Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1369 - Chương 1369. Luyện Đan Sư Đứng Đầu, Phùng Quy Trần

Chương 1369. Luyện đan sư đứng đầu, Phùng Quy Trần
Phủ thành chủ.

Lư Đức Thủy bực bội ngồi ở vị trí chủ vị.

Thân là người đứng đầu một thành trì, ông ta cũng không thiếu dược liệu, nhưng vì nhi tử mà tốn hao mấy trăm vạn mua về, quả thực càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức.

“Ai nha.”

Lư thành chủ thở dài một hơi.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể mau chóng tìm được thân phận của tên kia, nếu như không có hậu trường gì, thì lại nghĩ biện pháp để trừng phạt cũng không muộn.

“Thành chủ đại nhân.”

Một thủ hạ vội vã tiến đến nói: “Đan đường đại sư tới chơi!”

“Hả...” Lư thành chủ đứng lên, cả kinh nói: “Ai tới chơi?”

Bởi vì trong lòng phiền muộn, tư duy cũng có chút chập mạch.

“Đan đường đại sư!”

Xoạt!

Lư thành chủ đi ra đại sảnh bằng tốc độ nhanh nhất, khi thấy được người đàn ông mặc áo bào màu đen đứng ở trước cửa, bực bội và ưu sầu trong nháy mắt bị ý cười nồng đậm thay thế, vừa tiến lên, vừa chắp tay nói: “Đan đường đại sư giá lâm, thật là rồng đến nhà tôm!”

“Lư thành chủ.”

Người trung niên mặc áo đen thản nhiên nói: “Người của ngươi có chút không lễ phép nha.”

Hắn hiện tại rất khó chịu, bởi vì là đại sư luyện đan của Đan đường đi tới đâu, đi tới bất kỳ thành trì nào, đều sẽ nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh, hết lần này tới lần khác đi vào Lận Uyên Thành lại thiếu chút nữa bị xem như là phạm nhân giam lại.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Lư thành chủ cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, dựa vào vẻ mặt của đối phương và trong lời nói đã ý thức được nhất định là có chuyện phát sinh, thế là vội vàng hỏi thăm thủ hạ, sau khi biết được tiền căn hậu quả, vội vàng nhận tội nói: “Hiểu lầm, là hiểu lầm lớn!:

Loại tổ chức trung lập như Đan đường này, mặc dù chưa hẳn là mạnh nhất võ đạo, nhưng bởi vì biết luyện đan, nhân mạch và quan hệ không thể tưởng tượng được, nghe nói, còn qua lại thân thiết với rất nhiều tông môn lớn!

Lư Đức Thủy dù là người cao quý đứng đầu một thành, nhưng ở trước mặt các tông môn cấp Huyền cũng đều thấp một đoạn, đương nhiên không dám đi đắc tội người của Đan đường.

Người trung niên áo đen cũng không phải là hạng người tính toán chi li, được mời vào đại sảnh, ngồi ở ghế chủ vị, trở lại chuyện chính nói: “Lư thành chủ, ta lần này đi ngang qua bảo địa, ngửi được có chút hương vị dược liệu đặc biệt, cho nên chuyên tới để tìm tòi thực hư.”

“Dược liệu đặc biệt?”

Lư Đức Thủy có chút mờ mịt.

Lận Uyên Thành cũng có rất nhiều cửa hàng dược liệu, nhưng phần lớn đều là các mặt hàng phổ biến không có gì chỗ nào đặc biệt, làm sao lại đưa vị tổ tông này đến đây?

Đối với sự hiểu biết của đại sư giới đường, chỉ có hai chữ chuyên nghiệp.

Cho nên, Lư thành chủ không cho rằng dược liệu mà thành trì của nhà mình buôn bán, có thể vào được mắt của người ta.

Hơn nữa.

Người trung niên áo đen nói bổ sung: “Khả năng còn có không ít!”

“Cái này...”

Nội tâm củ Lư Thủy Tâm càng buồn bực hơn.

Người trung niên áo đen nói: “Lư thành chủ không cần phải lo lắng, nếu như quý thành thật sự có dược tài tốt, Phùng mỗ sẽ lấy giá cao hơn giá thị trường để mua!”

Hắn họ Phùng...

Lư Đức Thủy kém chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống, cả kinh nói: “Chẳng lẽ các hạ chính là một trong tám luyện đan sư đứng đầu của Đan đường Phùng Quy Trần?”

Ông ta cũng không hiểu nhiều về Đan đường lắm, nhưng chuyện thượng giới có tám vị luyện đan sư đứng đầu, đương nhiên đã nghe nói qua, nhất à nhớ kỹ dòng họ, phân biệt là Phùng Trần Chử Vệ Tưởng Thẩm Hàn Dương.

Trong đó họ Phùng xếp ở đầu tiên chính là Phùng Quy Trần.

