Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1366 - Chương 1366. Hai Cái Miệng Nhỏ Cãi Nhau

Chương 1366. Hai cái miệng nhỏ cãi nhau
“Hô hô!”

“Hô hô hô!”

Bên trong Vạn Cổ tông, trận thế tấn cấp sóng sau cao hơn sóng trước, đệ tử ngoại môn, nội môn đột phá cảnh giới. Tất cả tần suất cảnh giới bây giờ lĩnh hội Hoa Chiếu tâm kinh càng lúc cành nhanh.

Hoàn cảnh mới hoàn toàn, hệ thống mới hoàn toàn, lại có tâm pháp cao cấp hỗ trợ, lần này thấy cảnh tượng đột phá có quy mô này cũng là bình thường.

Thậm chí tương lai đạt tới trình độ của Võ Thánh, hơn nữa là Võ Đế cũng không có nằm ngoài dự liệu của bọn hắn đi.

Tuy nhiên, bởi vì hiện tại cảnh giới thấp vẫn là phổ biến hơn. Cho nên Hoa Chiếu tâm kinh mới có thể trợ giúp mang lại hiệu quả tăng cấp nhanh như vậy. Vì thế cho nên về sau đạt đến một cảnh giới nhất định, tốc độ tấn cấp đương nhiên sẽ chậm lại. Bước đến giai đoạn này thì phải dùng đến mấy thứ như huyền thạch cùng đan dược đến phụ giúp thôi.

Vì để giải quyết vấn đề này, Quân Thường Tiếu cũng sắp thành khách quen mang dược liệu tiến về Lận Uyên thành, bắt đầu con đường của một tông chủ không biết xấu hổ về hành trình đẩy xe rao hàng bên đường bán dược liệu.

Lần này tiến đến, hắn không mang theo Dạ Tinh Thần cùng Tiêu Tội Kỷ, bởi vì hai người cùng các đệ tử khác đều đang đắm chìm trong tu luyện, không thể tự thoát ra.

“Ta nói......”

Trên đường đi tới Lận Uyên thành, Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Ngươi không trong tông môn tu luyện, vì sao nhất định phải cùng ta đi theo bán thuốc làm gì!?”

Đệ tử không có đi theo, Hoa Mân Côi lại đi theo, nàng cười nói: “Phu xướng phụ tùy nha.”

“....”

Quân Thường Tiếu bó tay rồi.

“Kỳ thật là.”

Hoa Mân Côi cầm lấy sợi tóc, nói: “Ta hiện tại kẹt ở phản phác cảnh đỉnh phong, để tiếp tục tấn cấp không thể chỉ dựa vào việc tu luyện được, còn cần có thời gian tích lũy, cho nên ta cùng ngươi ra ngoài nhìn một chút chuyện bên ngoài.”

“Phản phác cảnh ở đại lục Hồn Tộc các ngươi, tại thượng giới kỳ thật chính là Phá Không Cảnh.” Quân Thường Tiếu sửa lại nói.

“Không quan trọng.”

Hoa Mân Côi cười nói: “Có thể tiếp tục bồi ngươi là được rồi!”

Quân Thường Tiếu nói: “Chúng ta đi thành trì bán dược liệu, nhất định lần này làm việc phải điệu thấp, đừng có gây phiền toái, nghe chưa?”

Hệ thống nghe mà muốn ói vào mặt hắn.

Lần đầu đến Lận Uyên thành, lúc hắn đi cùng Dạ Tinh Thần hắn đã nói như thế nào, bây giờ lại bị làm sao vậy!? Trước kia hắn không phải là trước mặt bao người chất vấn chất lượng khảo hạch của võ đường, suýt nữa thì rước lấy phiền toái sao? Khí thế của hắn đi đâu hết rồi hả?

“Được, ta nghe lời của phu quân.”

Hoa Mân Côi nở nụ cười xinh đẹp. Sau đó chỉ thấy Cẩu Thặng tăng tốc độ bước đi, cùng nàng bảo trì một khoảng cách tuyệt đối.

“Ngươi nếu càng tránh ta, ta sẽ lại càng theo đuổi ngươi mãnh liệt hơn đấy.”

Kết quả là, tại nơi núi non có phong cảnh tươi đẹp , xuất hiện một cái người đi trước thì bước nhanh mà đi, một cái người ở phía sau lại bước nhanh đuổi theo, cũng bộc lộ ra ngoài thế nào là tư tưởng cách biệt.

.....

