Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1273 - Chương 1273. Chương 1265: Đưa Tiền Không Giết

Chương 1273. Chương 1265: Đưa tiền không giết
Tại Hải ngoại Tam châu của Tinh Vẫn Đại Lục, Quân Thường Tiếu từng đến Đông Hải Ngư Châu, Linh Châu ở Tây Hải, chỉ có Nam Hải Độ Châu là chưa từng bước chân đến.

Nhưng mà, ngày hôm nay, các đệ tử cốt cán do Lý Thanh Dương cầm đầu vác lên lá cờ tông chủ, xuất hiện ở mảnh đất vừa thần bí lại xa lạ này.

“Sư đệ, bọn huynh đến đây!”

Tiếng hô đồng thanh đến từ đám người, dường như chấn động cả đất trời, lay động cả núi sông.

“Họ là ai!?”

Cường giả của các tông môn nhìn các tia sáng như tên bay đến từ phía xa, ánh mắt nhất thời hiện lên sự kinh hãi!

Phải biết rằng vì để đối phó với mấy tên từ ngoài đến, bọn họ gần như điều động toàn bộ cấp bậc Võ Hoàng, nhân số miễn cưỡng hơn trăm người, còn số từ bên ngoài bầu trời bỗng dưng bay đến ít nhất cũng từ ba trăm trở lên!

Từng làn khói đọng lại của những tia sáng ấy còn hằn trên bầu trời, đem lại cho người khác trải nghiệm thị giác vô cùng mạnh!

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Đám người Lý Thanh Dương bay đến trước mặt Dạ Tinh Thần, xung quanh toả ra khí thế mạnh mẽ, các cường giả Độ Châu bỗng chốc ý thức được những người này nhất định đều là đỉnh cấp Võ Hoàng!

Trước đây.

Vạn Cổ Tông rất yếu.

Đối diện với sự tấn công của Tà Phái của Hoa Dương Quận chỉ có thể dựa vào Nguỵ lão chỉ có cảnh giới không có tu vi chống đỡ đại cục.

Bây giờ.

Vạn Tông Cổ rất mạnh.

Bởi vì đệ tử cốt cán nhất cũng là những người có tu vi đỉnh cấp Võ Hoàng, thậm chí là trong tông môn, người cấp Võ Hoàng ở đâu cũng có!

Thế lực của tông môn Nam Hải Độ Châu thì sao?

Thật ngại quá, các người dù có tính cả Võ Vương, Võ Hoàng trong tán tu thì cũng không sánh bằng.

Cái này gọi là nội tình gì?

Khoảng trăm đệ tử cấp bậc Võ Hoàng lơ lửng trước mặt Dạ Đế, dùng ánh mắt ngạo mạn, lạnh lùng, khinh thường nhìn về phía cường giả các nơi ở Nam Hải Độ Châu, đây chính là nội tình của một tông môn mạnh nhất!

Môn phái hạng bét từng bị người đời khinh khi, từ thảm hại không nhà dần dần trở nên vô cùng huy hoàng, từ ban đầu chỉ có một chưởng môn dần dà tụ tập các đệ tử xuất sắc.

Đều đang trưởng thành, đang trở nên mạnh hơn.

Tuy rằng quá trình có hơi dài, tuy là dùng cả một ngàn chương.

Vương chưởng môn!

Nếu ngài trên trời linh thiên xin hãy trông xuống!

Những đệ tử này đang kế thừa tiêu chuẩn “làm con người chính trực kiên định, làm những việc cương chính, liêm minh”, đứng ra đối đầu với tất cả thế lực tông môn của một châu lục lớn.



Khi đệ tử Vạn Cổ Tông bay đến, tập trung dần trên bầu trời, toả ra khí thế kiên trinh bất khuất, cường giả khắp nơi ở Độ Châu Nam Hải đều ngạc nhiên ngẩng người, dù sao thì cảnh tượng này...thực sự quá khủng khiếp rồi!

Rút?

