Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1268 - Chương 1268. Chương 1260: Ai Cho Ngươi Lá Gan Dám Bắt Nạt Cha Ta

Chương 1268. Chương 1260: Ai cho ngươi lá gan dám bắt nạt cha ta
Boss của tầng Địa Ngục thứ 9 là một con quái mắt to, hình dạng cả người hệt như quả bóng vui vẻ cỡ lớn, làn da có những vết lồi lõm sâu cạn khác nhau, hệt như bề mặt của mặt trăng, xấu đến mức không dám nhìn thẳng.

Khoan nhắc đến tại sao nó lại bị nhiều dây xích trói lại như thế, chỉ bằng vẻ ngoài thôi Quân Thường Tiếu cũng cảm thấy là nên bị nhốt lại, nếu không để nó ra ngoài doạ con nít khóc, dọa héo cả hoa cỏ cũng là phạm tội.

Thế nhưng...

Cạn lời hơn là…

Cái tên này lại có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc nói bản thân là sinh linh hoàn hảo!

Gặp qua mặt dày, nhưng chưa gặp qua dày đến vậy.

Hệ thống không quên cà khịa: “Nó so với ký chủ thì còn kém chút đỉnh, ta có thể dùng nhân cách để bảo đảm điều này.”

“Cút.”

Quân Thường Tiếu lại nhìn tên mắt to, nhịn cảm giác buồn nôn nói: “Tiến hoá thành bộ dạng xấu xí này, ban đêm đi ngủ không sợ hù tỉnh bản thân à?”

Nhiệm vụ chi nhánh là đánh bại nó, Cẩu Thặng nhất định sẽ nhạo báng nó một cách vô tình.

“Khạp khạp khạp!”

“Khạp khạp khạp khạp!”

Quái mắt to bắt đầu vùng vẫy.

Tiếc là dưới sự trói buộc của xiềng xích, khó mà nhào đến được, chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ tột cùng gào thét: “Tiểu tử, ta phải ăn thịt ngươi!”

Quân Thường Tiếu vốn còn hơi lo lắng, thấy đối phương không có cách nào thoát khỏi dây xích, lại bước về phía trước thêm một bước, giữ khoảng cách khá gần với nó, cười cợt vẻ thiếu đánh: “Tới đây, ngon nhào vô!”

“Vụt!”

Đúng lúc này, hoa văn trên dây xích bỗng dưng biến mất, lập tức “bùm bùm bùm” đứt ra hết.

Nụ cười của Quân Thường Tiếu đông cứng lại.

“Phù phù!”

Quái mắt to không bị xiềng xích hạn chế bộc phát trạng thái mạnh nhất, khí tức tà ác khổng lồ như sóng cuộn đè xuống.

“Phiền phức rồi đây…”

“Đùng!”

Tầng Địa Ngục thứ chín truyền đến tiếng nổ lớn, từng đợt lay động cuồng cuộng ập tới, chấn động đến mức hiện rõ cả gần mười trận pháp ngầm trên vách tường.



“Lão đại.”

Trong phòng tuần tra, Sửu sứ mang vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chưa được sự cho phép của chủ nhân mà tự tiện giải trừ phong ấn Hư Không Chi Nhãn, hình như không ổn lắm đâu.”

Mão sứ lo lắng: “Lỡ như làm lố, dao động hệ thống phòng ngự của ngục giam thì phiền phức to.”

“Không sao.”

Tý sứ đan chặt mười ngón tay, nghiêm túc nói: “Hư Không Chi Nhãn đã bị phong ấn lâu như vậy, cho dù là tạm thời hồi phục tự do, thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều, tuyệt đối sẽ không khiến cho hệ thống phòng ngự…”

“Đoàng!”

Lời còn chưa dứt, màn hình lại truyền ra tiếng động vang dội.

Trần của tầng chín Địa Ngục đang phải chịu đựng sự công kích dồn dập từ quái mắt to, nhất thời gây ra từng đợt sóng năng lượng.

“Ông ông ông!”

Gần mười trận pháp bắt đầu biến dạng!

Tý sứ cười lạnh, nói: “Mới giải trừ phong ấn đã muốn vượt ngục? Cho rằng Cứ điểm Tinh Không là nơi nào?

