Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1271 - Chương 1271. Chương 1263 : Kế Hoạch Vượt Ngục.

Chương 1271. Chương 1263 : Kế hoạch vượt ngục.
Quân Thường Tiếu cả ngày xem tiền tài như cặn bã, nhưng lại xem linh thạch như trân quý.

Vì vậy, nguyện ý cầm linh thạch Dần Hổ nợ để ra đặt cược chứng tỏ hắn đang nghiêm túc!

Tý sứ lâm vào trầm mặc.

Chẳng lẽ tên này thật sự nắm chắc được cách phá vỡ trận pháp?

Cẩn thận là ưu điểm, nhưng vô cùng cẩn thận thì lại có hơi cứng ngắc, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Cẩu Thặng đang khoác lác.

“Lão đại.”

Sửu sứ nói: “Đánh cược với hắn đi!”

Dáng vẻ kiêu ngạo của Quân Thường Tiếu thật làm người ta không thoải mái.

“Hừ.”

Mão sứ lạnh lùng cười nói: “Loại người cuồng vọng này, chỉ có thể để cho hắn nhận được thất bại mới biết bản thân nhỏ bé chừng nào.”

Tý sứ sau khi cẩn thận cân nhắc nói: “Ngươi có thể phá vỡ phòng ngự tầng trên được, nhưng nếu như dám có ý định vượt ngục, hậu quả tự gánh.”

“Yên tâm đi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Nơi đây ai cũng là nhân tài, còn nói chuyện êm tai, sao ta phải vượt ngục chứ?”

Tý sứ không nhiều lời nữa, đứng dậy rời khỏi.

Tuy nhiên, trước khi đi hắn đi cũng dặn người ở đây canh giữ đang giám sát Quân Thường Tiếu mọi lúc, một khi có chuyện gì không hợp lý xảy ra đều phải kịp thời thông báo, nghĩ cách giải quyết.

Đã như vậy hà tất phải đồng ý cho đối phương phá trận?

Đánh từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 9, trong cơ thể còn có hai linh chủng, đây tuyệt đối là một nhân tài. Tý sứ rất muốn nhìn xem, trên trận pháp này hắn sẽ đối phó như thế nào.

Huống chi, từ trước mắt, tuy Quân Thường Tiếu trở thành chủ phạm tầng 9, nhưng chưa từng phạm tội lớn, bị giam ở Địa Ngục cũng không xảy ra ẩu đả, thậm chí còn chả cần đi đánh giá mức độ nguy hiểm.

Chín chủ phạm Địa Ngục đều đánh giá xét theo cấp bậc, nhưng Cẩu Thặng bởi vì dùng phương thức khiêu chiến nên đây là chủ vị lần đầu tiên không đánh giá mức độ tồn tại nguy hiểm từ trước tới nay .

Hệ thống mà biết rõ thì khẳng định sẽ muốn khiếu nại.

Kẻ này thật ồn ào, mức độ nguy hiểm không thể dùng ‘Giáp’ để đại biểu, phải cho độc giả chuyên môn sắp xếp lại mới được.



“Làm sao phá trận đây?”

Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chăm chú suy nghĩ.

Bởi vì bị giám sát, hắn không thể ngu ngốc lấy Thời Không Chi Trùng ra, cũng chỉ có thể dùng… trí tuệ của mình!

“Chân Lão từng nói qua.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Phàm là trận pháp do trận quyết và trận tuyết cấu hành thì dù có hoàn mỹ đến thế nào đều sẽ có sơ hở, chỉ cần tìm ra sơ hở thì sẽ phá vỡ được một cách đơn giản.”

“Xoát!”

Nghĩ đến đây, hắn bỗng đứng dậy.

Trong khoảng thời gian này, những việc xảy ra làm cho người ta nhớ kỹ rằng hắn có được Kiếm Võ song đạo, lại không ai để ý thật ra hắn cũng hiểu trận pháp, chỉ là ngày thường khá lười, sinh hoạt cũng giao cho người khác.

“Bịch!”

Quân Thường Tiếu đứng trong khu vực tầng chín của Địa Ngục, sức mạnh linh hồn cường đại tuôn ra lập tức đánh vào trận pháp đã bị Hư Không Chi Nhãn va chạm ban nãy.