Còn kịp không?

“Đùng!”

Ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa.

Tử Lân Yêu Vương chỉ mặc quần lót màu đỏ bay ra từ trong dòng khói cuồn cuộn, mái tóc tím ngắt bay trong gió, tụ tập sức mạnh điên cuồng từ Địa Ngục.

“Phụt!”

Thất Thái Trưởng lão của Thất Tinh Cung đứng ở vị trí khác nhau, đều đèn nén không được phun ra máu tươi cuộn trào trong cơ thể.

Trận pháp của bọn họ mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn không thể chống lại được Tử Lân Yêu Vương đã trải qua trăm trận chiến, bị sức mạnh tuyệt đối đánh bại.

Thế nhưng, khiến bảy người kinh ngạc là thiếu niên bị lửa bao trùm bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, hắn nâng móng vuốt tựa như của hung thú, lạnh nhạt nói: “Khô khan nhạt nhẽo, tầm thường sơ sài, không tròn trịa chút nào.”

“Không ổn…”

“Đoàng!”

Một vị Thái Trưởng lão không kịp tránh ra, trong khoảnh khắc đã phải chịu đựng một quyền tấn công cực mạnh từ Tiểu Long Long, cả người bị đánh bay xuống, va nát mấy toà núi.

Sắc mặt của những người còn lại hoảng hồn biến đổi.

“Hi hi.”

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ trong vắt, vài vị Thái Trưởng lão mới ý thức được có một nữ hài cỡ 12 13 tuổi đang lơ lửng phía sau, nhẹ nhàng đưa nắm tay nhỏ lên, từng đợt ánh sáng lông vũ xuất hiện trên không trung.

“Để tiểu bối tiêu diệt các Trưởng lão nhé.”

“Vút vút vút!”

Lông vũ dàn thành hàng, tia sáng bay như tên bắn xuống.

“Đùng đoàng đoàng!”

“Ầm ầm ầm ầm ầm!”

Trên trời xuất hiện tiếng nổ liên hoàn, bởi vì uy lực quá mạnh khiến cả không gian đều bị rung lắc đến độ bắt đầu hiện ra vết nứt.

“Vút vút!”

Trong khu vực phát nổ, bảy vị Trưởng lão chật vật bay ra, sau đó như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, hiển nhiên đã thử nghiệm thực lực của Tiểu Ma Tiên và Tiểu Long Long mạnh cỡ nào!

“Vù vù!”

Thế nhưng, một vị Thái Trưởng lão vừa bay ra, trên trời đã đột nhiên bộc phát một luồng tà khí khủng khiếp, Ngũ Tuyệt Chưởng Ấn ập đến một cách vô tình.

“Đùng!”

Trên mặt đất bị lõm, bụi bay tứ tung.

Đinh Hưng Vượng đặt tay sau lưng đứng ở trên cao nhất, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Các ngươi không ai chạy thoát được.”

Đúng vậy.

Vài vị Thái Trưởng lão khác cũng chạy không thoát được rồi.

Bởi vì Tiểu Long Long, Tiểu Ma Tiên, anh em họ Ninh, Mạc Lão,..v..v những người cấp cao đều đã đuổi kịp, trừ khi bọn họ hack, nếu không thì lên trời không có lối, Địa Ngục cũng không có cửa.

Âm Dương Môn của Nam Hải Độ Châu sợ là có nằm mơ cũng không ngờ đến, bởi vì gọi người đến đánh nhau mà cuối cùng liên lụy tất cả tông môn ở đây, cuối cùng lại dẫn đến một Vạn Cổ Tông!



Âm Dương Môn.

Một tông môn chuyên tu luyện thuật âm dương.

Nếu như dựa vào chế độ đẳng cấp của Đại Lục miễn cưỡng cũng được xem như là ngũ lưu.

Tâm pháp tu luyện của tông môn này rất quái lạ, nhất định phải là nam nữ phối hợp mới được, thế nên mỗi cách một khoảng thời gian sẽ phái người đến Đại Lục tìm kiếm những nữ nhân phù hợp.

