Chương 1391. Ảnh, Kình
Vạn Cổ tông.
Lý Thanh Dương thăm dò địa hình trong núi đột nhiên dừng lại, bởi vì trên mu bàn tay có chữ 'Ổn' vô hình đang dần dần hiện ra, lấp lánh tia sáng óng ánh chói mắt.
“Đã có chuyện gì đã xảy ra?”
“Xì!”
Đột nhiên, một cỗ ký ức lạ lẫm tràn vào đầu hắn, khiến hắn ta lâm vào trạng thái ngốc trệ ngắn ngủi, cho đến khi hắn tiếp nhận toàn bộ, lúc này mới khó tin bật thốt lên: “Đậu xanh!”
Trong phòng ăn.
Diêu Mộng Oánh kinh ngạc nói: “Thi Sư tỷ, làm sao trên tay ngươi lại có chữ viết vậy!”
Liễu Uyển Thi đứng yên trước bếp lò, bởi vì đang xào rau, giống như có một cỗ ký ức cưỡng ép được đưa vào, các chữ hiện ra càng ngày càng rõ, sinh động.
Một lúc sau, nàng ta đã khôi phục lại như bình thường, một tay chộp vào chuôi của nồi, một tay khác nắm lấy cái xẻng, bắt đầu chuyên chú lật xào đồ ăn!
Diêu Mộng Oánh dần dần trừng mở to mắt, bởi vì quanh thân Thi Sư tỷ tràn ngập ra khí tức quỷ dị, cảm giác kia giống như đột nhiên đổi thành một người khác!
“Bang!”
Đồ ăn được xào kỹ đã bày ra trên bàn.
Liễu Uyển Thi vừa cởi tạp dề vừa cười nói: “Sư muội, nếm thử hương vị thế nào.”
“Ồ.”
Diêu Mộng Oánh cầm lấy đũa, gắp lên một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng, nhai chậm nuốt kỹ sau, biểu hiện trên khuôn mặt của nàng ta dần dần trở nên khoa trương, kinh ngạc nói: “Thi Sư tỷ, hương vị thức ăn này của ngươi ăn ngon hơn trước kia!”
Nhất Hắc cùng Nhị Hắc cũng lại gần, sau khi ăn xong, cùng nhau hô lên: “Ăn ngon gấp mấy vạn lần!”
Mặc dù lời này có ý muốn nịnh nọt, nhưng trên thực tế lần này Liễu Uyển Thi làm đồ ăn, kể cả màu sắc hay hương vị đều có biến hóa to lớn, mang đến xung đột linh hồn rất mạnh.
Trên trận pháp đường.
Thượng Quan Hâm Giao đang nghiêm túc giải thích nguyên tắc xây dựng một trận pháp cho các đồng môn của nàng ta .
Vẻ mặt của Chân Đức Tuấn đang đứng ở bên ngoài dần dần trở nên đờ đẫn.
Vừa rồi nha đầu này ngồi trên giảng đài có một chút không tập trung, nhưng sau khi phân tích trận pháp một lần nữa, quả thực giống như đã biến thành một người khác, quả thực giống như một cao thủ về trận pháp đỉnh cao.
“Lão Chân, đệ tử nói có đúng không?
“... À...Ừm!”
Mặt già của Chân Đức Tuấn đỏ lên, bởi vì bên trong quá trình giảng giải của đối phương rất nhiều lý giải mà ông ta không thể hiểu được.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Thượng Quan Hâm Giao cười cười, sau đó cúi đầu nhìn về phía chữ 'Trí' vẫn chưa biến mất, nói thì thầm: “Bởi vì duyên cớ của ngươi, làm cho sự hiểu biết của ta đã tăng lên rất nhiều.”
......
Đến lúc trở về Quân Thường Tiếu mang theo Hoa Mân Côi và Hắc Bạch La Sát lên đường đi tìm khoáng mạch huyền thạch, trong lúc rảnh rỗi hắn bắt đầu cân nhắc, sẽ nâng cấp chức năng mới nào của tông môn?
