Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1359 - Chương 1359. Cẩu Thặng Và A Ngưu Bị Đánh Vào Mặt

Chương 1359. Cẩu Thặng và A Ngưu bị đánh vào mặt
Quân Thường Tiếu muốn đi tới một thành trì có tên là Lận Uyên thành.

Cái tòa thành trì này ở thượng giới quy mô có thể nói là tạm ổn, cũng là tòa thành cách Vạn Cổ Tiên sơn gần nhất, quãng đường cách nhau cũng chỉ có năm, sáu ngàn dặm. Lấy tốc độ của những võ giả giống như Tô Tiểu Mạt làm ví dụ, có thể nói, con đường dài năm, sáu ngàn dặm này bọn họ phi với tốc độ tối đa thì cũng chỉ mất có mấy ngày mà thôi.

Trên con đường đi đến Lận Uyên thành tất nhiên sẽ đi ngang qua Tĩnh Thụy trấn, cho nên Quân Thường Tiếu dẫn theo hai đệ tử đi vào, hắn muốn nhìn xem trong thị trấn này có dược liệu và hạt giống không.

“Bốp!”

Cẩu Thặng bước đi nghênh ngang tiến vào trong tiệm tạp hóa, sau đó lấy một tờ danh sách được viết sẵn từ trước đập lên trên mặt bàn, kiêu ngạo hất cằm nói: “Những dược liệu này ở đây có không?”

Chưởng quỹ ngẩng đầu, đột nhiên lại cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này trông khá quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào đó rồi.

Đúng vậy. Đã từng gặp qua!

Chỉ là lần đó không nói được câu nào cùng với hắn cả.

Bởi vì khi đó Cẩu Thặng đã lén chạy trốn, không những thế nội tâm của Cẩu Thặng còn bị thế giới mới đả kích vì vậy ngồi một mình trong ngõ hẻm không người hát mấy câu chuyện cổ tích.

“Vị khách quan kia!”

Chưởng quỹ đưa tay lấy tờ danh sách trên mặt bàn lên nhìn kỹ những dược liệu được ghi bên trên, nói: “Ngươi là muốn lấy luôn trong một lần, hay là… ?”

“Chỗ các người có bao nhiêu ta liền lấy bấy nhiêu!”

Trong túi hắn bây giờ đang cất hơn tám triệu linh thạch, điều này khiến Cẩu Thặng hắn cảm thấy kiêu ngạo, hắn ưỡn lưng đến mức thẳng tắp.

“Việc này...”

Chưởng quỹ có chút chần chờ do dự.

“Có chuyện gì sao?”

Quân Thường Tiếu nhíu mày, nói: “Hay là ngươi cho là bọn ta không có tiền!?”

Loại tình huống này, chắc hẳn là chưởng quỹ đã dùng đủ mọi cách để khinh bỉ cùng chế giễu nhân vật chính từ nhiều khía cạnh, dù sao thì hành vi ở trong tối ngoài sáng được tát nước vào mặt người khác không phải là lúc nào cũng có!

“Khách quan, ta...”

“Đừng lằng nhằng nữa, phía trên tờ giấy đã ghi rõ tên từng loại dược liệu, trong tiệm của ngươi có bao nhiêu bọn ta đều lấy tất!”

“Cái này...”

Chưởng quỹ cuối cùng cũng bước ra khỏi quầy hàng, kính cẩn nói: “Vậy xin mời các vị khách quan đi theo ta.”

Sau đó liền dẫn đầu bước đi, đưa mấy người Quân Thường Tiếu đến một nhà kho cỡ lớn có rất nhiều hộ vệ canh giữ. Cái nhà kho này không chỉ tản ra mùi hương dược liệu nồng đậm mà còn cất giữ rất nhiều loại dược liệu khác nhau.

“Đây là cỏ thiên cực Đế Hoàng mà các ngươi muốn.”

“Hiện tại trong tiệm của bọn ta có tổng cộng sáu mươi vạn cân, trong đó Ngọc Tiêu Giáp La tất cả là mười sáu vạn cây, Cửu Đỉnh Linh Ngư có bốn mươi vạn con, …”

“Chờ một chút!”

Quân Thường Tiếu vội vàng ngắt lời: “Chỉ là một cái tiệm tạp hóa, làm sao lại có mấy loại dược liệu trân quý đến mức này, lại còn có nhiều như vậy!?”

