Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1262 - Chương 1262. Chương 1254. Chúng Ta Đều Là Những Tu Sĩ, Số Mệnh Không Phải Do Trời Đất Định Đoạt

Chương 1262. Chương 1254. Chúng ta đều là những tu sĩ, số mệnh không phải do trời đất định đoạt
Quân Thường Tiếu nhìn thấy ký hiệu màu vàng vô cùng lớn mà tên đó đã vận công, liền nghĩ ngay đến chuyện người này có thể là tổ tiên của Đế quốc Đại Thương chăng?

Sau đó thì nghe tên tù nhân này đề cập đến chuyện huyết mạch của Đại Thương nên hắn mới có thể chắc chắn được, sau đó hắn đem lệnh bài có con dấu của mình ra cho đối phương.

Quả nhiên, tên tù nhân ở tầng bảy Địa Ngục này chính là người đã thành lập nên Đế quốc Đại Thương, cũng là tổ tiên của tên đệ tử dùng tiền mua chuộc, rồi muốn tiêu diệt Hắc Ám Đại Ma Vương.

Còn không kể đến việc.

Hắn ta có thực lực vô cùng mạnh.

Đạt đến cấp cao nhất của hạ vị Phá Không Cảnh.

Nhưng tìm giết hắn còn hoang tưởng hơn so với chuyện đạt đến trung vị Phá Không Cảnh của Tà Ác Chi Linh nữa.

Thương Hữu Ngân cũng không còn cách nào khác, đành lựa chọn liều mạng một phen.

Thành công.

Dưới sự bảo vệ vô cùng chặt chẽ, hắn đã thành công thoát khỏi được đại lục. Tuy rằng không thể chuộc lại đồ của tổ tiên, nhưng ở dưới bầu trời này, thế mà có thể gặp được quý nhân.

Hắn là Quân Cẩu Thặng!

“Quân tông chủ!”

Tổ tiên của Thương gia vô cùng cảm kích nói: “Đạ tạ, đa tạ vì đã giúp ta diệt trừ tai họa. Không thì tai ương sẽ đổ ập xuống đầu chúng ta mất.”

Lệnh bài đã ghi chép lại đầy đủ sự việc đại lục bị Hắc Ám Đại Ma Vương tàn phá, diệt hại. Và giờ, ngay tại thời điểm này, hắn đã có thể hiểu được chân tướng của mọi chuyện.

Quân Thường Tiếu nói: “Thương Hữu Ngân của là đệ tử của ta. Giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà.”

Cái dáng vẻ đạo mạo, cộng thêm lời nói khoa trương này khiến hệ thống có chút khinh thường.

Đúng vậy, hắn thân là người diệt trừ Hắc Ám Đại Ma Vương, ký chủ không thu tiền nhưng lại thu nhận người ta vào tông môn, thu ngàn vạn linh thạch, thế mà không biết xấu hổ, còn dương dương tự đắc?

“Quân tông chủ tuổi còn trẻ thế mà thực lực đã mạnh thế rồi. Con cháu của ta được bái nhập làm đệ tử của ngươi, quả là phúc ba đời, ta vô cùng hân hạnh.” Tổ tiên của Thương gia nói.

Đây không phải là những lời khách sáo, bởi vì qua trận chiến vừa rồi thì hắn cũng có thể cảm nhận được phần nào rồi.

“Tiền bối.”

Quân Thường Tiếu còn nói thêm: “Ta đến Địa Ngục này là để cứu ngươi ra ngoài.”

Sắc mặt của tổ tiên Thương gia đột nhiên biến đổi, ngẩn người ra.

Sau đó lại nghiêm túc nói: “Quân tông chủ à, chín tầng Địa Ngục có hệ thống phòng ngự và bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, sức mạnh của nó vượt xa khỏi thực lực của một con người có thể có được. Thế nên, một khi đã tiến vào thì không thể đi ra nữa.”

Hắn bị giam giữ đã lâu rồi, tế nên hiểu biết của hắn đối với hệ thống bảo mật này vô cùng sâu sắc. Trừ khi ngươi dám vung một khoản tiền lớn để đổi lấy dăm ba phút tự do ngắn ngủi, nếu không, cơ hội vượt ngục có tỉ lệ là bằng không.

“Tin tưởng ở ta.”

Quân Thường Tiếu khẳng định một lần nữa: “Ta có thể làm được mà.”

