Chương 1373. Một cái đùi còn to hơn Thái Huyền lão nhân
Nếu như Phùng Quy Trần trước khi tiến vào thành trì, vẫn theo thói quen phóng thích linh niệm như thường ngày, nhất định có thể xác định được Quân Thường Tiếu cùng Hoa Mân Côi chính là đôi vợ chồng mà mình muốn tìm theo như lời miêu tả của Lư thành chủ.
Vì sao?
Bởi vì Cẩu Thặng lại dịch dung thành bộ dạng yếu đuối.
Còn Hoa Mân Côi, cũng lần nữa phủ thêm chiếc hắc bào không bao giờ mài mòn kia, che kín dung mạo khuynh quốc khuynh thành lại.
Đáng tiếc.
Phùng Quy Trần mệt mỏi trong lòng, cũng không ôm hi vọng.
Cho nên vào đến thành trì trong lòng cũng chỉ có suy nghĩ là nghỉ ngơi, sau đó trở về Đan Đường đi nghiên cứu đan dược.
Vốn cho rằng hai người lại không gặp mà bỏ lỡ, nhưng ngay tại ngày hôm sau lúc chuẩn bị khởi hành xuất phát, một cỗ khí tức dược liệu vô cùng đặc biệt dũng mãnh tiến ra từ trong thành thị.
Phùng Quy Trần chấn động trong lòng, trên mặt nhất thời hiện ra vui vẻ, bởi vì khí tức kia giống như đúc khí tức ở Lận Uyên thành mà hắn ngửi được!
Kết quả là, vội vàng chạy tới dọc theo phương hướng khí tức truyền đến, cuối cùng cũng phát hiện người trẻ tuổi yếu đuối kia trong tiệm dược.
Tìm kiếm bao lâu cả trăm phương ngàn hướng, bỗng nhiên quay đầu người kia lại ở quầy cửa tiệm dược!
“Xoát!”
Phùng Quy Trần nhanh chân đi vào, lúc hai bên chuẩn bị đạt thành giao dịch, trực tiếp móc ra không gian giới chỉ ấn xuống, nói ra một câu để Quân Thường Tiếu quyết tâm muốn kết giao bằng hữu: “Những dược liệu này, ta mua với giá năm trăm vạn!”
Đơn giản chỉ mấy chữ, đã tạo nên hiệu ứng hào quang cho bóng lưng của hắn.
Sắc mặt chưởng quỹ khẽ biến.
Mắt thấy đã sắp hoàn thành một khoản buôn bán, đột nhiên lại có người xông tới, còn muốn dùng giá cao mua mất, khẳng định không hợp quy củ, sau đó hắn ta trầm giọng nói: “Bằng hữu, ngươi làm như vậy không tốt cho lắm.”
“Đúng vậy a.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ta đã bàn xong với chưởng quỹ rồi, ngươi không thể...”
“Sáu trăm vạn.”
Phùng Quy Trần lại tăng giá tiếp, giọng nói kia đúng kiểu tai to mặt lớn, để Quân Thường Tiếu hận không thể ôm lấy bắp đùi nói: “Ca, kết bạn wechat được không!”
“Chưởng quỹ.”
Cẩu Thặng khổ sở nói: “Ngươi xem...” Hắn dừng một chút, sau đó cho ra cái ánh mắt “hay là người cũng tăng chút giá đi”.
Sắc mặt chưởng quỹ tái xanh nói: “Bằng hữu, buôn bán còn phải coi trọng cái tới trước tới sau, ngươi lại không theo giá thị trường tùy ý nâng giá, hành động này thực sự có chút quá phận.”
“Quá phận?”
Phùng Quy Trần móc ra không gian giới chỉ “ba” một phát nện ở trên quầy, nói: “Tiểu huynh đệ, trong này có 7 trăm vạn huyền thạch, 50 ngàn gốc dược liệu này của ngươi ta muốn hết!”
Lại tăng thêm một trăm vạn!
