Chương 1264. Chương 1256: Xin được thỉnh giáo!
Thực lực chân chính của Quân Thường Tiếu là Võ Thánh đại viên mãn vì sao hắn lại có thể đánh ngang tay với hạ vị Phá Không Cảnh? Mặc dù hắn có trang bị các thứ, nhưng chủ yếu hơn hắn là Kiếm Võ song tu.
Hai đạo dung hợp, sức mạnh tăng lên càng lớn.
Cho nên mặc dù Quân Thường Tiếu đã gặp và đối đầu với rất nhiều kẻ địch mạnh, nhưng chỉ cần đối phương không có sức mạnh áp đảo tuyệt đối thì hắn chưa hẳn không thắng được, nếu thua thì cũng không quá nhục nhã.
Hơn nữa, khi hắn đấu với người khác thì thường là đấu bằng tay không, hoặc là bằng thương, đao chứ ít khi sử dụng kiếm, cho nên người ta rất dễ xem nhẹ phương diện này, thật ra hắn là Kiếm tu dựa vào tư chất mạnh mẽ mà đi lên.
Vũ kỹ kiếm pháp độc môn của Vạn Cổ Tông không nhiều lắm, nếu buộc phải kể ra thì cũng chỉ có Lăng Kiếm Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Tông, Quân Thường Tiếu chủ yếu tu luyện hai loại này.
Thật ra mà nói, không phải là tu luyện, mà là nắm giữ.
Lòng dũng cảm khó có thể bì được tiền của, mà tiền của thì lại chẳng thể sánh bằng gian lận.
Kể từ khi xuyên vào dị giới này, Cẩu Thặng có được hệ thống chính là gian lận, và hắn thích gian lận như thế.
“Vù vù vù!”
Vạn Kiếm Quy Tông thức thứ hai – Vạn Vật Vi Kiếm được thi triển ra, quanh thân Quân Thường Tiếu tản ra kiếm thế bàng bạc, bao phủ tất cả mọi thứ có thể sử dụng, từ hòn đá, những vật lặt vặt dưới đất, sau đó hội tụ chúng thành lốc xoáy giữa không trung.
“Ôi trời ơi!”
“Đây là kiếm chiêu gì vậy!”
“Mỗi cọng cỏ lại ẩn chứa sức mạnh sắc bén như thế ư!”
Ở phía xa xa, mấy nhóm tù nhân mặt mũi bầm dập đều trợn tròn mắt, hoảng sợ há to mồm.
Trong lúc đó, Quân Thường Tiếu đặt mình ở trung tâm lốc xoáy, hiệu ứng đặc biệt phát huy cực hạn khiến hắn tựa như một chúa tể có thể thao túng vạn vật trên thế gian.
Vấn đề ở đây là, vì sao Cẩu Thặng lại ít khi sử dụng kiếm như thế?
Bởi vì càng là hình ảnh không cần miêu tả nhiều còn có chất lượng cao như thế, chỉ bày ra mấy cái tư thế thôi cũng đã đốt một số tiền vô cùng lớn rồi, phương thức sản xuất này hắn không kham nổi.
Nhưng mà, lần này Quân Thường Tiếu không chú ý nhiều đến vậy, bởi vì đứng đối diện hắn lúc này là một tên trung niên đeo chín thanh kiếm, không chỉ là Kiếm tu mà thực lực còn đạt tới trung vị Phá Không Cảnh, hắn phải vận dụng toàn bộ kiếm kỹ mới được.
“Không tồi, không tồi đâu!”
Ánh mắt của người nọ nóng rực.
Là một cường giả đứng đầu trong kiếm đạo nên từ kiếm thế phát ra hắn gần như có thể phán đoán ra ngay, người trẻ tuổi đi từ tầng bảy xuống này không đơn giản.
“Xoạt!”
Hắn chỉ hai ngón tay lên trời, chín thanh cổ kiếm ở sau lưng ngay lập tức bay lên, trông cứ như khổng tước đang xòe đuôi thẳng đứng ở giữa không trung, phát ra kiếm khí cường thế, hào hùng vạn trượng: “Đến đây đi, để Dịch mỗ lĩnh giáo kiếm chiêu của các hạ.”
