Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1267 - Chương 1267. Chương 1259: Đại Thánh!

Chương 1267. Chương 1259: Đại thánh!
BGM vang lên, hồn thể thay thế quan Nhị gia có bộ dạng của Hồ tôn, trên người vẫn đang mặc bộ đồ giống như của Quân Thường Tiếu. Nhắm chặt mắt lại, dáng đứng khoanh tay, sau lưng là tấm áo choàng đỏ đang bay phấp phơi.

“Vù vù vù vù!”

Khí thế đột nhiên phun trào giữa không gian, trong nháy mắt đã bao phủ khắp nơi, khiến cho Quân Thường Tiếu lẫn Dần Hổ đều có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Người đứng đầu ngục giam là ai?

Cho dù hắn chỉ vừa mới xuất hiện, cho dù hắn vẫn đang khoanh tay, thế nhưng hắn lại phát ra khí tức kinh khủng, đây mới chính xác là kẻ đứng đầu của ngục giam này!

Đúng vậy!

Đây chính là kẻ đã thoát khỏi tảng đá, có gan chống lại cả thiên đình.

Nếu đám người Lý Thanh Dương ở đây thì nhất định bọn họ sẽ cúi đầu hành lễ. Bởi Cẩu Thặng đã lừa bọn họ, bọn họ vẫn luôn tin rằng đây là người sáng lập ra Vạn Cổ Tông, đây mới chân chính là thế hệ đầu tiên!

Cả Tý sứ lẫn Sửu sứ đều trố mắt, ngạc nhiên.

Sau khi hồn thể này xuất hiện, vầng sáng chiếu các hình ảnh cứ không ngừng run rẩy.

“Không thể nào!”

Tý sứ kinh ngạc nói: “Tuyệt đối không thể nào có chuyện như thế này được!”

Trận pháp Ánh Tượng ở chín tầng Địa Ngục vô cùng cao cấp, thế nào bây giờ lại vì một lực lượng nào đó mà lại run rẩy, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin được!

Đám người Sửu sứ cau mày.

Tuy bọn họ không hiện diện tại hiện trường, ở bên trong ảo ảnh. Nhưng thông qua hình ảnh được chiếu trên Ánh Tượng, bọn họ ai nấy cũng đều ý thức được rằng hồn thể đó có một thứ sức mạnh phi thường đến đáng sợ.

Sự đáng sợ này không phải xuất phát từ thực lực, bởi vì hắn ta vẫn chưa hề động thủ. Nhưng không ai có thể xác định được là mạnh bao nhiêu, tư thế đứng khoanh tay này còn có tác dụng khiến người ta run sợ hơn.



Màn ảnh quay trở lại vùng ảo ảnh, chiếu hình ảnh Quân Thường Tiếu đang lơ lửng giữa không trung.

Hắn đứng dưới thần uy của hồn thể, một loại cảm giác đắc đạo bùng lên trong cơ thể, hắn ức chết không được nói: “Đại Thánh!”

Tuy rằng hình ảnh xuất hiện của Hầu Ca có chút khác so với trên truyền hình nhưng vẫn không thể ngăn sự sùng bái mãnh liệt dâng trào lên trong lòng Cẩu Thặng. Dù sao thì đây cũng là một siêu cấp anh hùng vô cùng nổi tiếng ở Trung Quốc.

“Xẹt.”

Người đó đứng ngay sau lưng Quân Thường Tiếu.

Tề Thiên Đại Thánh vốn tồn tại như một vị thần đứng sau Quân Thường Tiếu đột nhiên mở mắt ra, hào quang đỏ đậm xuất hiện xung quanh, hắn nói: “Tiểu tử, ngươi nhất định phải dùng đao mổ trâu để giết một con gà hay sao?”

“Vù vù vù vù.”

Vừa nói, những trận cuồng phong cũng vừa ào ào kéo đến.

Dần Hổ liên tục lùi về sau, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi.

Hồn thể chỉ nói hai câu, nhưng lại chứa đựng một sự áp lực nặng nề khiến cho hắn vô cùng sợ hãi.

“Đây mới gọi là khí thế.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Khi nào thì ta mới có thể đạt đến khả năng đó nhỉ.”