Đây thật là siêu cấp thổ hào a!
Mặt ngoài Quân Thường Tiếu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nội tâm thì đã vui vẻ muốn bay lên.
Trên đường đi bán dược liệu, hắn dự đoán giá cả cũng chỉ được có hai trăm vạn, bây giờ trực tiếp tăng lên gấp bội!
Tỉnh táo, ổn định.
Tên này hình như là con ông cháu cha nhà không thiếu tiền, có lẽ còn có không gian nâng giá.
Kết quả là, Quân Thường Tiếu thu hồi lại không gian giới chỉ chứa dược liệu của mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Chưởng quỹ, ta cũng rất hi vọng cùng ngươi đạt thành giao dịch, nhưng người ta cho giá thực có chút cao, nếu như ngươi thật muốn, không ngại...”
Có mấy lời không cần nói quá lộ liễu, bởi vì như thế thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Chưởng quỹ lại không thèm đáp, từ đầu đến cuối xụ mặt nhìn về phía người trung niên áo đen nửa đường giết ra, lạnh lùng nói: “Bằng hữu, tiệm dược Lâm Ký của ta ở thượng giới kinh doanh mấy ngàn năm, còn chưa từng thấy có vụ đoạt mối làm ăn đâu.”
Được của ló.
Quân Thường Tiếu đã hiểu.
Con hàng này không có ý định thêm tiền, còn quay sang nói hậu trường của cửa hàng.
“Buôn bán không phải là người nào trả tiền nhiều thì bán cho người đó à? Làm sao? Ngươi còn muốn cậy mạnh ép mua ép bán hay sao?” Phùng Quy Trần từ tốn nói.
Theo lý thì, hắn có chút đuối.
Dù sao nơi này là tiệm dược Lâm Ký, đột nhiên lấy giá cao để mua, thực sự có chút không hợp quy củ.
Nhưng là, ở thế giới lấy võ vi tôn này, người nào thích giảng đạo lý cùng ngươi? Huống chi, Phùng Quy Trần còn có thân phận thủ lĩnh luyện đan sư của Đan Đường.
“Khách quan.”
Chưởng quỹ đem một cái không gian giới chỉ chứa huyền thạch ra đặt ở trên quầy, nói: “Trong này có 2 trăm vạn huyền thạch, dựa theo thương nghị vừa rồi để hoàn thành giao dịch đi.”
Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ buông tay nói: “Thực sự xin lỗi, ta không có ý định bán.”
Một cái 2 trăm vạn, một cái 7 trăm vạn, chỉ cần đầu không bị lừa đá, khẳng định biết nên bán cho người nào.
“Nghe thấy không.”
Phùng Quy Trần nói: “Người ta không cùng ngươi làm ăn, người ta muốn cùng ta làm ăn.”
Ánh mắt của chưởng quỹ dần dần âm lãnh, sau đó giơ tay đập vài cái, chỉ thấy trước cửa trống rỗng đột nhiên xuất hiện hai tên cường giả Chuyển Đan cảnh.
“...”
Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Quả nhiên, chính mình làm người biết điều như vậy, lại sợ bị phiền phức tự tìm tới cửa.
Chưởng quỹ lãnh đạm nói: “Khách quan, làm ăn phải có chữ tín, hi vọng ngươi có thể tuân thủ.” Nói xong, lại nhìn về phía Phùng Quy Trần nói: “Các hạ chỉ sợ là cố ý đến đập phá quán đi.”
“Đập phá quán?”
Vị thủ lĩnh luyện đan sư của Đan Đường này sờ mũi một cái, cười nói: “Nếu như ngươi nhất định phải cho là như vậy, vậy ta cũng sẽ không đi giải thích.”
“Dám giương oai ở tiệm dược Lâm Ký của ta, ngươi thật đúng là to gan lớn mật!” Nói xong một chữ cuối cùng, liền cho hai cường giả Chuyển Đan cảnh đang chặn ngoài cửa một cái ánh mắt.