“Xoẹt!”

Lực lượng cường đại từ linh hồn phát đến kết giới đến rồi thâm nhập vào.

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Đơn giản như vậy à?”

Nếu không phải bị Hư Không Chi Nhãn công kích vô số lần thì hệ thống trận pháp này cũng không nổ tung, linh hồn của bản thân cũng sẽ không nhẹ nhàng đi vào được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, gần một phút đồng hồ trôi qua, cảm xúc trên mặt Quân Thường Tiếu dần trở nên sinh động.

Giờ phút này, hắn dùng linh hồn thể dung nhập vào hệ thống trận pháp phòng ngự, bên trong hiện ra hình ảnh trận tuyến vô cùng vô tận, chúng ở khắp nơi hoặc quay xung quanh một đám trận quyết, quả thực còn phức tạp hơn bàn cờ.

Nếu như hệ thống phòng ngự là một mảnh thế giới thì Quân Thường Tiếu cảm thấy mình như một hạt cát.

“Không được, không được.”

“Phức tạp thật, gọi Chân Lão và Hâm Dao tới còn chưa chắc phá giải được.”

Vừa nãy Quân Thường Tiếu còn hào khí ngất trời khoác lác nói, sau khi chứng kiến hệ thống phòng ngự phức tạp thì im lặng hẳn.

“Ai...”

Hệ thống : “Mở hack đi.”

“Không thể mở hack.” Quân Thường Tiếu chân thành nói : “Ta cũng cần chứng minh bản thân.”



Sau đó, sQuân Thường Tiếu tiếp tục tự hỏi bản thân, suy nghĩ làm sao mới phá được trận pháp, làm sao mang Cửu Đại Võ Đế đi.

Hệ thống im lặng chút rồi nói: “Dù cho ngươi phá vỡ được, gom đủ được bọn họ mà không sử dụng được Thời Không Chi Trùng thì làm sao rời khỏi Địa Ngục? Đừng quên, đây chỉ là ngục giam, bên ngoài còn thành trì phòng ngự nữa.”

“Ta nghĩ kỹ rồi.”

Quân Thường Tiếu nói : “Có thể lợi dụng trận pháp truyền tống Vị Diện Chiến Trường, trước hết phải lén qua Vị Diện Chiến Trường đã.”

“Sau đó nhờ Thuý Hoa đả thông hàng rào Hồn Tộc đại lục, Trụ Tử tạo thành đường hầm thời không quay lại Tinh Vẫn Đại Lục.”

“Ôi vãi.”

Hệ thống bật thốt lên.

Loại người rành vượt ngục như vậy, đừng có phô trương như thế chứ!

“Khó trách kí chủ đến Cứ điểm Tinh Không đã sớm mang cổng truyền tống đến, thì ra đã sớm có kế hoạch!” Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Ta mang theo cổng truyền tống là định nếu gặp phiền toái sẽ đến Vị Diện Chiến Trường trốn, cũng không ngờ đến việc phải vượt ngục.”

“…” Hệ thống phục rồi.

Vị Diện Chiến Trường chỉ cần bố trí chút là có thể lập tức ra vào, ký chủ hoàn toàn có thể bỏ qua hệ thống phòng ngự, một bước bước vào chẳng khác gì bước vào một thế giới khác, đúng là biện pháp vượt ngục tốt nhất.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết…

“Sử dụng cổng truyền tống sẽ sinh ra cổng lốc xoáy, ký chủ vừa đi chân trước thì chân sau đã bị phát hiện.”

“Cho nên cần nghĩ biện pháp làm thế nào để che dấu, tranh thủ một khoảng thời gian dài để vượt ngục trốn đi mà không bị phát hiện.”

“Ký chủ, ngươi thay đổi.”

“Thay đổi ở đâu?”

“Lấy tôn nghiêm của ngươi khi bị sỉ nhục, còn bị nhốt tại ngục giam, đáng ra phải nghĩ cách làm loạn một trận, thế mà hôm nay trong đầu ngươi lại toàn là ý chạy trốn.”

“Móa!”

