Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1374 - Chương 1374. Sư Tôn Ta Là Thông Cổ Chân Nhân

Chương 1374. Sư tôn ta là Thông Cổ Chân Nhân
“Sư tôn?”

Phùng Quy Trần không có biểu hiện quá mức kinh ngạc.

Theo hắn thấy, có thể trồng loại dược liệu phổ biến thành thiên tài địa bảo, chắc chắn phải là cao nhân ẩn sĩ không hỏi hồng trần.

“Tiểu huynh đệ, thuận tiện có thể tiết lộ một chút danh hào sư tôn của ngươi không ?”

“Cái này...”

Quân Thường Tiếu có chút rầu rĩ nói: “Sư tôn ta tính khí rất quái lạ, chưa nói qua tên của chính mình, chỉ biết là lúc có khách tới thăm, đều sẽ gọi ngài là chân nhân.”

“Chân nhân?”

Ánh mắt của Phùng Quy Trần nhất thời trừng lớn.

Dám dùng xưng hô thế này ở thượng giới, chỉ có thể là đại nhân vật!

Tỉ như Cô Hồng Chân Nhân, tỉ như Thông Cổ Chân Nhân, đây đều là cường giả đứng đầu áp đảo giới đường!

“Tiểu huynh đệ.”

“Ngày thường sư tôn ngươi có sở thích gì không?”

Phùng Quy Trần hiện tại cấp thiết muốn biết, chân nhân mà đối phương nói, đến cùng là nhân vật nào ở thượng giới.

“Cái này...”

Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, nói: “Trừ thường ngày rảnh rỗi không có việc gì sẽ trồng trọt một ít dược liệu ra, giống như cũng ưa thích nghiên cứu chiến thuyền một chút.”

Phùng Quy Trần cấp tốc vận chuyển đại não, sau đó mang những tin tức của chân nhân hắn biết ghép với thông tin mà Quân Thường Tiếu nói, trong nháy mắt liền nghĩ đến cái gì, bật thốt lên: “Thông Cổ Chân Nhân!”

Trên mặt Quân Thường Tiếu không có bất kỳ biểu lộ gì, thầm nghĩ: “Là chính hắn đoán, không phải ta nói!”

“...”

Hệ thống im lặng nói: “Kí chủ người giả bị đâm còn có thể đâm rõ ràng hơn một chút không?”

“Không đúng.”

Phùng Quy Trần nâng cằm lên, lẩm bẩm: “Chưa từng nghe nói Thông Cổ Chân Nhân nghiên cứu phương diện trồng dược liệu mà.”

Quân Thường Tiếu chân thành nói: “Sư tôn ta từ trước đến nay khiêm tốn.”

Lúc nói chuyện, mang chiến thuyền bỏ túi có khắc hai chữ ‘Thông Cổ’ lấy ra, vuốt vuốt tới lui trong tay.

Đây là —— chiến thuyền Thông Cổ!

Từng nghe đồn ở thượng giới, nếu như người nào kế thừa chiếc chiến thuyền này, người đó chính là đệ tử chân truyền của Thông Cổ chân nhân!

Phùng Quy Trần nhất thời bỏ đi nghi vấn trong lòng, cho ra một cái ánh mắt ‘Ta hiểu’, sau đó nổi lòng tôn kính nói: “Thông Cổ Chân Nhân ở thượng giới chính là cường giả đứng đầu số một số hai, tiểu huynh đệ có thể trở thành đệ tử của hắn, tất nhiên phải có chỗ phi phàm!”

“Ách, tạm được.” Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày đều bị sư tôn nói là đần, tu luyện mấy chục năm mới miễn cưỡng bước vào Chuyển Đan cảnh.”

Nghe một chút đi, có biết nói tiếng người hay không?

“...”

Biểu hiện trên mặt Phùng Quy Trần vô cùng đặc sắc.

Nghĩ đến chính mình dùng mấy trăm năm mới bước vào Chuyển Đan cảnh, so với người ta dùng mấy chục năm, quả thực... Quá là đồ bỏ đi!

“Ai.”

Quân Thường Tiếu lại thở dài một hơi, nói: “Sư tôn ưa thích dạo chơi thiên hạ, lúc gần đi đem vị trí tông chủ nhường cho ta, còn mệnh lệnh trong khoảng thời gian ngắn phải phát triển tông môn.”

