Chương 1272. Chương 1264: Sư đệ, bọn huynh đến đây!
Nam Hải Độ Châu.
Tử Lân Yêu Vương mặc bộ quần áo vĩnh viễn không mòn, khoanh tay lơ lửng trên đỉnh núi, xung quanh toát ra khí thế đứng trên thiên hạ.
Cái tên Đạo Hoá Côn đến từ Thượng giới, hơn nữa còn dám trộm trứng rồng này, thực lực tuy rằng chưa hồi phục đến mức cao nhất nhưng xung quanh tản ra phong phạm vương giả ngày một mạnh hơn.
Đỉnh núi phía trước có bảy lão giả mặc y phục giống nhau đang đứng.
Bọn họ là Thất Đại Thái Trưởng lão của Thất Tinh Cung, thực lực toàn bộ đều đã đạt đến cấp bậc Võ Thánh.
Còn về Thất Tinh Cung tức tông môn nhất lưu trong Nam Hải Độ Châu, địa vị ngang bằng Thái Huyền Thánh Tông ở Đại Lục.
“Các người muốn một đấu một? Hay là hội đồng?” Tử Lân Yêu Vương kiêu ngạo nói, giọng điệu như là đang nói solo hay hay hội đồng ông đây cũng ứ sợ, cái nào cũng ngon.
Bảy vị Thái Trưởng lão đều xị mặt.
Bọn họ bế quan dốc lòng tu luyện, không hỏi chuyện đời đã lâu lắm rồi.
Nhưng cách đây không lâu, Độ Châu bỗng xuất hiện vài tên từ ngoài đến, hành sự vô cùng huênh hoang, còn giao đấu với rất nhiều tông môn, vì thế nên mới xuất quan dừng tu luyện.
Quả nhiên.
Rất hống hách!
“Tiểu tử.”
Một vị Thái Trưởng lão gằn giọng: “Thất Tinh Cung chúng ta chuyên về trận pháp, cùng người khác giao thủ trước giờ luôn là cùng đánh.”
“Xí.”
Tử Lân Yêu Vương đáp: “Đánh hội đồng thì nói đại đi đừng có cớ này cớ nọ.”
“...”
Bảy vị Trưởng lão trên mặt thể hiện rõ sự tức giận.
“Đến đây, đến đây.”
Tử Lân Yêu Vương phủi tay nói: “Các ngươi cùng lên đi.”
Cái tên này thực sự không sợ bị hội đồng, bởi vì từ khi đến Tinh Vẫn Đại Lục đến nay đều là một mình đấu một một với rất nhiều người, đặc biệt là sau khi gia nhập Vạn Cổ Tông, tình trạng diễn biến càng dữ dội.
Hết cách.
Ai bảo Tử Đường chủ da dày thịt chắc.
Sự tồn tại như này nếu như không một đấu nhiều thì sống còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Bảy vị Thái Trưởng lão đã lâu rồi chưa gặp tên nào kiêu căng đến thế, lửa nóng trong người nhất thời bốc lên, sau đó nhìn nhau ra hiệu, hoá thành vầng sáng xông về phía trước.
Nhìn theo thứ tự hành động của họ có thể thấy rõ rằng bên trong ẩn giấu sự huyền diệu nào đó của trận pháp.
Khoé môi Tử Đường chủ khẽ nhếch lên nụ cười khinh khỉnh.
Trước đấy, hắn và đệ tử thi triển Tứ Phương Thiên Địa Trận đã cọ xát mỗi ngày trong tông môn, tuy rằng người đông thì không đỡ nổi, nhưng vẫn là đã có kinh nghiệm lâm sàng phong phú.
Chơi trò này với bổn vương?
Trừ khi trận pháp của nhóm các ngươi có thể mạnh hơn Vạn Cổ Tông ta!
Tuy rằng Tử Đường chủ từ đầu đến cuối cường điệu bản thân trở thành thành viên của tông môn chỉ là đang cùng Quân Thường Tiếu lợi dụng lẫn nhau, thật ra trong thâm tâm sớm đã thừa nhận rồi, dù sao… đã triệt để cúi đầu trước món ăn của Liễu Uyển Thi.
Hắn và Dạ Tinh Thần trong nhóm ba người cuồng vọng bọn hắn đều là đại diện của thể loại kiêu ngạo, đều là loại miệng cứng lòng mềm.
“Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Thất Đại Thái Trưởng lão bay đến, nhanh chóng bao vây Tử Lân Yêu Vương, sau đó vận chuyển trận pháp, hình thành từng tầng kết giới màu vàng.