Hệ thống nói: “Chỉ cần kí chủ dám dũng cảm nạp thật nhiều giá trị cống hiến vào thì ngày mà ngươi có thể mạnh như Đại Thánh cũng sớm đến thôi.”

“...”

Quân Thường Tiếu khinh thường. Hắn giơ Thanh Long Yến Nguyệt Đao chỉ về hướng Dần Hổ, nói lớn: “Giải quyết hắn.”

“Ài.”

Hồn thể Tề Thiên Đại Thánh thở dài một hơi rồi nói: “Tuy rằng ta không ủng hộ ngươi, nhưng ngươi đã triệu hồi ta đến đây. Vậy thì…”

Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, đưa tay lên vành tai, lấy từ trong đó ra cây gậy Như Ý, sau đó biến lớn, hào quang lóng lánh như vàng như bạc từ từ xuất hiện.

Động tác lấy vũ khí ra siêu đẹp, khả năng viết của tác giả có hạn nên các độc giả tự tưởng tượng thêm đi nhé.

“Vù vù vù vù.”

Cây gậy Như Ý nhanh chóng biến lớn trong nháy mắt, áp lực bên trong ảo ảnh đạt tới cực điểm. Cả khuôn mặt Dần Hổ chỉ còn mỗi một vẻ sợ hãi, hắn còn chẳng có đủ thời gian để lo lắng và nghĩ xem bản thân nên rút hay không.

Rút lui?

Không còn kịp nữa rồi.

Bởi vì Đại Thánh đã biến vũ khí của mình lớn lên, nhanh chóng bay ra phía sau Quân Thường Tiếu, sau đó nhẹ nhàng nện mấy phát xuống.

Lão tôn mạnh như thế, thêm cả đối thủ quá yếu nên cũng lười để lời thoại vào.

Gậy Như Ý mạnh bạo áp chế, nó không tạo nên một đợt khí quá mãnh liệt, thậm chí còn có phần thong thả. Nhưng áp lực vô hình đã khiến cho việc di chuyển của Dần Hổ gặp nhiều khó khăn.

“Thật phiền toái!”

Tý sứ chau mày.

Một cây gậy nhìn có vẻ vô cùng khiêm tốn và nhỏ bé, nhưng nó lại chứa đựng một nguồn năng lượng dồi dào đến kinh hãi.

“A!”

Dần Hổ nắm chặt hai tay lại thành quyền, phá vỡ sự kiềm chế từ nãy đến giờ, hắn ngửa đầu lên trời, rống thật to. Quần áo trên người nhất thời rách toạc, cơ thể vững chãi hiện ra, hình xăm đầu hổ ở trên ngực lóe ra ánh sáng.

“Graooo.”

Một con hổ thật lớn bất ngờ xuất hiện từ không khí, rống một cách điên cuồng. Hai tròng mắt thô bạo cùng với bộ dáng hung tàn, nhất định sẽ dọa khóc được những hài tử.

Dần Hổ lật con át chủ bài lên!

Đem toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể ra, hội tụ vào con hổ đó…

Cây gậy Như Ý không cho con hổ lớn vừa mới xuất hiện đó có cơ hội rít gào lần thứ hai, trực tiếp phang một gậy vào sau ót của đối phương, khiến nước mắt hai bên của nó cứ giàn dụa chảy ra.

“Bùm.”

Con hổ đó gục ngay tức khắc.

Lợi dụng cơ hội đó, gậy Như Ý nhanh chóng tiến đến áp chế. Dần Hổ còn không chưa kịp thi triển chiêu gì đã bị đánh cho hộc máu. Đầu hắn bị đánh một phát, đôi mắt dần trở nên lờ đờ rồi hắn ngã khụy xuống dưới đất, máu từ trong miệng trào ra.

“Hà!”

Tề Thiên Đại Thánh thu hồi vũ khí, ngáp một cái rồi nói: “Hóa ra là một con hổ thành tinh à.”

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu nở một nụ cười.