Phùng Quy Trần ngạc nhiên nói: “Thông Cổ Chân Nhân khai tông lập phái? Tại sao không nghe nói?”

“Sư tôn từ trước đến nay điệu thấp.”

“Hiểu rõ!”

Phùng Quy Trần chắp tay nói: “Thì ra tiểu huynh đệ còn là tông chủ của một tông môn, thất kính thất kính!”

“A.”

Quân Thường Tiếu cười một cách đắng cay nói: “Mặc dù là tông chủ, nhưng lại quản lý một tông môn bất nhập lưu, hoàn toàn không có chút địa vị nào ở thượng giới, ai cũng có thể tới giẫm một chân.”

“Khiêm tốn.”

Phùng Quy Trần nói: “Chỉ bằng thân phận đệ tử thân truyền của Thông Cổ Chân Nhân, dù là những tên cổ hủ ở giới đường kia gặp, cũng phải nhiệt tình gọi tiểu huynh đệ một tiếng tiểu hữu.”

Á đù?

Thông Cổ Chân Nhân tai to mặt lớn như vậy?

“Tiểu huynh đệ.” Phùng Quy Trần dò hỏi: “Quý tông có tên gọi là gì?”

Từ trong ánh mắt và lời nói không khó để nhận ra, có chút ý muốn lôi kéo làm quen.

“Vạn Cổ Tối Cường tông.”

“...”

Khóe miệng Phùng Quy Trần hơi hơi giật một chút, nghĩ thầm, tên gọi có chút... Không hổ là Thông Cổ Chân Nhân, dựng tông môn cũng phải bá khí như thế!

“Lão ca, có thời gian tới tông môn của ta làm khách không?”

“Cầu còn không được!”

Dưới sự lừa gạt thành công của Quân Thường Tiếu, Phùng Quy Trần sinh ra hứng thú nồng đậm với tông môn mà Thông Cổ Chân Nhân sáng tạo, sau đó theo hắn bước vào Vạn Cổ Tiên Sơn... Không có đường về.

Trên đường, nhìn nữ nhân khoác hắc bào giống mình, tán dương: “Tiểu huynh cùng tôn phu nhân quả thật như trời đất tạo nên một đôi trai gái xứng đôi vừa lứa nha!”

Hoa Mân Côi lễ phép cười một tiếng, trong lòng ngọt ngào không gì sánh được.

Quân Thường Tiếu tuy rất phiền muộn, nhưng cũng không có đi giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao cũng quen rồi.

...

“Vạn Cổ Tiên Sơn?”

Đi vào bên trong phạm vi của Vạn Cổ Tiên Sơn, nhìn thấy vài chữ to được khắc trên ngọn núi, Phùng Quy Trần khó hiểu nói: “Trước kia giống như gọi là Phượng Tê Tiên Sơn mà? Lúc nào thì đổi tên rồi?”

Chờ chút!

Gần đây có một dị tượng được thế nhân nghị luận, có một tòa núi lớn từ vòng xoáy bay ra, không phải chính là chỗ này sao?

“Chẳng lẽ...”

Phùng Quy Trần kinh ngạc nói: “Tiểu huynh đệ, tông môn này của ngươi không phải là lúc trước xông vào Vạn Kiếp Thiên Lôi Trận rồi mới lên đây đi?”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu gật đầu nói.

Phùng Quy Trần giơ lên ngón tay cái, nói: “Không hổ là đồ đệ của Thông Cổ Chân Nhân, làm ra chuyện khiến người ta kính nể!”

“Lão ca quá khen.”

Đi tới trước bậc thang của tông môn, Quân Thường Tiếu đưa tay ra, nói: “Mời.”

“Mời!”

Cẩu Thặng đích thân dẫn đường cho Phùng Quy Trần đi tới trước sơn môn, thành công bước vào phòng ngự của Vạn Cổ tông có Tử Tiêu Tinh Tượng Trận, toàn bộ quá trình mảy may không có phát giác sự tồn tại của trận pháp, bởi vì ẩn giấu thực sự quá kĩ càng.

...