Người này tên là Dịch Phi Tuyết, chủ phạm của tầng thứ tám Địa Ngục. Từ nhỏ đã say mê luyện kiếm, luôn dùng kiếm để nói chuyện.
Đây chính là đại sư kiếm đạo cao cấp nhất trong vũ trụ Phàm Trần. Hơn nữa, Cứ điểm Tinh Không đã phái bốn sứ tuần tra đến mới bắt được người này, mới đầu chỉ phái một hai người thì đều thất bại dưới tay hắn.
Chủ phạm mấy tầng trước có thể là do bản lĩnh đặc thù của bản thân nên mới đứng đầu mỗi tầng ngục giam, còn Dịch Phi Tuyết là dựa vào sức chiến đấu đích thực, trình độ nguy hiểm được xếp vào loại “Giáp”.
Tổ tiên Thương gia cũng rất mạnh, thực lực chỉ thiếu chút nữa là đột phá được trung vị Phá Không Cảnh. Nhưng cũng chỉ được đánh giá ở mức độ “Ất”.
Thế nên mới nói là, chuyện đánh đấm ở mấy tầng trước đối với Quân Thường Tiếu chỉ như là đang khởi động, làm nóng cơ thể. Nhưng khi ở đối mặt với chủ phạm của tầng tám Địa Ngục thì hắn nhất định phải tung hết sức mình.
“Vù vù!”
Kiếm ý liên tục tăng lên, tràn ngập khắp cả khu vực quanh đây. Đất, đá, bụi tung mù mịt, tất cả đều bị hút vào vòng xoáy, hình thành bữa tiệc Vạn Kiếm rung động lòng người.
“Tiền bối!”
Quân Thường Tiếu lơ lửng giữa không trung, cất cao giọng nói: “Xin được chỉ giáo!”
“Được.”
Nâng Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm ngang trước mặt, vô số kiếm quang quay cuồng sau lưng hắn, như gió xoáy mạnh mẽ tiến về phía Dịch Phi Tuyết.
Hiệu ứng đặc biệt vô cùng rõ nét, hình ảnh rõ ràng, trực tiếp khuấy động không gian!
Măc dù Quân Thường Tiếu không dốc lòng, cố gắng tu luyện kiếm đạo, nhưng cảnh giới của hắn luôn không ngừng tăng lên, sự hiểu biết của hắn về phương diện này cũng xuất sắc vô cùng, hơn nữa, chiêu thức Vạn Cổ Quy Tông này đã đạt tới cảnh giới thuần thục cao độ.
Một kiếm vung đến.
Thật là kinh diễm!
Ngay cả những sứ tuần tra đang theo dõi trận quyết đấu qua màn hình cũng bị kiếm thế như mưa rền gió dữ làm rung động vô cùng.
“Kiếm kĩ lẫn kiếm đạo có thể đạt đến trình độ khủng khiếp như thế, rốt cuộc kẻ đó phải trải qua sự tôi luyện khủng bố như thế nào chứ?” Tý sứ nhíu mày hỏi.
Cường giả về phương diện võ đạo ở vũ trụ Phàm Trần này rất dễ bắt gặp. Nhưng những cường giả về phương diện kiếm đạo như này thì lại rất khó kiếm. Cần phải ngày ngày học hỏi không ngừng, nắm bắt thời cuộc, là khổ tu mà thường nhân không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như Chu Hồng.
Từ khi gia nhập Vạn Cổ Tông thì mỗi ngày hắn đều tu kiếm, ngộ kiếm. Có thể nói là hắn vô cùng toàn tâm toàn ý thực hiện điều này, chuyện mà rất nhiều võ giả khó có thể làm được.
Không ai có thể tùy tiện luyện tập mà thành công. Sự thành công sáng rực rỡ đó đều là thành quả của đợt tôi luyện.
Đương nhiên, ngoại trừ hắn - Quân Thường Tiếu.
“Vù vù vù.”
“Vù vù vù vù.”
Như gió xoáy quét ngang, lại giống như một con rồng lớn đầu rắn, thân dài thặm thượt, kiếm khí đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Xoẹt.”
Những vết kiếm như vẽ r trong không gian, có thể tách rời bất kỳ lúc nào.