Bởi vì không phải đặc biệt cực đoan, phía bên nữ giới cũng sẽ cùng nhận được được lợi ích với đệ tử môn phái, cho nên không chỉ không bị định hình thành tà phái mà còn tồn tại ở Độ Châu gần ngàn năm nay.

Đoạn thời gian trước, Âm Dương Môn vẫn như bình thường, đưa gần mười nữ nhân có tư sắc từ Đại Lục về, chưa kịp phân phối cho đệ tử đã bị vài võ giả lại mặt đến đòi người.

Dù sao cũng là môn phái có tiếng tăm, lại bị người khác tự tiện xông vào ai mà nhịn cho nổi?

Chiến!

Nhất định phải chiến!

Nhưng mà họ căn bản đánh không lại mấy người lạ đó, tông môn cũng suýt nữa bị giải tán.

Có thể tồn tại ở Độ Châu thời gian dài như vậy, Âm Dương Môn cùng những môn phái khác có mối quan hệ không tồi, thế nên khi mà phát tín hiệu cầu cứu gấp, cũng mời được không ít cường giả đến giúp đỡ.

Chẳng qua là mấy người lạ mặt đó quá hung hãn, đánh bại hết toàn bộ quân cứu viện, thế mới diễn biến thành tiếp tục gọi người đến đánh nhau, sau cùng lại làm lớn chuyện đến mức thành của cả Độ Châu, ngay cả Thất Tinh Cung địa vị hơn người cũng bị cuốn vào.

Tóm lại là.

Chuyện nhỏ như cái lỗ mũi, lên men thành chuyện lớn bằng trời.

Còn về đám người lạ mặt xông vào Âm Dương Môn đương nhiên là đám Tử Lân Yêu Vương, mục đích chính là cơ thể mà Giang Tà phó thác nguyên thần nắm bắt được một bóng lưng quen thuộc ngày nhớ đêm mong.

Tuy rằng cách xa tỷ tỷ đã lâu, nhưng những cảnh tượng liên quan đến tỷ tỷ mãi mãi không phai trong lòng, thế nên đến Âm Dương Môn, làm nổ tường của phòng giam, nhìn thấy nữ nhân đang run rẩy cầm cập thu mình nơi góc tường, cả người đều như bị sét đánh trúng đứng ngây tại chỗ.

Tóc rối như tơ vò, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không hồn, cả người thương tích…

Đầu của Giang Tà muốn nổ tung, tinh thần mất khống chế, nắm tay phải ngưng tụ sức mạnh kinh khủng, đánh nát từng hàng kiến trúc trong Âm Dương Môn, sau đó bước ra từ trong khói bụi mù mịt đi về hướng đại điện, sát ý ngút trời nói: “Dám hại tỷ ta, tội đáng muôn chết!”

“...”

Đám người Tiêu Tội Kỉ và Dạ Tinh Thần theo đến trầm mặc không nói.

Họ có thể nhìn ra được nữ nhân bị nhốt trong phòng giam nhất định đã trải qua sự ngược đãi hành hạ, ánh mắt vô hồn cho thấy thần chí dường như đã không còn rõ ràng nữa.

Tử Lân Yêu Vương lơ lửng trên không, nhàn nhạt nói: “Âm Dương Môn đã không còn cần phải tồn tại nữa, ta lấy thân phận Đường chủ Linh Thú Đường của Vạn Cổ Tông tuyên bố, từ bây giờ, diệt vong.”



Thời gian về đến hiện tại, về đến mốc thời gian Tiêu Tội Kỉ và Hà Vô Địch bỏ lại Dạ Tinh Thần.

Trong Âm Dương Môn đã trở thành đống đổ nát, Giang Tà ôm lấy một nữ nhân bay khỏi làn bụi.

“Ngươi là ai?”

“Giang Tà.”