“Đùng!”

“Đoàng!”

Quái mắt to tiếp tục va chạm kết giới phòng ngự, tuy sức mạnh bộc phát mãnh liệt, nhưng chỉ gây ra rung lắc chứ không hề có vẻ gì là sứt mẻ.

Sau khi tù nhân tầng tám cảm nhận được sự rung lắc như động đất đều đoán rằng lẽ nào tiểu tử đó đang đánh với chủ phạm tầng Địa Ngục thứ chín rồi sao?

Dịch Phi Tuyết thì thầm: “Đây không phải là động tĩnh gây ra khi chiến đấu mà giống như cố ý va chạm hơn, lẽ nào… tên đó dám bạo lực vượt ngục?”

“Đùng!”

“Đoàng!”

Tầng Địa Ngục thứ chín, quái mắt to vẫn đang xông thẳng vào hệ thống phòng ngự của Cứ điểm Tinh Không, tiếng động tuy lớn nhưng vẫn không có ích gì.

“Đồ xấu xí.”

Bỗng dưng, ở một góc tối truyền đến tiếng nói: “Mày coi ông đây là vô hình à?”

“Hử?”

Hư Không Chi Nhãn đang chuẩn bị tiếp tục công kích kết giới thì đảo mắt, phát hiện nhân loại bị mình húc bay đang vác một cây thương dài từng bước đi tới.

“Ngươi còn sống?”

“Phụt.”

Quân Thường Tiếu không nhịn được cười ra tiếng.

Không thể phủ nhận rằng lúc nãy tên quái mắt to đó đột nhiên tấn công, tuy sức mạnh thậm chí còn vượt qua cả Dần Hổ, nhưng mà… hắn đã mặc bộ Đại Thánh này, sao có thể bị toi đời ngay được.

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nói: “Chúng ta giống nhau, đều không chấp nhận số phận, bức thiết muốn thoát khỏi cái lồng giam này để theo đuổi tự do.”

“Đến đây.”

Mũi thương chỉ lên, hào sảng nói: “Trở thành khế ước thú của ta, cùng hợp tác đâm thủng trần này!”

“Phù phù phù!”

Vừa dứt lời, làn khói hắc ám đột nhiên hiện lên trôi nổi trong không trung, nhanh chóng ngưng kết thành bàn tay, bắt chặt Quân Thường Tiếu đang bật mode dụ dỗ trong lòng bàn tay.

Hư Không Chi Nhãn cười lạnh: “Tiểu Tử, ngươi còn chưa ý thức được ta bóp chết ngươi cũng nhẹ nhàng như bóp chết con kiến thôi sao?”

“Phù phù!”

“Phù phù phù!”

Sức mạnh hắc ám tà ác lại bộc phát, dường như đang có quần ma đang khiêu vũ bên cạnh.

“Coi thường ta vậy à?”

Quân Thường Tiếu cong môi cười.

Rõ ràng đã bị khống chế có thể chết bất cứ lúc nào, thế mà còn có thể cười được, điều này khiến tên quái mắt to bực bội không thôi, nói: “Đồ khốn khiếp, ta phải để mi sống không bằng chết!”

“Vù! Vù! Vù”

Sức mạnh hắc ám vây xung quanh bỗng chốc hướng dồn ép về phía Quân Thường Tiếu.

Thế nhưng, ngay lúc sắp đến gần, Cẩu Thặng đột nhiên há miệng, chủ động hấp thụ thuộc tính tà ác đang xông đến như đàn ong vỡ tổ vào cơ thể mình.

Hư Không Chi Nhãn ngây người.

Đám người Tý sứ và Sửu sứ cũng ngơ ra.

“Hắn…” Mão sứ che miệng, kinh ngạc thốt lên: “Thế mà nuốt hết!”

Quân Thường Tiếu không chỉ đang ăn, mà còn ăn ngon vô cùng, ăn đến hai mắt đều híp thành một đường.

“Phụ thân!”

Trong đan điền, Tiểu Tà hưng phấn gào: “Con yêu người!”

“Phù phù phù!”