Bây giờ, chức năng của tông môn thăng cấp đã có Đan Dược Các, Chế Tạo Các, Phù Chú Các, Linh Thú Các, nếu như theo trình tự tăng lên, kế tiếp sẽ đến lượt Linh Uẩn Ác.
Chức năng của Linh Uẩn Các là làm tăng thêm duy trì thuộc tính cho vũ khí, nhưng bởi vì vừa mới đến thượng giới, cho nên tạm thời vẫn chưa thích hợp để trang bị cho đệ tử, cho nên Cẩu Thặng cũng không có ý định ưu tiên thăng cấp.
Công Pháp Các?
Quân Thường Tiếu cũng có suy nghĩ muốn cải thiện nó, nhưng nghĩ tới hắn vừa mới lên thượng giới đã được ban thưởng hai cái, mà một cái đạt được một bản ở núi Linh Ẩn, cũng chưa kịp phân phát xuống bên dưới, nên nhìn chằm chằm vào Lăng Yên các.
Trước tiên là hai loại chức năng này, thuộc về toàn bộ Ẩn Trạch tông môn, cái này thì có lợi cho đệ tử hạch tâm, lúc trước Lý Thanh Dương và mấy người khác đã lần lượt vào ở, các loại phương diện về thực lực hay tư chất cũng đã tăng lên một cách rõ ràng.
“Không bằng làm cái này đi.”
Trong lòng Quân Thường Tiếu đã có quyết định, lúc này chuẩn bị nâng cấp Lăng Yên các thành phiên bản cao cấp.
Trong lúc này, chân tướng đã được mở ra, bất kể là Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ ở ma vương quật, hay là Lý Thanh Dương ở tông môn, Liễu Uyển Thi và mấy người khác, tất cả đều đột nhiên nhận được thao tác của tông chủ giống như đang bật hack!
“Ai nha.”
Vậy mà Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng đạt đến yêu cầu!
Sau khi nâng cấp Lăng Yên các, Quân Thường Tiếu mới phát hiện ra điểm đánh giá của hai tên đệ tử đã đầy đủ, thế là lần lượt đi lên.
Hệ thống chậm rãi phun ra: “Rõ ràng ngươi đã quên để đệ tử của mình!”
“Ta kiêu ngạo lắm sao?”
“…”
“...”
“Chuyền bóng, chuyền bóng!”
Trên võ trường của Vạn Cổ tông, Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi phi nhanh đi đến đây, dưới chân còn vui vẻ đá bóng đá vừa truyền đi truyền lại, trình độ ăn ý đã dẫn đến những đệ tử quan sát chiến đấu cùng nhau vỗ tay tán thưởng.
Tôn Mục Thành vẫn đứng trước khung thành như mọi khi, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Từ sau khi quen thuộc với văn hóa ở Vạn Cổ Tông, hắn ta là khách mời thường xuyên chơi ở vị trí thủ môn trong thời gian tu luyện, trước mắt thành tích của hắn ta là chưa để thủng lưới lần nào.
Thần giữ cửa!
Mọi người đã đặt biệt hiệu cho hắn ta.
Chỉ cần Tôn Mục Thành đứng trước khung thành, thì tuyệt đối sẽ để tiền đạo hàng đầu của đối phương cực kì tuyệt vọng.
“Soạt!”
“Soạt!”
Tô Tiểu Mạt lấy thân pháp tuyệt đẹp lần lượt vượt qua các cầu thủ hậu vệ phòng thủ, sau đó đưa bóng sang tận bên kia của đối thủ.
“Tiến lên, tiến lên!”
Tôn Mục Thành cũng đã phán đoán ra vị trí của quả bóng sẽ sút tới, đang chuẩn bị muốn tấn công thì phát hiện ra quả bóng đã đột nhiên quay một cái đường cong trên không trung vô cùng quỷ dị.
“Đạp đạp đạp!”
Lý Phi cũng theo lên ở phía sau giẫm lên một bước to rồi chạy tới, cả người bay lên không trung, trên màn hình phanh phanh đánh ra bốn chữ lớn 'Tiểu Lý phi cước', cũng lấy tiêu chuẩn Đảo Quải Kim Câu đá quả bóng vào khung thành!
“Bốp!”