Vô cùng trân quý!?

Chưởng quỹ cố gắng nén cười, nói: “Những dược liệu mà khách quan đã đưa cho ta xem mặc dù có rất nhiều loại, nhưng chúng đều là những dược liệu phổ biến trên thị trường.”

“ ….. ”

Quân Thường Tiếu cười nhưng khóe miệng lại co quắp kịch liệt.

Nào là Thiên Cực, nào là Ngọc Tiêu, nào là Cửu Đỉnh, mấy thứ này vừa nghe thấy tên đã mang đến cảm giác trâu bò đẳng cấp rồi. Vậy mà giờ đây, tại một cái tiệm tạp hóa, còn không phải là một cái tiệm dược liệu chuyên nghiệp này, kết quả lại có ít nhất đều là mấy chục cân, mấy chục vạn, … Có cần phải khoa trương, phóng đại đến vậy không chứ!!!

“Vị khách quan này!”

Chưởng quỹ lại nói: “Ta đã tính sơ qua một chút, nếu như ngài vẫn muốn mua tất cả chỗ dược liệu này của bọn ta thì ngài cần thanh toán ít nhất là ba ngàn vạn huyền thạch.”

Đừng nhìn bây giờ Quân Thưởng Tiếu hắn một tay vẫn tự nhiên mà chống ở trên tường mà tưởng không có chuyện gì, thực ra trong lòng hắn lại đang gào to: “Trong kịch bản không phải là hắn cầm tiền đến đập vào mặt tên chưởng quỹ này sao!? Làm sao đến bây giờ mặt hắn lại rát như vậy hả!?”

Không phải là tên kia làm màu chứ?

Hệ thống nói: “Ngươi không làm được, đúng không?”

Lại một lần nữa đi đến trấn Tĩnh Thụy này, Quân Thường Tiếu hắn hình như lại thu hoạch nhiều thêm một lần phải hoang mang. Lần này không chỉ có nội tâm hắn bị đả kích mà hắn còn bị hung hăng đánh vào mặt. Bởi vì chỉ với chút ít tài sản kia của hắn mà muốn mua được toàn bộ dược liệu bên trong cái tiệm tạp hóa này tuyệt đối là mơ tưởng, không thực tế chút nào!

“Thôi, thôi vậy.”

Cẩu Thặng lắc đầu nói: “Mấy dược liệu trong tiệm của ngươi, nếu tính cân thì lấy cho bọn ta năm vạn, còn tính số lượng thì lấy năm vạn cái.”

“Được rồi.”

Chưởng quỹ nói: “Vậy mọi người chờ ở đây một chút.”

Quân Thường Tiếu lại nói: “Những dược liệu này có hạt giống hay không?”

Mặc dù những nguyên liệu cần thiết để chế tạo ra thuốc tạo hình kia đều có thể dễ dàng mua được, nhưng là hắn vẫn hy vọng bên Dược đường có thể phụ trách trồng những hạt giống này. Còn một nguyên nhân khác là có thể tiết kiệm tiền, hơn nữa hiệu quả nhất định sẽ cao hơn so với thị trường bên ngoài, quan trọng nhất là… không thể để cho bọn hắn nhàn rỗi được!

“Đương nhiên là có rồi!”

“Thế thì cho bọn ta năm vạn hạt giống.”

Lần này Cẩu Thặng cũng rút kinh nghiệm từ trước mà không mạnh miệng nói muốn lấy hết chỗ hạt giống kia, bởi vì hắn sợ rằng khi về đến nhà kho chỗ hắn, mở cửa ra tất cả đều là hạt giống của các loại dược liệu.

“Khách quan.”

Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, chưởng quản cười nói: “Tính cả dược liệu lẫn chỗ hạt giống này của khách quan, tổng cộng là năm mươi vạn huyền thạch.”

“Cho ngươi!”

Quân Thường Tiếu tiện tay đem chiếc nhẫn không gian đang chứa huyền thạch ném qua chỗ của chưởng quản. Mà đến khi hắn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Tiêu Tội Kỷ truyền âm đến cho hắn: “Tông chủ, Dạ sư đệ đang cùng một đứa bé đánh nhau!”

…..

