Chương 1261. Chương 1253. Đánh một trận cho ra hồn
“Phù phù.”
Trong tầng bảy Địa Ngục, tên tù nhân ngang nhiên chặn đường quỳ dưới đất. Hai chân mềm nhũn cả rồi. còn sắc mặt thì tái nhợt, đầy vẻ sợ sệt. Ánh mắt tràn ngập sự hoảng hốt.
Khu vực xung quanh hắn đầy những tù nhân khác, trang bị vũ khí thì rơi lả tả khắp nơi, mảnh to mảnh nhỏ cứ rơi rụng như lá mùa thu. Nơi này cứ như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, kinh hoàng.
Bọn họ chạy đến giờ cũng đã mất khoảng mười phút rồi, toàn bộ gần như đã mệt lả, không còn sức để mà chiến đấu nữa.
“Chào.”
Quân Thường Tiếu mỉm cười với người trước mặt, khẽ lắc đầu thể hiện sự bất lực.
Đại Thánh Bộ quét một vòng với diện tích tăng gấp ba, thì cho dù thực lực của tù nhân ở tầng bảy Địa Ngục này có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là những con kiến bé nhỏ trước mặt hắn.
Chuyện này!
Chính là bất khả chiến bại.
“Rắc.”
“Rắc rắc rắc.”
Đột nhiên, chỗ ngục giam hắc ám này bỗng truyền đến tiếng của những sợi dây xích, vang ầm cả ngục.
“Đi ra rồi à?”
Quân Thường Tiếu cười lớn. ngoảnh đầu sang một bên để nhìn. Ánh mắt vô cùng tập trung vào cái bóng đang dần dần hiện rõ trong bóng tối. Đó là tên chủ phạm với mái tóc rối bù xù, hai tay hai chân đều đã bị xích lại.
Vừa đến tầng bảy Địa Ngục đã có thể bắt được đối phương.
Nhưng có một chuyện, không ngờ là phải chờ đến khi bản thân đánh bại rồi giải quyết được hết mấy ngàn tên tù nhân ở đây thì hắn ta mới từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
“Vù vù!”
Không gian xung quanh bị chấn động mạnh, không khí như thể đang gào thét.
“Bùm! Bùm.”
Tên chủ phạm đó vô cùng điềm đạm xuất hiện tại chỗ Quân Thường Tiếu vừa đứng. Dây xích dùng để trói tay hắn đã bị phá đứt, nắm tay đấm thành quyền.
Quả là một tốc độ đáng kinh ngạc.
Máy quay hoàn toàn không thể thu được cảnh hắn tới gần như thế nào.
Dù với tốc độ kinh khủng đó thì Quân Thường Tiếu vẫn điềm nhiên đứng tại chỗ, vận khí công tạo một bức tường khí để phòng ngự, vừa vặn chặn được nắm đấm của đối phương.
Ánh mắt của tên thủ phạm đó hiện lên kinh ngạc,
Người mà vừa có thể chặn được được đòn tấn công của mình, vừa có thể bố trí một kết giới phòng ngự để kháng lại, quả nhiên là người có thực lực, khó trách tại sao hắn lại dám đi xuống từ tầng sáu Địa Ngục.
“Đến mà không có phép tắc gì hết thế.”
“Vù vù!”
Quân Thường Tiếu vừa cười vừa nói, linh năng dung nhập vào Thương Bá Thiên, sau đó hắn hung hăng tung chiêu, năng lượng nổi lên cuồn cuộn, gợn sóng một cách vô cùng mãnh liệt.
Hệ thống phòng ngự của chín tầng Địa Ngục vô cùng khoa trương và kinh khủng. Bởi vì dù có chiến đấu nhiều trận, dù bùng nổ kinh khủng cỡ nào thì không gian ở đây cũng không hề bị lay động.
Nếu mà ở vị diện đại lục bình thường khác thì đã sớm chịu không nổi sức mạnh kinh khủng khiếp như thế này rồi, rất nhanh sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
“Oành!”
Thương Bá Thiên hung hăng lao đến kịch liệt.
Tên thủ phạm đó không nói một lời nào, chỉ nhanh chóng lấy cánh tay được quấn đầy xiềng xích để đưa ra đỡ. Cả người hắn trong nháy mắt mà đã văng ra xa cả thước, chân cố gắng dùng lực để khựng bản thân lại.
Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
“Cũng có chút năng lực chứ nhỉ.” Quân Thường Tiếu cũng cười.
Đại Thánh Bộ tiếp tục đảo, quét liên hồi. Tên kia thế mà có thể dễ dàng đỡ lại được, ít nhất là ba phần lực đã được tung ra.