Quân Thường Tiếu rít gào nói: “Ta cũng muốn làm loạn một trận lớn, tên kia mạnh như vậy mà còn có mười một tên nữa, cho dù liều mạng với tất cả át chủ bài cũng chưa chắc nắm chắc phần thắng được.”

Huống hồ, còn có chủ nhân của Cứ điểm Tinh Không nữa!

“Cho nên.”

Hệ thống nói: “Kí chủ cũng đã trưởng thành, suy nghĩ cũng không còn lỗ mãng nữa mà biết dùng đầu óc cân nhắc vấn đề.”

“Đầu óc ta trước kia vô dụng không biết cân nhắc ư?”

“Có ư?”



Kế hoạch vượt ngục của Quân Thường Tiếu đã có, việc còn lại chính là nghĩ biện pháp phá vỡ trình tự của trận pháp, cho nên trải qua mấy ngày tự hỏi bản thân, hắn vẫn quyết định kéo ra Cao giai Thương Thành.

“…”

Hệ thống im lặng.

Rõ ràng đã từng nói qua muốn dựa vào bản thân, kết quả suy nghĩ lâu như vậy rồi lại muốn dùng đến điểm cống hiến để thử may mắn, đổi mới có thể tìm ra phương pháp phá vỡ trận pháp à?

“Thực sự không được, vậy thì trước hết ta vượt ngục ra ngoài đã, sau đó đổi lại thân phận đánh lại một lần rồi đem Cửu Đại Võ Đế đi.” Quân Thường Tiếu nói.

“…”

Hệ thống : “Kí chủ động não càng lúc càng tốt.”



Vạn Cổ Tông.

Thiết Cốt Chủ Phong đại điện.

Ngay lúc Quân Thường Tiếu đang nghĩ nên làm sao để vượt ngục thì Viên công tử, Nguỵ lão, Đinh Hưng Vượng và các vị tông môn đệ tử tề tựu một chỗ.

Cát lão lo lắng nói: “Giang Trưởng lão đã đến Nam Hải Độ Châu được một thời gian rồi, đến nay vẫn không có tin tức gì, sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn chứ?”

“Có Tử Đường chủ bọn hắn đi theo chắc là sẽ không có việc gì mà?” Chân lão nói.

Sau khi Quân Thường Tiếu rời khỏi Tinh Vẫn Đại Lục, Giang Tà vì cứu tỷ tỷ đã quyết định đi đến Nam Hải Độ Châu, đi theo có Tử Lân Yêu Vương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần và Hà Vô Địch.

Đã qua mấy tháng mà vẫn không có tin tức gì, thật là khiến mọi người lo lắng.

“Ai…”

Viên công tử lắc đầu nói: “Sớm biết như vậy thì đã chờ tông chủ trở về mới để hắn đi tìm.”

Nguỵ lão nói: “Nếu như việc gì cũng để Tông chủ quyết, vậy chúng ta làm gì?”

“…”

Viên công tử trầm mặc.

“Tông môn cường đại không phải phụ thuộc vào một mình Tông chủ tạo thành, mà là do toàn thể thực thực, đệ tử xuất ngoại rèn luyện, gặp phiền toái là điều không tránh khỏi được, cho nên cần phải ý thức được là việc gì cũng dựa vào chính mình.”

“Nguỵ Đường chủ nói không sai.” Đinh Hưng Vượng đồng ý.

Hai vị có kinh nghiệm lâu năm đã nói vậy, ý là nếu không phải đệ tử gặp nguy hiểm thì mọi người không cần đi cứu viện, thậm chí không cần Tông chủ ra mặt.

“Có tin tức.”

Lúc này, Lê Lạc Thu bước đến nói: “Nam Hải Độ Châu truyền tin đến, mấy người Giang Trưởng lão bị các phái ở đó vây công.”

“Mạng lưới Tế Vũ Đường đã phát triển đến Nam Hải Độ Châu rồi?” Viên công tử kinh ngạc nói.

Lê Lạc Thu giải thích: “Dạ Tinh Thần truyền tin này đến.”

“Thì ra là thế.” Mọi người tỉnh ngộ.