“Vù vù!”
Gió lớn lồng lộn trong trời đất, linh lực dày đặc tuỳ ý tản ra.
Tử Lân Yêu Vương từ đầu đến cuối chưa từng lay động nửa phần, cho đến khi bị nhốt trong trận pháp mới chậm rãi cởi quần áo, đeo đôi găng chuyên dành cho thần binh Địa Ngục lên tay.
Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, chiến đấu với bảy vị Võ Thánh nhất định không thành vấn đề, nhưng mà, đối phương nếu như kết trận, thì phải nghiêm túc đối mặt rồi.
Thất Đại Thái Trưởng lão muốn sụp đổ.
Cái tên này đánh nhau cởi sạch quần còn nhịn được, mặc một cái quần trong màu đỏ, mang một đôi găng tay màu hồng phấn, thì thực sự không nhịn nổi nữa.
Vì thế nên, bảy vị cường giả vốn đang nghiêm túc căng thẳng, vẻ mặt méo mó đồng thanh: “Ngươi là biến thái à!”
“Đùng!”
Đột nhiên, Tử Lân Yêu Vương đấm một quyền ra, chấn động đến mức kết giới rung lên.
“Không sai.”
“Ta là biến thái.”
Tử Đường chủ không phải con người, không quan tâm ánh mắt của người khác, thế nên để lộ cơ thể, mang găng tay màu hồng, không có bất cứ áp lực tâm lý nào, nếu đổi lại là Cẩu Thặng thì có lẽ... thực sự có thể làm ra được chuyện này, dù sao cũng được công nhận là mặt dày như bê tông.
Ánh mắt bảy vị Thái Trưởng lão thay đổi.
Một quyền nhìn như bình thường của đối phương lại có thể lay động đến hàng rào trận pháp bản thân ngưng kết, thực lực mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều!
“Các vị!”
Một vị cường giả trầm giọng nói:”Ra tay đi!”
“Vù vù vù!”
“Vù vù vù vù!”
Chốc lát, linh năng trong trận pháp nổ tung, sau đó hội tụ thành từng ảo ảnh đánh vào không chút nương tay.
“Đến!”
Tử Lân Yêu Vương gầm thét lớn:”Chiến đến cùng!”
Bởi vì có được thêm sự trợ giúp của danh hiệu [Tiếng Thét Vô Năng], tiếng vừa gào lên, đã rung vỡ gần mười ảo ảnh đang bay đến gần.
Thất Đại Trưởng lão kinh ngạc.
Loại tấn công bằng âm thanh bao hàm lực lượng mạnh như vậy là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy!
“Đùng!”
“Đoàng!”
“Đùng!”
Trong trận pháp, Tử Lân Yêu Vương dùng hết sức mạnh, một trận đấu tuyệt đỉnh vô song đã được triển khai, góc máy lia về hướng xa, chuyển hướng về phía bụi bay đầy trời, khu vực có mặt đất bị lõm thành nhiều hố.
“Đùng! Đoàng! Đùng!”
Linh năng rạo rực như bom đạn công kích liên tục, dư chấn điên cuồng càn quét, cũng không ngừng phá hoại hoàn cảnh và không gian xung quanh.
Gần mười cường giả Võ Hoàng, Bán Thánh tột đỉnh ra tay, bọn họ đứng ở vị trí khác nhau, các loại sức mạnh tụ tập lại bắn ra, đến khi tấn công xong mới thở hổn hển đừng lại.
“Phù phù!”
Gió lạnh thổi đến, thổi đi lớp đất và linh năng ở mảnh đất ấy, cái khiên lớn màu vàng kim toả ra khí tức nặng nề đập vào mắt, bốn phía xung quanh hiện hình kết giới bao trùm.
Là khiên của Tiêu Tội Kỉ.
Lúc này, hắn đang kiêu ngạo đứng ở bên cạnh.
Dạ Tinh Thần và Hà Vô Địch cũng ở đây, hai người khoanh tay đứng trong không trung, một người lạnh lùng kiêu ngạo, một người thoải mái vô tư.
Vẻ mặt của mười vị võ giả đặc sắc hơn.
Bọn họ cùng ra tay, điên cuồng bắn nổ nãy giờ, vậy mà không phá được bức tường phòng ngự của đối phương, thực sự là tổn thương lòng tự trọng quá mà!
“Hai vị sư đệ.”
Tiêu Tội Kỉ nói: “Ta chặn họ lại, các ngươi mau đi giúp đỡ Giang Trưởng lão.”