Hệ thống nói: “Người này hẳn là tiếp cận trung vị Phá Không Cảnh.”
“Hèn gì, khó mà trách được.”
Quân Thường Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ.
Nụ cười trên môi càng ngày càng hiện rõ hơn.
Bỏ ra 100000 điểm cống hiến để mua Đại Thánh Bộ, thế mà giờ lại gặp phải tên cường giả với khả năng tiếp cận trung vị Phá Không Cảnh. Cũng may, vừa hay có thể thử nghiệm một chút, xem xem thực lực của bản thân đến đâu rồi.
“Lên!”
Quân Thường Tiếu nhanh chóng tiến lên, Thương Bá Thiên trong tay hắn tỏa ra ánh hào quang.
Hắn nói: “Chiến một trận cho ra hồn nào.”
“Rầm rầm oành.”
“Rầm rầm rầm rầm.”
Trong khoảnh khắc này, không gian tầng bảy Địa Ngục nhất thời bị nguồn năng lượng cuồng bạo tỏa sáng rực rỡ như ban ngày.
“Vù vù!”
“Vù vù vù!”
Từng đợt năng lượng gợn sóng điên cuồng, nhộn nhạo, quét bay tất cả các tên tù nhân đang nằm la liệt dưới đất.
Dưới sự hỗ trợ của Đại Thánh Bộ, sức chiến đấu của Quân Thường Tiếu phải nói là tăng lên bội phần, sức mạnh vô cùng kinh khủng. Thế nhưng khi chiến đấu với tên cường giả với khả năng tiếp cận trung vị Phá Không Cảnh đó thì hắn khó mà phân bì cao thấp được. Thậm chí là khi bị đối phương tung chiêu thì chỉ có thể chọn cách tránh né. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
“Ầm ầm.”
Thương Bá Thiên như Như Ý Kim Cô kích cỡ lớn, hung hăng càn quét khắp mặt trận. Hai tay tên chủ phạm đó liên tục huơ qua huơ về để đỡ, nhưng trong nháy mắt, cả người hắn liền bị đánh cho văng ra xa, đập mạnh vào bức tường đằng kia.
Dưới những làn khí bao phủ khắp nơi, một bóng dáng màu vàng rực rỡ cầm ngọn thương bước ra, đi đến, thực sự là khiến người khác có cảm giác như một vị Đại Thánh sắp sửa ra trận.
“Ha ha ha ha.”
Tên chủ phạm đó kéo xiềng xích ở dưới mặt đất rồi đứng lên. Hai con ngươi lóe ra ánh hào quang, hai tay tiện thể tạo thành một hình chữ thập. Năng lượng mạnh mẽ tràn ngập bao quanh cả thân thể, chợt hóa thành vô số những con rồng, không ngừng rít gào, trông vô cùng kinh khủng.
“Gào!”
“Gầm!”
Tiếng rống giận dữ khiến ngục giam nhộn nhạo hơn bao giờ hết. Khí huyết của mấy tên tù nhân ở phía xa kia cũng bị chấn động theo.
Quân Thường Tiếu mang thương chạy vọt đến, linh năng hội tụ khắp cơ thể được truyền đến đầu thương. Hắn bắt đầu thi triển Thất Huyền Hà Quang Phá, bảy tia sáng mờ mờ ảo ảo, lần lượt nổ ầm ầm.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Hai cỗ năng lượng cuồng bạo hung hăng đánh vào nhau. Mắt thường có thể thấy được xung độ từ nguồn năng lượng đó, cứ như một cơn sóng thần có thể đánh sập hết thảy các tòa nhà trên đại lục, cũng có thể tiêu hủy mọi thứ ở bốn phương, tám hướng, quét sạch sành sanh các tù nhân ở trong ngục giam này.
Các vị thần tiên đánh nhau, mấy tiểu quỷ phải hứng chịu sự đau khổ.
“Bùm.”
Năng lượng ở khu vực này bùng nổ một cách dữ dội và mãnh liệt. Quân Thường Tiếu thoắt ẩn thoắt hiện lao ra, Thương Bá Thiên được tập hợp một nguồn năng lượng mạnh mẽ, lập tức phát động một đợt tấn công dữ dội hơn hướng về phía tên đó.
Mấy tầng Địa Ngục trước toàn là thi đấu văn, đấu rượu, đấu ca, đấu hát. Chỉ có tầng này mới thực sự là chinh chiến võ đạo. Hơn nữa với cường độ như thế này, thì về mặt thực lực hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Phá Không Cảnh thượng thừa.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Không lâu sau, tên chủ phạm đó bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, đánh tàn đánh tạ, bị đánh cho thân bại danh liệt. Ánh mắt tràn ngập sự thống khổ và mệt mỏi.