Bởi vì mang theo toàn bộ ngọn núi lớn đến, cho nên Lý Thanh Dương mấy lần cải tạo Vạn Cổ tông đã gần như hoàn hảo, khi có thuộc tính thiên địa nồng đậm làm nền, nhìn vào thật cho người ta cảm giác hùng vĩ bàng bạc.

“Không tệ, không tệ!”

Phùng Quy Trần khen nói: “Tông môn của tiểu huynh đệ rất hùng vĩ.”

“Đáng tiếc thực lực của toàn tông môn quá kém.” Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói ra.

Phùng Quy Trần nói: “Tiểu huynh đệ không cần nản chí, dù sao cũng vừa mới phi thăng lên đây, chỉ cần cố gắng phát triển tiếp, sớm muộn gì sẽ trở thành tông môn đỉnh phong thượng giới.”

Lời này không phải là cố ý lấy lòng, bởi vì theo hắn thấy, có Thông Cổ Chân Nhân làm hậu trường vững chắc, tuyệt đối đã cất giấu tiềm lực cực lớn.

“Ực!”

Đột nhiên, Phùng Quy Trần dừng lại.

Ánh mắt khóa chặt khu vực dưới chân núi được một mảnh sương khói lượn lờ bao trùm kia, cả kinh nói: “Tiểu huynh đệ, nơi này chẳng lẽ là dược điền dùng cho trồng trọt dược liệu?”

“Không sai.”

Quân Thường Tiếu gật gật đầu.

“Thật không thể tin được, thật không thể tin được!” Phùng Quy Trần cả kinh nói: “Tiểu huynh đệ, mảnh dược điền này hội tụ thuộc tính của thiên địa, quả thật cả đời này Phùng mỗ chưa thấy bao giờ!”

Quân Thường Tiếu cười nói: “Lão ca xem ra hiểu rất sâu về dược liệu nha.”

“Không không!”

Phùng Quy Trần nói: “Hiểu sơ một hai.”

“Vừa rồi ta nghe chưởng quỹ nói, lão ca là người của Đan Đường?”

“Ừm.”

“Đây là tổ chức như thế nào?”

“Đơn giản mà nói, cũng là một tổ chức có liên quan đến đan dược vào dược liệu.”

“Lão ca hiểu luyện đan?”

Nói đến dược liệu, Phùng Quy Trần ít nhiều có chút yếu thế, dù sao sư tôn của người trước mắt có thể trồng trọt ra Thiên Cực Đế Hoàng Thảo cường hãn, chính mình thì không thể so bì, nhưng nói đến đan dược thì lại có tự tin, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Hiểu sơ một hai.”

Hai lần hiểu sơ một hai, bởi vì sự thay đổi ngữ khí, nên có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

“Ai.”

Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, nói: “Vạn Cổ tông của ta đang thiếu luyện đan sư hiểu sơ một hai như lão ca.”

“Trọng điểm đến!” Hệ thống nói.

Phùng Quy Trần cũng nghe ra được, nói thầm trong lòng nói: “Gia hỏa này sẽ không phải là chiêu mộ chính mình đi?”

“Vù vù!”

Đang lúc suy nghĩ, một cỗ khí tức đặc thù không cách nào diễn tả bằng ngôn từ đột nhiên tuôn ra từ đằng xa, khiến hắn cùng Quân Thường Tiếu cả kinh cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại.

“Hưu”

Đột nhiên, đại trận bảo hộ tông môn ẩn từ trong vô hình hơi run rẩy sinh ra gợn sóng nhè nhẹ, sau đó dường như mất đi tác dụng, chỉ thấy một lão giả tóc trắng tiên phong đạo cốt đứng ở trên đại điện, khóe môi nở nụ cười hòa ái dễ gần.

“...”

Biểu hiện trên mặt Quân Thường Tiếu dần dần sụp đổ.

Chính mình hao tâm tổn trí bố trí Tử Tiêu Tinh Tượng Trận vậy mà không có tác dụng phòng ngự, lại bị người khác tuỳ tiện phá mất!

Ngay tại lúc này, Phùng Quy Trần lấy một loại giọng gần như hét lên cả kinh nói: “Thông Cổ tiền bối!”

Ực!

Quân Thường Tiếu vẻ mặt cứng ngắc.

Sau đó... Sau 0,01 giây thời gian, đề cao âm điều gần như hét lớn: “Sư tôn!”


Bình Luận (0)
Comment