Nói đến Thanh Thiên Ngọc Điêu của A Ngưu, mọi người thật ra rất hâm mộ, dù sao loại phi cầm thú như vậy người bình thường cũng khó mà sở hữu được.

Lê Lạc Thu nói: “Trên giấy có nói, tỷ tỷ của Giang Trưởng lão có khả năng đã tìm được, nhưng vì phát sinh mâu thuẫn với thế lực nơi đó nên tạm thời không có cách nào thoát được, cần Tông môn nhanh chóng trợ giúp.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Tuy rằng bọn hắn đều có chức vụ, thậm chí còn giúp đỡ Tông chủ, nhưng… không có quyền điều động Tông môn…

Lão Ngụy nói: “Còn chờ gì nữa, mau chóng phái người đi!”

Vị lão nhân gia cảnh giới tình trường này, tuy không phải đứng đầu trong Tông môn nhưng tuyệt đối là cực kỳ có uy vọng.

“Thông báo với đám người đại đệ tử, nhị đệ tử.”

“Thông báo với Tiết Đường chủ của Chiến Kỵ đường.”

“Thông báo với Phó Đường chủ lão Ngưu của Linh Thú Đường, điều động loài phi cầm có thể qua sông biển rộng.”

Từng mệnh lệnh từ đại điện tông môn phát ra, cùng ngày hôm đó, cao tầng tông môn và các đệ tử hạch tâm đồng loạt hành động, ngay cả Tứ đại chiến đoàn tinh nhuệ của Chiến Kỵ Phong cũng đã tham gia hành động.

“Liễu sư tỷ!”

Diêu Mộng Oánh hưng phấn nói: “Chúng ta sẽ đi đánh nhau!”

Ngay từ đầu các cao tầng của tông môn vốn không cho nàng đi, nhưng lại không chịu nổi sự quấn lấy đòi đi của nàng cho nên đành đồng ý.

Diêu Mộng Oánh có tiên thiên Ma thể, không được thế nhân tiếp nhận, vốn lấy thực lực của Vạn Cổ Tông, cho dù truyền khắp đại lục cũng sẽ không danh môn chính phái nào dám đến quậy phá.

“Xuất phát!”

Tất cả loài chim cất cánh, chở đệ tử Vạn Cổ Tông bay về phía Nam Hải, ở đằng trước là Tiểu Ma Tiên hoá thành bản thể, trên lưng cõng Tiểu Long Long và Bội Kỳ.

Chúng là khế ước thú của Quân Thường Tiếu, cũng là một phần tử của Vạn Cổ Tông, vì Giang Tà gặp phải phiền phức nên cũng đi viện trợ.

“Khục khục khục.”

Bỗng nhiên từ trên trời truyền đến tiếng gà gáy, chỉ nhìn thấy con gà trống nhỏ phụ trách gáy sáng thường ngày, hơn nữa có huyết thống Chu Tước đang ra sức đập mạnh đôi cánh đuổi theo, tốc độ vậy mà không thua Tiểu Ma Tiên chút nào.

Không biết đám người của Giang Tà đến cùng đã gặp phiền phức cỡ nào, cái này tạm thời không biết, nhưng khi Vạn Cổ Tông nhận được tin tức, trực tiếp xuất ra toàn bộ tinh nhuệ.

Cũng không biết, mấy thế lực tại Nam Hải Độ châu có thể chống đỡ được hay không?



“Hắc đại ngốc.”

Bạch La Sát ngồi ở nơi cao nhất của Thiết Cốt Phong: “Hình như Tông môn đã có hành động, chúng ta có cần ra tay không?”

Hắc La Sát lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Tinh Vẫn Đại Lục là được, các việc khác giao cho bọn họ đi.”

“Được rồi.”

Bạch La Sát trầm mặc.

Nếu như Quân Thường Tiếu đang ở trong tông môn thì chắc chắn hắn sẽ không để họ đi.

Dù sao lần này đến Nam Hải Độ Châu cứu viện là sự rèn luyện đối với tông môn, trực tiếp đi qua chẳng khác nào đang trực tiếp tuyên bố đối phương tử hình.

Mục đích của Vạn Cổ Tông không phải lấy võ phục người, mà là lấy đức phục người…


Bình Luận (0)
Comment