Quân Thường Tiếu đã từng tới Lận Uyên thành, cho nên quen thuộc chốn phồn hoa của nơi này, nhưng Hoa Mân Côi là lần đầu tiên tới, con mắt không đủ dùng đang cố hết sức nhìn đến con đường rộng lớn trước mắt cùng những khu kiến trúc mọc lên san sát nhau, trong lòng liền nổi lên gợn sóng không nhỏ.

Võ giả trong thành cũng tương tự đang nhìn nàng, dù sao nữ nhân xinh đẹp đi đến bất kỳ địa phương nào, cũng đều là một loại cảnh đẹp ý vui.

Đồng phục của Vạn Cổ tông vẫn được tiếp tục sử dụng kiểu dáng như ở dưới hạ giới, mặc dù không quá lộ liễu, nhưng phương diện chế tác lại mới lạ độc đáo, màu sắc phối hợp đánh sâu vào thị giác con người, cho nên khi Hoa Mân Côi mặc lên người tất nhiên là lại tăng thêm mấy phần sắc đẹp.

“Cắt.”

Quân Thường Tiếu khinh thường mà nói: “Võ giả Thượng giới đều chưa từng nhìn thấy nữ nhân sao?”

Hệ thống nói: “Đã là nam nhân thì tất nhiên đều có thất tình lục dục, đều có con mắt biết nhìn cái đẹp, có nơi nào giống như ký chủ cùng đại nội tổng quản giống như người đâu.”

“Cái rắm!”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng mắng một câu, sau đó đem áo bào đen cởi ra, choàng trên người Hoa Mân Côi, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Đi ra bên ngoài, đừng rêu rao quá đáng.”

Hệ thống im lặng nói: “Rõ ràng là không muốn để cho người ngoài nhìn chằm chằm vào nàng, vậy mà còn muốn giả bộ thành dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm, không hổ là diễn viên có thực lực mạnh nhất tại Vạn Cổ tông a.”

Hoa Mân Côi dừng lại nhìn về phía hắn, cười nói: “Trong lễ thành hôn, ngươi cũng là như vậy, cầm chăn lông đắp lên trên người của ta nha?”

“....”

Quân Thường Tiếu quay đầu, thản nhiên nói: “Không có việc này xảy ra.”

“Có!”

Hệ thống nói: “Ta là người chứng kiến!”

Bởi vì phải thực hiện nhiệm vụ, Cẩu Thặng chỉ có thể lựa chọn, bị ép thành hôn, cho đến hiện tại cũng bị độc giả chửi bới là tra nam đây này.

Lúc ấy, đêm tân hôn có uống một chút, sự tình gì cũng không có phát sinh, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại nhìn thấy Hoa Mân Côi vốn phải phê tấu chương lại dựa lên bàn mà ngủ, hắn trước khi đi vẫn là cầm chăn lông trùm lên người của nàng.”

“Ngươi quên cũng không sao.”

Hoa Mân Côi nói: “Ta một mực ghi nhớ ở trong lòng.”

Quân Thường Tiếu im lặng nói: “Ngươi sẽ không bởi vì cái nguyên nhân này mới ở đây nhất quyết dây dưa đến cùng với ta chứ!?”

“Ngoại trừ mấy lời nịnh nọt kia, lại gặp phải đủ kiểu thần tử nịnh nọt ở bên ngoài, chỉ có ngươi là người quan tâm ta một cách chân thành” Hoa Mân Côi nói.

“Đại tỷ!”

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Đoạn tình cảm này của ngươi cũng quá qua loa tùy ý rồi đi. Nếu đổi lại là những người khác giúp ngươi cản thương cản đao, còn không phải là ngươi sẽ yêu đến chết đi sống lại sao.”

Hoa Mân Côi ngừng lại, mắt hạnh trợn lên nói: “Quân Thường Tiếu, ngươi là cho rằng Hoa Mân Côi ta là một nữ nhân dễ dãi sao? Ai đối tốt với ta, ta đều sẽ yêu người đó sao!?”

“Ách...... Ta......”

Quân Thường Tiếu muốn mở miệng giải thích, hắn chỉ là lỡ miệng nói một câu mà thôi, cũng không phải là có ý tứ nhục nhã gì. Nhưng khi nhìn thấy tính tình của nữ nhân này như thế, hắn có cảm giác nếu càng giải thích thì sẽ càng hiểu lầm thêm thôi, thế là vội vàng nói sang chuyện khác: “Đã đến thành rồi, chính sự quan trọng hơn. Chú ý một chút.”