Trong khu vực trung tâm của thị trấn, tại một quảng trường tương đối rộng rãi.

Dạ Tinh Thần đứng đó đầy kiêu ngạo tự tin, mà ở phía đối diện hắn cách chỉ mười bước chân cũng là một thiếu niên chừng khoảng mười một mười hai tuổi.

Xung quanh cái quảng trường này bây giờ cũng có không ít võ giả đang vây xem, đồng thời nhỏ giọng bàn luận to nhỏ với nhau.

“Cái tên này vừa mới tới thị trấn chúng ta đã chưng ra một bộ mặt thối không một chút biểu cảm nào, bộ dáng kia giống như ai cũng đang thiếu tiền hắn, thật sự là muốn ăn đòn đây mà!”

“Hắn là khách đường xa, mọi người đã không cần cùng hắn tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hắn trêu chọc ai không trêu, lại dám động đến linh đồng của học viện Hoành Vân. Thật là!”

Học viện Hoành Vân.

Trong trấn Tĩnh Thụy này có một tổ chức võ thuật, nơi này chuyên nhận những đứa trẻ từ ba đến mười hai tuổi để truyền dạy lại võ thuật., được gọi là học viện Hoành Vân.

Lần đầu tiên Quân Thường Tiếu tới nơi này đã gặp được rất nhiều đứa trẻ, tất cả bọn nó đều được gửi gắm vào đây để được đào tạo, rèn luyện võ thuật trong một thời gian ngắn.

Tại sao lại nói quá trình luyện tập này là ngắn hạn!? Bởi vì trong hệ thống võ học ở Thượng giới này, độ tuổi từ ba đến mười hai là thời điểm tốt nhất để tu luyện võ đạo. Nếu như đứa trẻ đó có khả năng, thể chất không tệ thì còn có thể được đào tạo sâu hơn về võ thuật. Nhưng với những thế chất cơ thể bình thường thì chỉ có thể về nhà chăn dê, sống một cuộc sống bình thường mà thôi.

Đứa nhỏ đang đứng trước mặt Dạ Tinh Thần lúc này có tên gọi là Tôn Mục Thành, là học trò của học viện Hoành Vân. Xét về góc độ thể chất và tư chất thì cái tên Tôn Mục Thành này tuyệt đối là đứng thứ nhất, cũng chính vì vậy mà được gọi là linh đồng!

“Mục Thành trong thị trấn của chúng ta là thiên tài khó gặp nha! Hơn nữa hắn còn là người có khả năng được vào Lân Uyên Vũ đường nhất, bây giờ Mục Thành muốn ngược tên này không phải là rất dễ dàng sao!?”

Trong hệ thống học đường tại thị trấn này, có một nơi gọi là Lân Uyên Vũ đường, từ trước tới giờ, những người đã tiến vào võ đường này thì tất nhiên đều là người xuất chúng cả.

“Dừng lại!”

Nghe được những lời mà mọi người đang nghị luận kia, Dạ Tinh Thần cười nhạo một tiếng.

Khi mới tới trấn Tĩnh Thụy này, nhìn thấy mấy hài tử ba, năm tuổi ở đây đều có khả năng tu luyện võ, đối với hắn mà nói là một chuyện rất kinh ngạc và chấn động. Nhưng chỉ có vậy thôi cũng không làm cho hắn tin tưởng rằng, một đứa trẻ có thể đánh bại hắn, hơn nữa đây mới chỉ là một cái thị trấn mà thôi

Kỳ thật, nếu không phải Quân Thường Tiếu đã dặn dò, A Ngưu sẽ không cố ý đi tìm rắc rối như vậy. Hiện tại còn đang bị tông chủ xem thường, hắn nhất định phải dùng thực lực của mình để chứng minh!

Dạ Đế.

Không thể tự chuốc lấy nhục!

“Này!”

Tôn Mục Thành nhíu mày, bộ dạng mất kiên nhẫn nói: “Ta còn phải về nhà ăn cơm! Nếu ngươi muốn đánh thì mau bắt đầu đi.”

“Tới đi!”

Dạ Tinh Thần đem một tay đặt ở sau lưng, nói: “Ta chấp ngươi, ta đánh bằng một tay.”

“Đại thúc à, ngươi vẫn nên dùng cả hai tay đi, ta không nghĩ sẽ bị mất hết thanh danh ở đây đâu!”