“Xoát!”
“Xoát!”
Khí lãng xoắn tới, cứng cáp hữu lực.
Bọn họ không có nhằm vào Quân Thường Tiếu, dù sao cũng là người bán, nhằm vào là Phùng Quy Trần tới quấy rối.
Chỉ là, ngay tại lúc hội tụ lực lượng sắp tấn công, đột nhiên lại dừng ngay lập tức, bởi vì đối phương giơ tay lên, lấy ra một khối huy chương cổ quái, ở phía trên có hai chữ ‘Đan Đường’ phá lệ chói mắt, phá lệ đâm tâm.
“Đan... Đan Đường đại sư...” Âm thanh hai tên cường giả Chuyển Đan cảnh run rẩy, khí thế hội tụ quanh thân cũng tiêu tán trong chốc lát.
“Ba!”
Phùng Quy Trần đặt huy chương ở trên quầy, sau đó sửa sang lại hắc bào, nói: “Thông báo Lâm Trạch Điền một tiếng, qua một thời gian ngắn ta sẽ dẫn người của Đan Đường đi tổng bộ Lâm Ký nghiêm túc kiểm tra chỗ buôn bán dược liệu có đạt tiêu chuẩn hay không.”
“Phù phù!”
Chưởng quỹ trực tiếp co quắp trên mặt đất, ánh mắt nổi lên hoảng sợ.
Huy chương của Đan Đường đại biểu cho thân phận đại sư, cái này không thể nào làm giả, mà hắn lại tự xưng Phùng Quy Trần, không phải chính là một trong bát đại thủ lĩnh luyện đan sư của Đan Đường hay sao!
Quân Thường Tiếu đứng ở bên cạnh cũng có chút mộng.
Chỉ lấy ra một khối huy chương, lại chấn nhiếp được chưởng quỹ cùng hai tên Chuyển Đan cảnh ngay tại chỗ, thân phận của tên này chỉ sợ không đơn giản a!
Có tiền, có thân phận.
Đây tuyệt đối là một cái đùi so với Thái Huyền lão nhân còn to hơn!
“Tiểu huynh đệ.”
Phùng Quy Trần nói: “Chúng ta đi.”
“Được, lão ca!”
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, chưởng quỹ vẫn co quắp trên mặt đất, sau đó gào to ở trong lòng: “Xong, xong...”
...
Trong khách sạn.
Quân Thường Tiếu đẩy không gian giới chỉ chứa hai trăm vạn qua, chân thành nói: “Lão ca, ta với ngươi hận không thể quen biết sớm hơn, mới quen đã thân, những huyền thạch này dù thế nào ta cũng không thể lấy được.”
“Tiểu huynh đệ là người biết coi trọng.”
Phùng Quy Trần lấy lại huyền thạch, chắp tay nói: “Phùng mỗ không khách sáo.”
Đậu xanh!
Hắn lấy thật kìa!
Quân Thường Tiếu kém chút nữa cầm dép lê đến hung hăng đánh mặt của chính mình.
Phùng Quy Trần trở lại chuyện chính nói: “Tiểu huynh đệ, những thứ dược liệu này đạt đến cấp bậc thiên tài địa bảo, là do ngươi trồng trọt được sao?”
“Cái này...” Quân Thường Tiếu rối rắm.
Đối phương tuy nhiên có tiền có thân phận, nhưng đã là người trong giang hồ, khẳng định phải cẩn thận.
Phùng Quy Trần nói: “Tiểu huynh đệ nếu như có cái gì khó nói, vậy coi như Phùng mỗ chưa có hỏi qua.”
“Lão ca, thực không dám giấu giếm.” Vẻ mặt Quân Thường Tiếu đột nhiên chân thành nói: “Những dược liệu này thật ra là do sư tôn ta trồng trọt, hắn ẩn cư sơn dã không quan tâm thế tục, cho nên để ta đi buôn bán.”