“Không cần.”
Dạ Tinh Thần bước ra khỏi khu vực phòng ngự, lấy bình rượu hồ lô bên hông ra, nhẹ nhàng nói: “Mấy thứ rác rưởi này giao cho một mình ta là được.”
“Được đấy sư đệ.”
Khi Tiêu Tội Kỉ nói câu này đã cùng Hà Vô Địch bay xa, thế nên kết giới phòng ngự sau lưng A Ngưu cũng biến mất.
Đậu!
Các ngươi bỏ đi cũng lẹ quá chứ!
“Lên!”
Dạ Tinh Thần phất tay quăng bình rượu hồ lô lên, hét: “Tế Thiên!”
“Phù phù!”
Bạch Ngọc Hồ Lô bay trên trời ánh sáng lấp lánh, sau đó nhanh chóng biến lớn, miệng hồ lô quay bốn phía, thu thập năng lượng từ đợt tấn công ở bốn phương tám phía.
“Đây…”
Mười tên võ giả nhìn ngây người.
“Phù phù!”
Ngay lúc này, hồ lô rượu khổng lồ hướng về phía có đông người tập trung nhất, phun ra đủ loại sức mạnh!
“Không ổn!”
“Mau tránh ra!”
“Đùng đoàng đùng!”
Tuy rằng phản ứng nhanh nhưng mười vị võ giả ấy căn bản không né kịp, bị năng lượng do bản thân tạo ra đánh trúng, sau đó như con diều đứt dây rơi xuống đất.
“Rác rưởi.”
Dạ Tinh Thần nhàn nhạt nói.
Thần binh Ly Thương Tế Thiên riêng của hắn, hình thái thứ nhất là bình rượu, chủ yếu là để lấy đầu người ta, hình dạng thứ hai của hồ lô là có thể hút lấy tất cả sức mạnh, sau đó theo sự khống chế của mình tấn công người khác.
“Vút! Vút!”
Đúng lúc này, viện quân đến từ các tông môn khác ở Độ Châu lần lượt bay đến, phía xa còn có gần vạn võ giả không biết bay đang trên đường đến.
Cũng không biết mấy người Tử Lân Yêu Vương đã làm chuyện gì mà bị người ta chống đối tập thể như vậy.
“Lên!”
Một vị cao tầng của tông môn hét.
“Vút vút vút!”
Các cường giả cấp bậc Võ Hoàng của các tông môn ở Độ Châu liên tục bay đến, bao vây chặt chẽ vòng ngoài của Dạ Tinh Thần.
Lượng người này, đội hình này, có hơi hung hãn đấy!
Tuy Dạ Tinh Thần có tính cách cô độc tự kiêu nhưng lúc này tốt xấu cũng có hơi chột dạ, dù sao nhiều người quá…
“Sư đệ!”
Bỗng dưng, từ phía xa chân trời có tiếng nói: “Bọn ta đến rồi!”
“Vút! Vút! Vút!”
Các đệ tử cốt cán của Vạn Cổ Tông do Lý Thanh Dương cầm đầu, biến thành từng chùm sáng lấp lánh, dùng tốc độ nhanh nhất chấn động cả không gian bay đến, khí thế kiên cường mạnh mẽ ấy như là mây mù che đỉnh!
“Sư đệ!”
“Bọn ta đến đây!”
Tô Tiểu Mạt, Lý Phi, Điền Thất..v..v đều đồng thanh hô, âm thanh lung lay sơn hà.
Dạ Tinh Thần hơi ngẩn ra.
Khi gặp được nguy hiểm, sau lưng có đồng môn đến giúp đỡ, cảm giác này...thực sự quá tuyệt.
Dần dần.
Khoé miệng của Dạ Tinh Thần giương lên.
“Vù vù!”
Linh năng bao trùm lấy toàn thân, các đồng môn đến cứu viện phía sau lưng, cảnh tượng này như càng tôn lên hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn về trời cao, lớn tiếng thét: “Ta không còn một mình nữa!”
“Vút! Vút! Vút!”
Vô số chùm sáng lung linh bắn ra, trong chốc lát đã đánh bay toàn bộ kẻ địch sau lưng Dạ Tinh Thần.
“Soạt!”
“Soạt!”
“Soạt!”
Đám người Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt lần lượt bay đến, dùng đủ loại tư thế lơ lửng đứng sau lưng A Ngưu, giây phút ấy, thể hiện khí thế bùng cháy ngút trời cao!