Nghe nói người này trời sinh liền có một loại năng lực có thể phân rõ dược liệu mạnh yếu, thậm chí không cần chạm đến, đơn giản chỉ cần dùng con mắt nhìn liền có thể nhìn ra.

Về phần bảy vị luyện đan sư đứng đầu kia càng là có thành tựu cực cao ở trong con đường luyện đan, rất nhiều tông môn cấp Đạo, cấp Tiên tranh vỡ đầu muốn mời tới làm luyện đan sư ngự dụng của tông môn.

“Đúng vậy.”

Người trung niên áo đen thừa nhận.

“Nguyên lai là Phùng tiền bối, Lư mỗ thất lễ!”

Lư thành chủ vội vàng đứng dậy hành lễ một lần nữa, trong ánh mắt kính sợ so với vừa rồi càng nhiều hơn.

Một trong tám vị luyện đan sư đứng đầu đan đường, đây tuyệt đối là nhân vật lớn nổi tiếng, ông ta chỉ là một cái thành chủ nho nhỏ của Lận Uyên Thành chắc chắn không thể đắc tội nổi.

“Lư thành chủ, chúng ta vẫn là nói chuyện chính sự đi.” Phùng Quy Trần nói.

Lộ ra thân phận chân chính không phải là vì làm màu, mà là muốn để ông ta mở rộng cửa lòng, không che giấu dược liệu đi.

Lư thành chủ biểu lộ có chút đặc sắc.

Dược liệu của nhà mình là cái mặt hàng gì, ông ta so với ai đều hiểu rõ hơn, luyện đan sư đứng đầu của Đan đường nhất định phải nhìn dược liệu, cái này muốn không lọt nổi mắt xanh của hắn, đem hắn chọc giận, thì phải làm sao?

Chờ một cút!

Nhưng vào lúc này, Lư Đức Thủy đột nhiên nhớ tới, lúc trước vì cứu nhi tử mà bỏ ra ba trăm vạn mua mấy vạn gốc dược liệu kia, thế là ở trong lòng thầm nói: “Phùng tiền bối nói sẽ không là những dược liệu này đi?”

Thấy hắn từ đầu đến cuối đều lộ vẻ chần chờ, trên mặt của Phùng Quy Trần lộ vẻ không vui nói: “Lư thành chủ chẳng lẽ lo lắng Phùng mỗ nhìn dược liệu không trả tiền trực tiếp lấy đi?”

“Không không không!”

Lư Đức Thủy vội vàng nói: “Lư mỗ không phải ý tứ này, chỉ là...”

Ông ta dừng một chút, thận trọng nói: “Lận Uyên Thành cũng không phải là thành trì lấy việc kinh doanh dược liệu làm chủ, ta chỉ sợ lấy ra dược liệu cũng khó vào được mắt của ngài.”

Ông ta không dám xác định dược liệu vừa mua được có phải là loại mà đối phương nhắc đến không, cho nên trước đó phải tuyên bố trước, để tránh đắc tội người ta.

“Không sao.”

Phùng Quy Trần nói: “Phùng mỗ cũng không phải là hạng người cố tình gây sự.”

Lư Đức Thủy yên lòng, lúc này mới đem đồ vừa mới mua từ tay Quân Thường Tiếu ở trong không gian giới chỉ ra, cũng chọn lựa mấy loại dược liệu khác nhau bày trên bàn, nói: “Phùng tiền bối, chúng ta ở nội thành bày bán dược liệu đều rất phổ thông, nếu như cứng rắn nói là đặc biệt, chỉ sợ chỉ có...”

Xoạt!

Lời còn chưa nói hết, vài dược liệu đã bay đi.

Chỉ dùng một tay đã có thể cách ba trượng mà lấy dược liệu đi, cho nên Lư thành chủ nhận định, cái tên luyện đan sư đứng đầu này không chỉ đan đạo cao cường, mà tu vi võ đạo cũng nhất định không tầm thường!

Vài cọng dược liệu bày ra ở trên bàn của Phùng Quy Trần, ông ta không có chạm vào, mà là ngưng thần nhìn lại, biểu hiện trên mặt đầu tiên là ngây ngốc, sau đó dần dần hóa thành sự vui mừng như điên, nói: “Trên thị trường cực kỳ phổ biến thiên cực Đế Hoàng Thảo này, vậy mà lại ẩn chứa thiên địa thuộc tính mạnh như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

Khiến cho ông ta rung động còn có ngọc tiêu giáp la chi, Cửu Đỉnh Linh ngư quả…

Những dược liệu này mỗi loại đều ẩn chứa năng lượng, đều xa xa cao hơn so với loại đời thường mấy chục lần, nếu như lấy thiên tài địa bảo để định nghĩa, tuyệt đối thuộc về loại cấp Huyền!