Thực lực của sứ tuần tra đang ở trung vị Phá Không Cảnh. Thế mà lại bị Hầu Ca nhẹ nhàng đánh bại, ngất ngay tại chỗ. Nếu như năng lượng của Hầu Ca thực sự bùng nổ hết mức thì chẳng phải sẽ gây chấn động cả đất lẫn trời à?



Mười vạn điểm cống hiến chỉ để đổi lấy mấy phát gậy nhẹ nhàng nện xuống, ngay cả con át chủ bài vừa mới lật của Dần Hổ cũng ngay lập tức bị hạ gục, điều này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho việc khi có năng lực thì trên đời này sẽ chẳng có điều gì khó cả.

“Tiểu tử.”

Hồn thể Tề Thiên Đại Thánh dần tiên tán, hắn nói: “Nếu sau này mà gặp được đối thủ như thế này thì đừng có triệu hồi ta đến, thực sự rất lãng phí thời gian.”

“Hiểu rồi Đại Thánh.”

Nhìn theo bóng dáng thần tượng của mình dần dần hóa thành mây khói, Quân Thường Tiếu đi đến phía Dần Hổ đang ngất xỉu ở trước mặt, lắc đầu nói: “Đáng lý nên để cho hắn xuất trăm vạn linh thạch trước khi đánh mới phải.”

Trên người sứ tuần tra không có Không Gian Giới Chỉ, Cẩu Thặng không thể thu thập được thứ gì, có chút tiếc nuối.

“Ta cho nợ trước.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Có cơ hội thì ta lại đòi cả vốn lẫn lại sau vậy.”

“Ầm.”

Bỗng nhiên, ngay tại lúc này, ảo ảnh đột nhiên sụp đổ, cả người Cẩu Thặng lơ lửng giữa bóng đêm vô tận, trên không dần hiện ra bốn chữ thật to: “Tầng chín Địa Ngục”.

Dần Hổ đang ngất xỉu đã được đưa đến Phòng Tuần tra.

Đám người Tý sứ nhìn dấu vết sau ót của Dần Hổ, ai nấy đều lâm vào trạng thái trầm mặc.

Vừa rồi bọn họ còn nghi ngờ tại sao Quân Thường Tiếu có thể giải quyết được Hắc Ám Đại Ma Vương, giờ thì ai cũng đã hiểu rồi.

“Lão đại!”

Sửu sứ nghiêm trọng nói: “Tiểu tử đó đã thi triển thần thông gì vậy? Tại sao có thể triệu hồi một hồn thể đến đánh bại Dần Hổ chứ?”

Tý sứ nâng cằm nói: “Không hiểu được.”

“Mau nhìn.”

Mão Sử chỉ vào phía vầng sáng nói: “Tiểu tử đó đã gặp chủ phạm tầng chín Địa Ngục.”

Cả Tý sứ lẫn Sửu sứ đều chuyển ánh mắt sang phía đó. Bọn họ thấy Quân Thường Tiếu đang đứng trong khu vực có nham thạch nóng chảy, hắn ngẩng đầu nhìn một con quái vật vô cùng to lớn.

Không phải là loài người, cũng không phải loài thú, bởi vì hình thái cơ thể rất lạ, chỉ có một con mắt thật to trên trán, quanh thân phát ra khí tức màu đen, bị hơn mười đồ án phong ấn, xiềng xích trói lại.

Chủ nhân của tầng chín Địa Ngục, boss cuối cùng.

“Bộ dáng trông thật kinh tởm.” Vẻ mặt Quân Thường Tiếu toàn là sự ghét bỏ.

“Tởm cái đầu ngươi!”

Con mắt to như hạt châu báu trợn ngược lên, hắn vung loạn xạ những sợi dây xích, rít gào: “Lão tử chính là hình thái sinh linh hoàn mỹ nhất mà vũ trụ Phàm Trần đã tiến hóa thành.”

Nó vừa nói xong, Quân Thường Tiếu mới phát hiện ra rằng dưới tròng mắt đó có một cái miệng nhỏ đến nỗi khó mà nhìn thấy được. Hắn khẽ vuốt trán, nói: “Chắc là ngươi đã có hiểu lầm gì đấy về hình thái hoàn mỹ nhất của sinh linh rồi.”



Bình Luận (0)
Comment