Tôn Mục Thành nói.

“Nói nhảm ít thôi.”

Dạ Tinh Thần nói: “Ra chiêu đi!”

“Được rồi. Vì ngươi cứ nhất quyết phải đánh bằng một tay, vậy ta cũng sẽ …” Ánh mắt Tôn Mục Thành đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm túc, sau đó nhanh chóng chạy tới, nói: “Nghiêm túc!”

Oanh!

Không khí xung quanh gào thét, cát cuộn bụi đấy bay mù mịt.

“Đùng đùng đùng!!!”

Dạ Tinh Thần hai tay khoanh lại, thân thể bị đẩy lui nhanh về phía sau không ngừng, cho đến khi lùi lại sau hơn mười bước mới đứng vững được, trên mặt hắn lại tràn đầy hoang mang kinh ngạc: “Đỉnh phong Võ Thánh!!!”

“Xoát! Xoát! Xoát!”

Tôn Mục Thành lại lần nữa xông đến, từng chiêu thức trên tay đều rất giản dị tự nhiên nhưng rất nhanh lại hiện ra từng ảnh từng ảnh phức tạp mà rắc rối.

Tôn Mục Thành lần nữa xông lại, thi triển chiêu thức giản dị tự nhiên, lập tức hình thành quyền ảnh rắc rối phức tạp.

Quân Thường Tiếu đã sớm chạy tới đứng ở một bên khen: “Tiểu gia hỏa này đúng là một hạt giống tốt.”

Oanh!

Oanh!

Trong khu vực giao chiến, Dạ Tinh Thần lấy các loại võ học của tông môn để hóa giải, đánh tới đánh lui lên các quyền ảnh kia. Mới đầu còn không có chuyện gì, nhưng sau mấy chục chiêu liền không chịu nỗi nữa, hắn cũng chỉ có thể lảo đảo lui lại.

Xoát!

Tôn Mục Thành đạp không mà đến, lấy mu bàn chân hung hăng đạp qua.

Dạ Tinh Thần lúc này đã vô cùng chật vật, làm sao có thể né tránh được một đòn này, chỉ có thể lấy cánh tay để đỡ, nhưng nghe được tiếng “Banh!” một cái, khiến hắn lùi gấp lại mấy chục bước, sau đó suýt chút nữa liền đặt mông ngồi xuống mặt đất.

“Đạp!”

Tôn Mục Thành nhẹ nhàng tự nhiên đáp trên mặt đất, lắc đầu nói: “Không đánh nữa, không đánh nữa, ngươi không phải đối thủ của ta.”

Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.

Những người qua đường theo dõi trận chiến từ đầu đến cuối cũng đứng tại chỗ trò chuyện một lát rồi lại tự động tản đi.

Mặc dù trận đấu này rất ngắn, nhưng trong quá trình bọn hắn đánh nhau đều có thể dễ dàng nhận ra, kẻ ngoại lai kia đã bị Tôn Mục Thành áp chế tuyệt đối.

“Dạ sư đệ!”

Tiêu Tội Kỷ đi tới.

Dạ Tinh Thần cúi đầu, hai tay hơi run rẩy, có lẽ là vừa rồi phải đỡ liên tục mấy chiêu kia tạo thành…

Không có khả năng... Không có khả năng...

Thanh âm khàn khàn từ trong miệng A Ngưu phát ra, mà cái loại khí chất tự cao kiêu ngạo kia cũng bị thay đổi hoàn toàn sang sự suy sụp.

Hắn còn cho rằng tông chủ chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng khi một trận đánh này vừa kết thúc liền hiểu được, thì ra hắn ngay cả một đứa trẻ cũng đánh không lại. Nếu không phải đối phương vội vàng muốn trở về ăn cơm, sợ rằng hắn sẽ còn thảm hại hơn nữa.

“Không nên nản chí!”

Quân Thường Tiếu đi tới, vỗ vỗ bả vai của A Ngưu , khích lệ nói: “Nếu như ngươi đánh không lại đứa trẻ mười mấy tuổi, vậy ngươi vẫn có thể tìm đến bọn năm, sáu tuổi nha!”

Hệ thống nói: “Có phải ngươi đang nói tiếng người không!?”


Bình Luận (0)
Comment