“Hình như ta có biết ngươi, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Đưa tỷ về nhà.”

“Nhà… Ơ? Sao ngươi lại khóc?

Giang Tà dừng lại, cảm xúc không thể kiềm chế nổi, ôm lấy người tỷ tỷ đã thất lạc nhiều năm ngưởng cổ khóc lớn: “Ông trời ơi, sao lại đối với ta như vậy!”

“Nhóc con!”

Bỗng nhiên sau lưng có tiếng nói lạnh lùng: “Huỷ đi tông môn của Độ Châu ta, ngươi hôm nay phải chết!”

“Vù vù vù!”

Một lão giả tóc bạc bay từ phía xa đến, tay phải giơ lên chưởng ra một chưởng vô cùng mạnh.

“Đùng đoàng!”

Âm Dương Môn bị phá hoại đến không ra gì lại phải hứng chịu sức mạnh khủng khiếp, rất nhiều tòa nhà nhất thời nát vụn dưới sức mạnh cuồn cuộn.

Đợi khi mọi thứ tiêu tan, Tiêu Tội Kỉ cầm khiên đứng sau Giang Tà, hai chân lõm sâu xuống đất, trên mặt gian nan nở nụ cười.

“Hửm?”

Lão giả chau mày lại.

“Đây là ân oán của Vạn Cổ Tông ta và Âm Dương Môn, các hạ cứ muốn xen vào?” Giọng nói của Hà Vô Địch vang lên phía sau.

Hai người bỏ lại Dạ Tinh Thần chạy đến cứu viện cho Giang Trưởng lão trước là vì lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì đó, quả nhiên...vẫn xảy ra.

“Vạn Cổ Tông?”

Ánh mắt lão giả lạnh như rừng sâu: “Một tông môn vô danh, dám đến Độ Châu ngang ngược?”

Tuy rằng đã lâu không đến Đại Lục, nhưng hắn biết được những tông môn có danh có tiếng, còn về Vạn Cổ Tông chưa hề nghe nói đến.

“Tông môn vô danh?”

Hà Vô Địch nói: “Tin tức của các hạ đúng là hạn…”

Hắn bỗng ngắt lời, bởi vì linh niệm thả ra đã bị bắt được, phần lớn đồng môn đã bay đến từ xa đánh bay kẻ địch đang bao vây Dạ Tinh Thần.

Lão giả tóc bạc cũng phát hiện ra, ánh mắt càng trừng càng lớn, đặc biệt là khi bảy vị Thái Trưởng lão của Thất Tinh Cung bị dí theo hà hiếp, trong lòng càng cuộn lên những làn sóng kinh hãi!

“Có thấy chưa?”

Hà Vô Địch nói: “Đây chính là Vạn Cổ Tông không có danh tiếng trong mắt ông.”

“...”

Khoé miệng lão giả tóc trắng giật giật.

Tính toán thời gian bản thân rời Đại Lục mới mấy chục năm, từ khi nào đã xuất hiện một tông môn mà Võ Hoàng bay đầy trời, Bán Thánh, Võ Thánh dễ gặp như ăn cháo vậy trời!

Đúng ngay lúc này, trên mặt đất có sự chấn động lớn, khói bụi bay mù mịt từ phía xa, như có mưa sa bão táp kéo đến.

Mắt của lão giả tóc trắng trừng đến mức sắp rơi ra rồi.

Bởi vì trong làn sương khói, có hơn ngàn võ giả mặc chiến giáp thượng hạng cưỡi các loại hung thú được trang bị tận răng, thanh thế dữ dội đang tấn công đến đây!

“Bắn tên!”

Chung Nghĩa hô to.

Thành viên của Lang Kỵ Đoàn phóng lên như bay, rút tên từ sau lưng sau đó đặt lên Cung Long Nha.

“Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!”

Từng con Cự Phong Lang đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc xé gió xông đến, từ trên cao nhìn xuống như sóng biển, mà hướng đi của bọn họ chính là về phía viện quân của các tông môn ở Độ Châu đang di chuyển.