Hoa Mân Côi ngăn cản đường đi, nhìn hắn chằm chằm nói: “Đây cũng là chính sự!”

Bởi vì giọng nói của nàng có chút lớn nên lập tức hấp dẫn không ít võ giả cùng người dân đang đi trên đường. Bọn họ nhao nhao quay người nhìn qua hóng hớt, ở trong lòng lại suy đoán, chẳng lẽ là vợ chồng trẻ cãi nhau!?

Phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn bọn hắn, sắc mặt Quân Thường Tiếu khẽ biến, thấp giọng nói: “Nhiều người nhìn như vậy, chúng ta về tông môn lại nói được không.”

Hoa Mân Côi cũng không phải là loại người khi bị chọc tức sẽ ở bên đường làm nên những chuyện không lý trí, nàng thở ra một hơi thật dài để điều chỉnh lại tâm lý, sau đó quay người hướng về phía trong thành đi vào.

Quân Thường Tiếu tự biết mình đuối lý nên đi theo phía sau không nói chuyện.

Nhưng là vừa đi tới cổng thành, bọn họ liền gặp một người trẻ tuổi mặc cẩm y đang cùng nô bộc trong nhà nghênh ngang đi tới. Hắn chậm rãi đung đưa cây quạt xếp, ôn tồn lễ độ cười nói: “Cô nương, cô vừa mới bị tên này chọc tức sao?”

Quân Thường Tiếu nhíu mày.

Tên công tử trẻ tuổi trước mắt này khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi, mà người này hắn cũng đã từng gặp qua. Đây chính là người giành được ‘chiến thắng’ trước Tôn Mục Thành trong trận khảo hạch ở võ đường kia , tên là Lư Đinh Dực, có thân phận là con trai của thành chủ nơi đây.

Hoa Mân Côi làm bộ không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, lại bị nhóm gia đinh ngăn lại đường đi, nói: “Ngươi là kẻ điếc à? Không nghe thấy Thiếu thành chủ đang hỏi ngươi sao?”

Lư Đinh Dực xếp cánh quạt thu về, đập vào đầu tên gia đinh vừa nói kia, trách mắng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đối xử với mỹ nữa thì phải ôn nhu, ngươi cho là bổn thiếu đang đánh rắm sao!?”

“Vâng vâng vâng!”

Tên kia thủ hạ vội vàng gật đầu.

Lư Đinh Dực quay đầu, trên mặt một lần nữa lại hiện ra biểu cảm ôn tồn lễ độ, cưới nói: “Cô nương, nếu như ngươi bị ủy khuất, cứ yên tâm mà nói ra, ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ. Yên tâm đi.”

Hoa Mân Côi nghe vậy cũng cười nói: “Ta cùng phu quân của ta cũng chỉ phát sinh một chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, chuyện này cũng không cần làm phiền đến đến vị công tử đây.”

“Phu quân?”

Lư Đinh Dực tỉ mỉ quan sát Quân Thường Tiếu một phen rồi lắc đầu nói: “Đây chính là chuyện một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu a!”

Chỉ cần bàn về tướng mạo, Cẩu Thặng so với hắn đẹp trai hơn nhiều, nhưng bởi vì lúc trước hắn đã dùng gương mặt này đi chất vấn khảo hạch của võ đường, cho nên, vì lý do an toàn, tránh đi phiền toái, hắn đã sử dụng thuật dịch dung, che lại gương mặt đẹp trai ngời ngời kia.

Hoa Mân Côi lùi về phía sau mấy bước, bám lấy cánh tay của Quân Thường Tiếu, cười nói: “Phu quân, chúng ta đi thôi.”

Đây chính muốn dùng hành động nói cho Lư Đinh Dực biết, hai người chúng tôi là quan hệ vợ chồng, một người ngoài như ngươi đừng có mà chen vào.

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu hất tay ra Hoa Mân Côi, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi nói ai là phân trâu?”

“Đương nhiên là ngươi rồi.”

“Oanh!”

Giao lộ đột nhiên trở nên quay cuồng, cũng cuốn lên không ít bụi đất.

Những người đi đường cùng mấy võ giả đang hóng hớt cũng trợn tròn mắt, bởi vì tên tiểu tử vừa mới cãi nhau với tiểu thê tử của mình lúc này lại đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay ấn vào mặt của Thiếu thành chủ, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Loại người dựa vào gian lận mà giành được thắng lợi như ngươi, trong mắt bổn tọa đến cả phân trâu cũng không bằng!”


Bình Luận (0)
Comment