Dịch Phi Tuyết vỗ mạnh hai tay vào nhau, chòm râu cũng đung đưa theo gió, ánh mắt nghiêm túc, hắn nói: “Cửu kiếm hợp nhất, duy ngã độc tôn!”
“Vù vù vù.”
“Vù vù vù vù vù.”
Chín thanh cổ kiếm như khổng tước đang xòe đuôi ở sau lưng hắn nhanh chóng hợp nhất thành một. Sau đó huyễn hóa thành một thanh kiếm thật lớn, mang theo kiếm khí mạnh mẽ tiến đến chém Vạn Kiếm đang ào ào đến.
“Keng keng keng.”
“Keng keng keng keng keng.”
Lực lượng bỗng nhiên bùng nổ, không gian nhất thời không chống đỡ được, bắt đầu sụp đổ trên diện rộng.
Nhưng mà, ngay lúc hai thanh kiếm khí mạnh mẽ sắp va vào nhau thì đột nhiên những tạp vật ngưng tụ tạo thành kiếm quang đột nhiên bị vỡ nát, tan thành từng mảnh. Kiếm quang nhanh chóng tản mác ra tứ phía.
“Hự hự hự.”
Từng đợt kiếm quang xảo quyệt né tránh cự kiếm nhanh chóng vụt đến, như đàn châu chấu ào ào đến, bay xẹt qua người Dịch Phi Tuyết.
“Đinh! Đinh!”
“Đinh! Đinh! Đinh! Keng!”
Kiếm quang chóng quét qua, rồi cắm ở trên tường ngục giam.
“Ầm ầm.”
Cùng lúc đó, chín thanh kiếm ngưng tụ lại thành một loại lực lượng như thể núi lửa sắp phun trào, tấn công dữ dội đến kiếm quang.
“Rầm rầm rầm.”
Sau khi lực lượng kiếm thế kinh khủng dần dần tiêu tan hết thì cả chín thanh cổ kiếm bay vút đến, sau đó hòa làm một, được Dịch Phi Tuyết tra vào vỏ.
Quân Thường Tiếu vẫn lơ lửng giữa không trung, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi.
Hai người nhìn nhau, không khí xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
Một trận gió lớn thổi đến., râu của Dịch Phi Tuyết rụng một nắm, hắn chắp tay nói: “Thực lực của các hạ tuy không mạnh, nhưng kiếm đạo lại thông thạo đến mức tuyệt đối. Ta xin thua.”
“Đa tạ.”
Quân Thường Tiếu cũng chắp tay lại nói.
…
“Xong rồi à?”
“Chắc là xong rồi.”
“Theo như quan sát thì rõ ràng kiếm thế của Dịch đại sư mạnh hơn rất nhiều. Vì sao lại nhận thua chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì chứ. Một cường giả kiếm đạo chân chính khi quyết đấu thì sẽ không để ý ai mạnh hơn ai. Mà là quan sát sự hiểu biết về kiếm đạo của ai thâm sâu hơn ai.”
“Chẳng lẽ cái tên vắt mũi chưa sạch này có mức hiểu biết về kiếm đạo còn hơn cả Dịch đại sư sao?”
“Thế thì tại sao đại sư lại phải nhận thua chứ.”
Nhóm tù nhân cứ mải mê bàn luận, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười của Quân Thường Tiếu vang lên bên tai.
“Đinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành. Đạt được 20000 giá trị cống hiến.”
“Đinh! Giá trị cống hiến Tông Môn: 30000/100000.”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Kích hoạt phần thưởng. Đã chuyển đá cải tạo chuyên chúc thần binh đến Không Gian Giới Chỉ.”
Sau khi tiến vào tầng tám của Địa Ngục, Quân Thường Tiếu nhận được nhiệm vụ phải đánh bại Dịch Phi Tuyết bằng kiếm kỹ. Bây giờ cũng có thể coi là hoàn thành rồi.
Hắn dần dần hạ xuống, thu hồi Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm lại.
Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn về phía Truyền Tống Trận ở xa xa kia. Rồi ngầng đầu nhìn về màn ảnh đang thu hình, nhếch miệng cười nói: “Còn lại một tầng cuối cùng.”