Sức mạnh âm tà hút vào cơ thể tựa như thuốc bổ cao cấp toàn bộ được vận chuyển cho đứa nhỏ nuốt xuống, sau đó từng chút cường hoá cơ thể!

Hư Không Chi Nhãn là tà vật.

Tiểu Tà sinh ra từ vũ trụ Phàm Trần cũng là tà vật.

Cho nên là Quân Thường Tiếu đến tầng chín Địa Ngục gặp được quái mắt to cả người đều là hơi thở hắc ám, trong lòng âm thầm vui mừng: “Tiểu Tà có thức ăn rồi!”

Ví dụ như vừa rồi phong ấn vừa giải trừ, luồng khí khủng bố xộc lên, còn nhân lúc đối phương chưa thu lại vào cơ thể hắn đã chủ động hấp thụ, sau đó chuyển hết cho Tà Linh chuyển hoá năng lượng.

“Ngươi…”

Hư Không Chi Nhãn kinh ngạc.

Thuộc tính âm tà của bản thân đối với bất kì sinh vật nào đều là loại độc dược không thuốc giải, tên này thì chủ động hấp thụ, còn hấp thụ nhiều như thế, vậy mà không hề hấn gì, thực sự quá khó tin!

“Phù phù!”

Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu đã nuốt trọn sức mạnh hắc ám, ra vẻ còn chưa đã thèm cúi đầu xuống, đưa miệng đặt ngay tay của nó.

Ăn luôn.

Ăn sạch sẽ!

“Cha!”

Tà linh lớn tiếng hô: “Ta có thể tự ăn không!”

“Được!”

“Vụt!”

Tiểu Tà bay ra khỏi đan điền, xuất hiện dưới hình dạng của đứa trẻ hai ba tuổi dính trên cánh tay hắc ám kia, ánh mắt tràn đầy vui sướng, sau đó bất kể mọi thứ gặm cắn.

“Đây là…”

Tên mắt to bất ngờ hét lên: “Tà Ác Chi Linh!”

Âm thanh xuyên qua trận pháp vào phòng tuần tra, đám người Tý sứ không ai là không "soạt" đứng dậy ngay lập tức, trong đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Trong vũ trụ Phàm Trần sẽ có loại ý thức đặc biệt nào đó được hình thành, sau đó dần dần tụ tập thành Linh Chủng, sau cùng sẽ biến hoá thành Linh Thể, Linh Anh, cho đến khi tiến hoá thành sinh vật hoàn chỉnh.

Nói thẳng ra.

Đây là bản nâng cấp của thuộc tính thiên địa.

Nhưng bởi vì được vũ trụ vô tận sinh ra, uy lực vượt xa đồng loại, thậm chí còn được mệnh danh là vua của thuộc tính nguyên tố.

Linh Chủng vô cùng hiếm gặp, đấy là vật mà cường giả hàng đầu mơ ước đã lâu.

Hiện nay, Linh Thể đại diện cho tà ác tối thượng… không, là Linh Anh đang xuất hiện tại tầng chín Địa Ngục, nhất thời các sứ tuần tra khó mà giữ được bình tĩnh!

“Xong rồi!”

Ánh mắt Hư Không Chi Nhãn loé lên sự tuyệt vọng.

Nó không phải Linh Thể chỉ là hung thú tà ác, đứng trước Linh Anh tụ tập tinh hoa vũ trụ nuôi dưỡng mà thành, nó chỉ đành trở thành món ăn ngon lành, bởi vì cho dù là sự công kích mạnh mẽ đến mức nào cũng tuyệt đối khó có thể đả động mảy may vua của tà ác!

“Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Hư Không Chi Nhãn còn chưa hoảng hồn bay vía, thầm nói: “Anh Linh này dường như không mạnh cho lắm, có lẽ ta vẫn còn cơ hội…”

Suy nghĩ của nó bị dừng lại, mắt của nó lại trừng lớn tột độ.

Bởi vì lại có một chùm sáng màu đỏ bay ra từ miệng của Quân Thường Tiếu, sau đó lơ lửng trước mặt nó, từ đoá hoa sen có một đứa trẻ ba tuổi dần dần xuất hiện, vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Ai cho ngươi lá gan dám bắt nạn cha ta?”



Bình Luận (0)
Comment