“Má ơi!”

“Tình huống gì thế này?”

“Rút rút rút!”

Trong khoảnh khắc, võ giả các tông môn đều thay đổi phương hướng, chạy trốn theo lối vừa đến.

Bọn họ không phải e ngại trước thú cưỡi mạnh mẽ của Vạn Cổ Tông, cũng không phải e ngại trang bị cao cấp của họ, mà là e ngại đối phương toàn là cấp Võ Vương!

Cỡ trăm mấy chục Võ Vương còn có thể chấp nhận được, nhưng cỡ ngàn vị Võ Vương… ai mà chịu cho nổi, ai mà chống nổi đây!

Mấy vị Thái Trưởng lão của Thất Tinh Cung đang trên đường chạy trốn, nhìn thấy mấy binh đoàn của Chiến Kỵ Đường đang đến, trong lòng gào thét: “Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Thành viên Chiến Kỵ Đoàn xuất hiện, bỗng chốc khí thế ngầu lòi của Vạn Cổ Tông đạt đến đỉnh điểm, võ giả bên phía Độ Châu chỉ có nước ôm đầu bỏ trốn.

“Các vị!”

Viên công tử đứng trên đỉnh núi, cầm lấy loa khuếch thanh của tông chủ đưa cho hô lớn: “Giao tiền không giết!”

Bốn chữ.

Lột tả hoàn mỹ phong thái của Cẩu Thặng!

“Giao tiền không giết!”

“Giao tiền không giết!”

Thành viên của Chiến Kỵ Đoàn cũng hô theo, âm thanh vang dội, dường như có thể đâm xuyên bầu trời.

Dựa vào thực lực hiện tại của Vạn Cổ Tông, hoàn toàn có thể quét sạch tông môn của toàn bộ Nam Hải Độ Châu, nhưng mọi người dù sao cũng là cùng ngành với nhau, không cần đến mức triệt đường sống quá.

Túm cái váy là được.

Lần này đến Độ Châu, không thể đi về tay không.

“Nghe rõ chưa.”

Hà Vô Địch thu hồi linh niệm nói: “Bây giờ đưa tiền còn có cơ hội hoà giải, bằng không thì hậu quả của tông môn và bản thân cũng sẽ y hệt Âm Dương Môn.”

“...”

Vẻ mặt của lão giả tóc trắng rất khó coi, trong lòng hối hận vô cùng, tại sao bản thân lại ở đây, tại sao không tiếp tục bế quan tu luyện cơ chứ?



Bởi vì Âm Dương Môn mà các tông môn ở Nam Hải Độ Châu đều phái đệ tử đến, số người cũng hơn bốn năm chục ngàn.

Lúc này, đều đang thành thật ôm đầu ngồi xổm trên bãi đất trống.

Thành viên võ trang đầy đủ của Chiến Kỵ Đường cưỡi linh thú phân tán bốn phía, bao vây họ lại.

Ngọn núi phía xa, Thái Trưởng lão Thất Tinh Cung và các cao tầng của các tông môn khác đều đang thở dốc đứng trên tảng đá, theo lượng mồ hôi trên trán có thể thấy là đã mệt vô cùng.

Đám người Tử Lân Yêu Vương và Đinh Hưng Vượng lơ lửng trên núi lạnh lùng canh chừng.

Tình huống hiện tại là, không chỉ các đệ tử của tông môn ở Độ Hải bị bao vây, mà mấy vị cao tầng cũng trốn không thoát.

“Các vị.”

Viên công tử lại đưa loa lên, nghiêm túc nói: “Người thân của Trưởng lão tông môn chúng ta bị tông môn của Độ Châu các vị bắt đi, ngược đãi đến thương tích đầy mình, ngược đãi đến quên đi hết thảy, món nợ này phải tính thế nào đây?”