“A a a a a a!”
Hắn ngửa đầu lên hét lớn.
Trong cơ thể mạnh mẽ đó xuất hiện các thuộc tính quỷ dị. Đầu tiên là hội tụ các năng lượng cao hơn mười thước, rồi sau đó ở trên không trung xuất hiện một chữ “Thương” màu vàng thật lớn!
“Huyết mạch Đại Thương!”
“Tên điên đó đã sử dụng con át chủ bài rồi kìa.”
“Mau mau mau! Trốn đi! Trốn nhanh!”
Tù nhân ở tầng bảy Địa Ngục hoảng hốt, lo sợ, ai ai cũng biến sắc cả. Bọn họ hoàn toàn không hề để ý đến các vết thương vô cùng nghiêm trọng của bản thân mà cứ liều mạng chạy về phía khu vực hắc ám phía sau. Âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có lan đến chỗ mình, nếu không thì khó mà toàn mạng.
“Gầm!”
Nhưng vào lúc này, tên chủ phạm đó đang ở trên không trung hội tụ năng lượng lại, tựa hồ như một con vượn đang cầm chùy trong lòng bàn tay hắn ta. Sau đó hắn giơ một nắm đấm thật lớn hướng về phía Quân Thường Tiêu.
“Vù vù vù vù.”
Cơn thịnh nộ cuồng bạo điên cuồng lao đến, xé rách mọi thứ. Không gian đột nhiên vặn vẹo hết cả lên. Quả nhiên, loại năng lượng kinh khủng như thế này đã có thể lay động đến khả năng phòng thủ siêu cường của hệ thống Địa Ngục.
Nhưng mà.
Đối mặt với năng lượng khủng bố như thế, Quân Thường Tiếu vẫn không hề né tránh, vẫn hiên ngang đứng trong phạm vi tấn công của chiêu đó.
Đây là cuộc thử nghiệm về khả năng phòng ngự của Đại Thánh Bộ chăng?
“Vù vù vù vù vù.”
Dường như cú đấm đó mang theo sức mạnh của cả ngàn ngọn núi, khoảng cách giữa nó và Quân Thường Tiếu cũng dần dần được thu hẹp lại, nhưng con người này vẫn điềm nhiên thờ ơ, bất cần đời.
“Vù vù vù vù vù.”
Một cơn gió dữ dội bùng lên, không gian vỡ toạc.
Nhưng, ngay tại thời điểm nắm đấm đó chuẩn bị nện xuống thì hình ảnh nắm đấm lại đột nhiên bị dừng giữa không trung.
Quân Thường Tiếu đã ra tay.
Nhưng thay vì chủ động tấn công lại thì hắn lại lấy ra một lệnh bài có chạm trổ kí tự “Thương” màu vàng ở trên đó.
Tên chủ phạm đó vô cùng bối rối và lúng túng, thao tác của hắn hỗn độn cực kì. Giọng nói có chút khàn khàn: “Nhóc con, tại sao ngươi lại có được lệnh bài Hoàng thất ban cho các Thương gia của ta?”
Quân Thường Tiếu nói: “Từ đệ tử của ta.”
“Đưa trả đây!”
Tên chủ phạm đó trầm giọng, nghiêm túc nói.
“Hãy đưa nó cho ta.”
Quân Thường Tiếu tùy tiện phất tay một cái, lệnh bài bay đến.
Tên đó nhanh chóng nắm lấy nó trong lòng bàn tay, linh niệm dung nhập vào bên trong. Cảnh tượng và một câu nói liền hiện lên trong tiềm thức.
“Bùm!”
Ma pháp hội tụ bên trên văng tung tóe khắp nơi, mấy ngọn giáo to, chữ “Thương” thật lớn cũng dần biến mất.
“Ha ha ha ha!”
Tên đó nâng xiềng xích lên, chắp tay nói: “Đa tạ Quân tông chủ đã hóa giải những nguy cơ ở trên đại lục giúp ta. Lão phu vừa rồi có chút mạo phạm, mong tông chủ thứ lỗi cho.”
Nhờ có lệnh bài đó, cùng với các hình ảnh, số liệu được chứa đựng trong đó. Chỉ cần có huyết mạch của Thương gia, hắn ta có thể biết được những tin tức ở bên trong đó. Thế nên, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã có thể biết hết được mọi chân tướng.