“Này…”

Tổ tiên Thương gia lâm vào trầm mặc, một lát sau hắn mới nói: “Quân tông chủ à, ngươi có cần ta giúp gì không?”

Vẻ mặt của Quân Thường Tiếu vô cùng nghiêm túc: “Ta cần đoàn kết tất cả các tù nhân ở cả chín tầng Địa Ngục lại. Đến lúc đó thì còn cần Thương tiền bối đây phối hợp một chút.”

Hắn không chỉ muốn cứu chín người đứng đầu chín tầng đại ngục, còn muốn xóa bỏ cái nơi sao chép ý tưởng của mình nữa.

Nếu đã chơi, thì phải chơi một trận thật lớn, thật đã.

Hơn nữa, Cứ điểm Tinh Không lại được Thượng giới trao quyền hạn phán định tội danh cho những người ở vũ trụ Phàm Trần.

“Quân tông chủ!”

Tổ tiên Thương gia dần dần hiểu được ý tưởng của hắn, vội vàng nói: “Hệ thống bảo mật và phòng ngự của chín tầng Địa Ngục rất mạnh. Ngay cả khi đoàn kết, tận dụng sức mạnh của cả nghìn tù nhân thì cũng khó mà thực hiện được.”

Không phải muốn hủy hoại uy danh, tự tôn của bản thân, mà chủ yếu là hắn hiểu rõ, nếu vượt ngục không thành thì tội lại ngày càng chất chồng thêm mà thôi.

“Chuyện này không cần tiền bối phải quan tâm.”

Quân Thường Tiếu nói: “Chỉ cần điều động được tù nhân ở bảy tầng Địa Ngục nghe theo hiệu lệnh thì những chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

“...”

Tổ tiên Thương gia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Chuyện vượt ngục thực sự quá là mạo hiểm, rủi ro vô cùng lớn. Nếu không suy xét kĩ càng thì hậu quả khó mà lường trước được.

“Thương tiền bối.”

Quân Thường Tiếu nói: “Chúng ta đều là những tu sĩ, số mệnh không phải do trời đất định đoạt.”

“Trời đất có tư cách gì mà dám đem ta ra để định tội chứ. Cũng làm quái gì có tư cách để mà giam ta vào ngục.”

Tổ tiên Thương gia không thể nào không hiểu đạo lý này. Nhưng ở cái thế giới lấy võ vi tộn như thế này, người có thực lực thực sự thì mới có thể nắm giữ được đạo lý này. Quả là một sự thật tàn khốc.

“Số mệnh của ta, do tự ta quyết định.”

Quân Thường Tiếu đứng dậy, ngửa đầu lên hét lớn: “Có tội. Vô tội. Những điều mà bọn họ nói đều không được tính.”

“Vù vù.”

Khí thế không sợ trời, cũng đếch sợ đất đó chưa từng mãnh liệt như thế này!

Tổ tiên Thương gia vô cùng sửng sốt.

Mơ hồ, hắn như thấy được mình thuở còn trẻ qua hình ảnh của Quân Thường Tiếu. Từ một thị trấn nhỏ đi ra, có thể tự mình rung chuyển đất trời, rung chuyển cả niên đại cùng với những anh em bằng hữu. Cuối cùng còn dốc sức xây dựng nên một Đế quốc Đại Thương.

Những kí ức cứ thế mà vụt sáng qua trong tiềm thức.

Dòng máu trong người Tổ tiên Thương gia bỗng chốc chảy cuồn cuộn, đầy sức sống. Hắn quyết tâm tự tạo nên số phận cho bản thân, không phụ thuộc vào đất trời.

Tất cả đều sẽ không vô ích,

Chẳng phải hắn đã từng một tay tạo nên cả một vương triều họ Thương bằng chính nhiệt huyết, nỗ lực của bản thân hay sao?

Sau đó, hắn đắm chìm trong tập luyện, tâm trí cũng dần dần bình tĩnh lại. Thế nhưng, hôm nay, Quân Thường Tiếu đã xóa bỏ phong ấn nhiệt huyết mà hắn đã niêm phong từ lâu.

Tổ tiên Thương gia nắm chặt tay lại, giống như đang trở về cái thời còn xanh của bản thân: “Quân tông chủ, nếu người muốn làm gì thì ta nguyện dâng cái mạng già này liều mạng cùng ngươi.”

Bi quan không có ích gì trong ngục giam cả.