Năm đó ở Ma Đế Môn, Cẩu Thặng không ít lần tính nợ với hắn, bây giờ bản thân đi đòi nợ giùm người khác, cảm giác này sướng cực.

“Tiểu bằng hữu!”

Một đại lão sắc mặt khó coi nói: “Người bắt nạt thân nhân Trưởng lão của quý tông là Âm Dương Môn, không liên quan đến chúng ta, món nợ này không thể để chúng ta gánh được!”

“Nếu đã không liên quan.”

Viên công tử nói: “Vậy tại sao các người lại phái người đến, tại sao lại bao vây đệ tử Vạn Cổ Tông?”

“Việc này…”

Đại lão tông môn đó im lặng.

Bọn họ nhất định không phải là vì Âm Dương Môn mà là vì tôn nghiêm của các môn phái ở Độ Châu, kết quả tôn nghiêm không giữ được, người cũng không về được.

Viên công tử bình tĩnh nói: “Các người nếu đã tham dự, vậy thì phải chịu trách nhiệm, thế nên xin hãy phối hợp, dựa theo đầu người mà giao linh thạch, khoáng thạch, dược liệu, tinh hạch.”

“Đương nhiên.”

“Nếu như không lo lắng nguy hiểm, có thể lựa chọn từ chối.”

Lời nói tuy khách khí nhưng ai nghe vào cũng cảm thấy đây là đang uy hiếp trắng trợn, quả nhiên là Phó tông chủ được đề bạt, rất có phong cách của Cẩu Thặng.

Các vị Thái Trưởng lão của Thất Tinh Cung và các lãnh đạo của các tông môn khác sau khi im lặng hồi lâu, chỉ có thể chọn nghe theo, giao nộp các loại tài nguyên võ đạo.

Bởi vì có rất nhiều tông môn tham dự, cùng với không ít cường giả cao cấp, cho nên linh thạch, vật liệu..v..v.. thu hoạch được đều không ít, nếu để Quân Thường Tiếu đang ở chín tầng Địa Ngục xa xôi biết được, nhất định vui vô cùng.

“Các vị.”

Viên công tử sau khi tính toán, chắp tay nói: “Núi non có tương phùng, chúng ta giang hồ gặp lại!”

“Đi!”

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Thành viên Chiến Kỵ Đường rút lui trước, Tử Lân Yêu Vương và những người khác nối tiếp theo sau.

Các lãnh đạo tông môn ở Độ Châu dõi theo họ đã rời đi hết mới từ đáy lòng cùng nói: “Hẹn không gặp lại, hẹn không gặp lại!”

...

Bên cạnh Ngư Châu Đông Hải, phía sau Linh Châu Tây Hải, Nam Hải Độ Châu cũng không thể tránh khỏi sự tham quan của Vạn Cổ Tông, tuy tông môn bản địa không có thương vong gì, nhưng lại đền không ít tiền.

Bọn họ nên cảm thấy may mắn vì Quân Thường Tiếu không ở trong tông môn, bởi vì nếu như hắn đem người đến nhìn thấy người của Âm Dương Môn hành hạ người thân của Giang Tà, nhìn thấy đệ tử của mình bị người khác bao vây, nhất định sẽ khiến tông môn của toàn Độ Châu phá sản.

“Tỷ!”

Trên đường quay về Đại Lục, Giang Tà thì thầm: “Tông chủ nhất định có cách khiến tỷ tỉnh táo lại hồi phục trí nhớ!”

Nhưng mà, cúi đầu nhìn nữ nhân đang cười ngây ngô với bản thân, trái tim như bị dao đâm mạnh vào.

“Cửu Chuyển Tinh Thần Đan?”

Quân Thường Tiếu ở Cứ điểm Tinh Không, bây giờ đang ngồi khoanh chân trên đất, ánh mắt khoá chặt vào vật phẩm cao cấp trong cửa hàng, thầm nói: “Loại thuốc hồi phục linh hồn bị tổn hại này, dường như không có tác dụng mấy.”



Bình Luận (0)
Comment