái tóc đen bồng bềnh xõa tự nhiên, che đi nửa khuôn mặt trắng nõn và cái cằm nhọn.
“Đây là nam hay là nữ vậy?”
Đây là lần đầu tiên Quân Thường Tiếu nảy sinh sự nghi ngờ về giới tính đối với một người.
Bởi vì thoạt nhìn trông giống một người đàn ông, nhưng nhìn làn da trắng nõn nà và với đôi tay, đôi chân mảnh khảnh thì lại giống một người phụ nữ.
“Soạt!”
Đúng lúc này, cái tên "chủ phạm" kia mở chiếc quạt gấp một cách phóng khoáng, sau đó nhẹ nhàng phất tay, đầu khẽ nghiêng sang bên cạnh, để tia sáng chói lóa chiếu thẳng vào mình.
“Chết tiệt!”
Vẻ mặt Quân Thường Tiếu đột nhiên trầm xuống.
Bộ dạng của đối phương nam không ra nam, nữ không ra nữ hắn có thể hiểu được. Dù sao cũng là do bố mẹ ban cho, mình không có quyền được lựa chọn. Thế nhưng trên mặt chiếc quạt đang mở ra lại viết là "Người đẹp trai nhất Phàm Trần!"
"Ha ha ha!"
Hệ thống cười ha hả.
Nó coi như đã được lĩnh giáo về trình độ tự luyến của ký chủ.
Hôm nay còn gặp được người tự luyến hơn. Thậm chí còn tự quảng cáo rùm beng lên rằng mình là người đẹp trai nhất, coi như là đã gặp được đối thủ!
“Soạt!”
“Soạt!”
Tù nhân dưới đài xoay người lại.
Trên ngực bọn họ đều hiện ra chữ, ghép loại toàn bộ thì ra dòng chữ: Người đẹp trai nhất Phàm Trần.
“Tên kia.”
Chủ phạm đứng trên đài khẽ phất nhẹ cái quạt, sau đó quay lại, nở một nụ cười còn đẹp hơn phụ nữ, nói: “Ngươi từ bên trên xuống đây để cố ý xem ta diễn sao?”
". . . . . ."
Quân Thường Tiếu nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
Người này không chỉ có bộ dáng giống phụ nữ, mà ngay cả giọng nói cũng rất nữ tính. Cẩu Thặng nhất thời không thể kiềm chế được, rất muốn đè hắn xuống nền đất, dùng sức ma sát mặt hắn ngay lập tức!
Hơn nữa!
Dòng chữ trên chiếc quạt đặc biệt chói mắt.
Kỳ thật, nếu xét về tướng mạo, Quân Thường Tiếu thật sự không thể so sánh với chủ phạm này. Cho dù Viên công tử có đến đây cũng còn thua kém hơn nhiều.
Cũng không phải vẻ ngoài của Cẩu Thặng quá xấu xí.
Ngược lại hắn cực đẹp trai, nhưng lại có chút tùy tiện, tính tình thì hơi xấu xa.
Viên công tử lại càng đẹp trai.
Nếu không, năm đó khi lần đầu tiên gặp nhau ở Phong Hoa cốc, Quân Thường Tiếu sẽ không để lại lời nói kinh điển rằng tất cả những ai đẹp trai hơn hắn đều là nữ giả nam trang.
Đương nhiên, có rất nhiều loại đàn ông đẹp trai, có loại diện mạo tuấn tú, có loại ấm áp như mặt trời, cũng có loại khí chất đặc biệt.
Cẩu Thặng và Viên công tử đều thuộc loại này, thậm chí còn là nhiều cái kết hợp với nhau.
Ngay cả thời gian chết cũng có thể lấy làm đơn vị đo lường của sao Hải Vương. Mặc dù hắn có chút tự luyến, nhưng người ta ít nhất vẫn có thể phân biệt được đâu là nam, đâu là nữ.
Còn chủ phạm đang đứng trên đài?
Chỉ có thể nói là bộ dáng rất đẹp, cực kì đẹp.
Về khí chất, điểm thiếu duy nhất trong nét đẹp của người đàn ông là sự nam tính.
Quân Thường Tiếu cũng không nói đó là phụ nữ cải trang thành đàn ông, bởi vì hắn gần như giống đàn ông cải trang thành phụ nữ.
Nếu không thấy yết hầu lộ rõ, không thấy vùng đất bằng phẳng, vậy thì nếu mới nhìn lần đầu hắn thực sự lầm tưởng rằng đó là phụ nữ.
Ngoại trừ trắng trẻo, dịu dàng và xinh đẹp ra, hắn không có chút khí chất nào mà một người đàn ông nên có, giọng nói thì nhẹ nhàng giống phụ nữ thế mà lại tự xưng là người đẹp trai nhất? Da mặt dày như vậy, chẳng lẽ muốn lên chầu trời sao?
"Vù vù!"
Lửa giận trong nháy mắt đã trào dâng trong lòng, linh năng mạnh mẽ của Quân Thường Tiếu đã phun trào khắp cơ thể.
Người này!
Hôm nay nhất định phải đánh, đánh chết cái loại này!
“Bụp!”
Quân Thường Tiếu cất bước ra ngoài, linh năng vẫn đang nhộn nhạo trong người, nhanh chóng trang bị nắm đấm, trong tích tắc sức mạnh đạt tới cực hạn, phẫn nộ quát: “Đừng có sỉ nhục hai từ ‘đẹp trai’”.