Làm một luyện đan sư đứng đầu, Phùng Quy Trần chắc chắn đã gặp qua nhiều loại kinh động hơn cả như vậy, là bởi vì dược liệu phổ thông có tiêu chuẩn của thiên tài địa bảo, nếu như lấy ra để luyện đan, tuyệt đối có thể phát huy tác dụng vượt mức tưởng tượng!

Thấy hắn hiện ra vẻ mừng như điên, bên trong lòng của Lư Đức Thủy không khỏi thầm nói: “Có khoa trương như vậy sao?”

Lư thành chủ không hiểu đan dược, đương nhiên cũng không hiểu Quân Thường Tiếu dùng những cái gì để rèn luyện dược liệu, đến cùng ẩn chứa bao nhiêu giá trị với việc luyện đan.

Không có sao cả!

Phùng Quy Trần hiểu!

Hắn vội vàng dò hỏi: “Lư thành chủ, những dược liệu này ông làm như thế nào để rèn luyện ra?”

Trên mặt bàn đặt những loại dược liệu như Thiên Cực Đế Hoàng Thảo đều thuộc về loại phổ biến, cho dù có hoang dại cũng không có khả năng ẩn chứa nhiều năng lượng như vậy, cho nên chỉ có một cái khả năng, đây tuyệt đối là do con người bồi dưỡng, trong đó còn sử dụng phương pháp đặc thù không muốn để cho người khác biết!

“À…”

Lư Đức Thủy có chút lúng túng nói: “Không dối gạt Phùng tiền bối, những dược liệu này không phải Lư mỗ trồng, là là mua lại từ trong tay người khác.”

“Ai!”

Phùng Quy Trần vội vàng hỏi.

Có thể trồng loại dược liệu phổ thông này thành thiên tài địa bảo, tuyệt đối là đại sư tinh thông trồng trọt!

“Người bán dược liệu chính là một đôi vợ chồng trẻ, về phần thân phận, Lư mỗ cũng không rõ, giờ phút này còn đang tích cực điều tra.” Lư Đức Thủy nói chi tiết.

“Đôi vợ chồng trẻ?”

Phùng Quy Trần hỏi: “Bọn họ có đặc điểm gì đặc thù không?”

Đã có thể trồng ra loại dược liệu cấp bậc thiên tài địa bảo này, có thể chính là cao nhân đã ẩn cư sơn dã, nếu như tìm được, nhất định phải đi bái phỏng.

Lư Đức Thủy cân nhắc một chút, nói: “Nam tử kia ước chừng hai ba mươi tuổi, nhìn qua khá yếu đuối, nữ tử kia tướng mạo tuyệt mỹ... Đúng! Mặc áo bào màu đen khá giống với ngài.”

Phùng Quy Trần đem những đặc thù này ghi vào trong lòng, nói: “Lư thành chủ, ngươi bán bao nhiêu dược liệu?

Lư Đức Thủy vội vàng đem mấy cái không gian giới chỉ đặt ở trên bàn của hắn, nói: “Tất cả ở bên trong, có chừng bốn, năm vạn gốc.”

Phùng Quy Trần phóng thích linh niệm lần lượt dung nhập, xác dịnh dược liệu bên trong đều là dược liệu cấp thiên tài bảo địa, liền ở trong lòng tự nói: “Lại có nhiều như vậy, là dùng kỹ thuật đặc biệt gieo trồng mới có thể làm được sản xuất hàng loạt?”

“Lư thành chủ, ngươi tốn bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm vạn huyền thạch.”

Phùng Quy Trần nghe vậy, nhăn mày lại.

Lư thành chủ ở trong lòng gào thét: “Chắc chắn hắn đang suy nghĩ, ta có phải là người ngốc nhiều tiền không!”

“Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, những dược liệu này chỉ bán với giá ba trăm vạn huyền thạch, quả thực có chút rẻ.” Phùng Quy Trần nói.

“Hả?”

Lư thành chủ ngây người.

“Như vậy đi.”

Phùng Quy Trần lấy ra mấy cái không gian giới chỉ để lên bàn, nói: “Phùng mỗ nguyện lấy giá năm trăm vạn huyền thạch mua những dược liệu này, Lư thành chủ có đồng ý hay không?”

“Đồng... Đồng ý!”



Ta tên là Lư Đức Thủy.

Nhi tử của ta bị một cái tên đáng chết nào đó đánh cho bầm dập, còn bức ép ta tiêu tốn ba trăm vạn mua một nhóm lớn dược liệu, tức giận đến mức thiếu chút nữa đã thổ huyết tại chỗ, nhưng cuối cùng lại bán cho luyện đan sư đứng đầu của giới đường, vậy mà kiếm lời hai trăm vạn!

Tiểu hữu.

Vô luận ngươi ở nơi nào, nhất định ta phải tìm được ngươi!


Bình Luận (0)
Comment