Nhẫn nhịn đủ rồi!

Con người trẻ tuổi này đã tiêu diệt Hắc Ám Đại Ma Vương, tại sao lại không đánh cược số mệnh với hắn một phen!

“Được!”

Quân Thường Tiếu ngửa đầu nói: “Thế thì ta quậy ở đây một chút vậy.”

Hệ thống: “...”

Sau khi ký chủ của ta được Đại Thánh Bộ hỗ trợ, cả người càng ngày càng kiêu ngạo hơn. Hắn chỉ sợ bản thân không đâm thủng một lỗ trên trời thôi!



Tầng bảy Địa Ngục ở sâu bên trong có dựng mấy cái cọc gỗ, ở trên đang cột ba tên tù nhân vô cùng chật vật, sắp không chịu nổi nữa.

Đúng vậy, bọn họ chính là ba gã Võ Đế của Tinh Vẫn đại lục.

Một người là Cảnh Đế, một người là Loan Đế, và người còn lại là Thân Đế.

Cả ba danh hiệu của bọn họ đều bắt nguồn từ chính họ của bọn họ. Nhưng mà bởi vì cách xuất hiện của bọn họ quá là bi thảm nên tác giả cũng không buồn nhắc đến.

A!

Cường giả với thực lực cao cường của một đại lục giờ lại lưu lạc như thế này, thật khiến người khác xúc động!

“Thương tiền bối.”

Quân Thường Tiếu chắp tay lại nói: “Ta còn đi thêm tám tầng Địa Ngục nữa, cho nên đành nhờ ngài chiếu cố bọn họ giúp ta rồi.”

Tổ tiên nhà họ Thương gật đầu. Nhưng trước khi hắn kịp đi thì người họ Thương lại nói: “Quân Tông chủ, những kẻ canh giữ tầng tám Địa Ngục hay tầng chín Địa Ngục đều có thực lực đạt đến trung vị Phá Không Cảnh rồi. Ngươi cần phải cẩn trọng khi đối mặt với bọn chúng.”

“Trung vị?”

Quân Thường Tiếu nhún vai nói: “Xem ra ta phải thực sự cẩn thận rồi.”

“Được.”

Hắn cất bước vô cùng ung dung trên trận pháp, sau đó biến mất không còn vết tích.

“Tính mạng của ta không phụ thuộc vào trời đất…” Tổ tiên Thương gia âm thầm niệm trong lòng. Khuôn mặt già nua khẽ nở một nụ cười, nói: “Đã lâu rồi ta không còn nhiệt huyết như bây giờ.”



Đại lục Thiên Nguyên.

Sao sáng giăng đầy trên bầu trời cao vời vợi. Tên sứ tuần tra có chút ngạc nhiên nói: “Hắc Ám Đại Ma Vương thế mà bị giết rồi à.”

Mục đích lần này mà sứ tuần tra đến đây là để giải quyết sạch sành sanh những sinh linh tà ác đã gây tai họa dân thường. Thế mà lại phải đón nhận một cái tin sốc như thế này.

Sứ tuần tra đó đứng ở trên mũi thuyền, quanh thân xuất hiện một vầng sáng màu bàng bạc. Vận nội công rồi bá đạo cưỡng ép xem kí ức của một tên võ giả đang đứng tập trung ở thành trì đổ nát.

Sau khi xem xong, tên đó nhíu mày nói: “Là tên đó.”

Sứ tuần tra phát động một loại khả năng võ giả là đánh cắp trí nhớ của người khác. Từ đó hắn có thể thấy được người mà mình đã gặp ở khu vực bên ngoài, là Quân Thường Tiếu.

“Có thể giải quyết được Hắc Ám Đại Ma Vương với tu vi ở trung vị Phá Không Cảnh, kẻ này có thực lực quả là không tồi.” Sứ tuần tra này có chút khó hiểu: “Thế nhưng tại sao hắn lại phải đến đây.”

“Thôi quên đi.”

“Vẫn nên thông báo tin tức ở đây trước đã.”

Sứ tuần tra đó lái tàu chiến rời khỏi đại lục Thiên Nguyên, sau đó gửi phản hồi về tin tức Hắc Ám Đại Ma Vương bị giết bằng một cách đặc biệt. Hắn còn thuận tiện gửi luôn bức họa tướng mạo của Quân Thường Tiếu đi.


Bình Luận (0)
Comment