Hiệu ứng đặc biệt của màn đá bóng nhỏ, bóng đá vui vẻ giống như đã hóa thành một con hổ lớn gào thét mãnh mẽ!
“Bốp!”
Nhưng mà, bóng lại bắn vào góc chết rồi đi ra, sau đó lại bị đôi tay giống như cái kìm lớn của Tôn Mục Thành trực tiếp bắt lấy, cũng cười nói: “Kém chút là bị hai vị sư huynh lừa rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Tô Tiểu Mạt ôm đầu quỳ trên mặt đất, trên mặt vẫn còn vẻ tuyệt vọng.
Vì có thể phá vỡ được khung thành mà Tôn Mục Thành trấn giữ, hắn ta đã cùng Lý Phi nghiên cứu về chiến thuật vài ngày liền, kết quả...... Vẫn là thất bại!
Cái này mẹ nó không phải là người thủ môn, cái này mẹ nó chính là bức tường ngăn cản quả bóng!
“Ai.”
Lý Phi cũng rơi xuống ủ rũ.
Loại cảm giác thất bại sâu sắc kia đang điên cuồng tràn ngập trong lòng hai người, cảm xúc cũng càng thêm sa sút.
“Hả?”
Đột nhiên, Lý Phi đột nhiên cúi đầu xuống phát hiện ra, trên mu bàn tay phải hiện ra những đường nét kỳ lạ, dần dần phác hoạ thành một chữ 'Kình', thế là vội vàng kinh ngạc nói: “Mạt Sư huynh …”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Bởi vì Tô Tiểu Mạt đứng bên cạnh, mu bàn tay cũng giống như vậy có in một chữ 'Ảnh'.
“Hừ Hừ!”
Trong nháy mắt,một ký ức lạ lẫm điên cuồng tràn vào trong thức hải của hai người, quanh thân được bao phủ bởi ánh sáng tấn cấp bàng bạc, bước từ Võ Thánh bát phẩm vào đỉnh phong Võ Thánh dễ như trở bàn tay!
“Vậy mà Mạt sư huynh cùng Phi sư huynh lại đột phá!”
“Đá bóng cũng có thể tăng cấp cảnh giới được sao!”
Đệ tử đứng xung quanh kinh ngạc nhìn.
“Hừ!”
Nhưng vào lúc này, sóng không khí tập hợp quanh thân Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi giống như bị một trận gió thổi đi, sau khi hai người ngây ngẩn trong một thời gian ngắn ngủi đã được khôi phục lại như bình thường, sau đó nhìn về phía đối phương, không hẹn mà cùng hiện ra nụ cười.
“Hành khúc, lên!”
“Bốp!”
Đệ tử ngoại môn tên là Tĩnh Tri Hiểu đã nhấn vào chốt mở của loa thay đổi ma thuật, bài hát chủ đề cao thủ Slam Dunk đột nhiên vang lên ở dưới sân đấu trường, để làm nóng không khí, ống kính bên dưới còn quay đặc tả TôTiểu Mạt cùng Lý Phi, sau đó quay xuống toàn bộ sân bóng.
“Hả?”
Ánh mắt của Tôn Mục Thành dần dần trở nên nghiêm túc.
Hai người sư huynh này, khiến cho hắn ta có cảm giác giống như đột nhiên biến thành người khác!
“Sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt lắc đầu, nắm chặt nắm đấm lại, cười nói: “Hôm nay phải cùng vị sư đệ nhỏ này chơi một trận thật thú vị nha.”
“Ta cũng đang có ý này.” Lý Phi ước lượng chân, trên mặt xuất hiện nụ cười càng đậm.
“Soạt!”
Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt cất bước đi lên, nhìn như động tác thật đơn giản, nhưng khi bước ra trong nháy mắt giống như đã hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng đã đến nơi xa đặt quả bóng, rồi phóng về phía khung thành bằng một bộ pháp rất loè loẹt.
“Ta đi đây!”
Nhìn xem những nơi mà hắn ta đi qua hội tụ từng ảnh, không gian tràn ngập tàn ảnh, chúng đệ tử nhao nhao trợn tròn tròng mắt.
Tôn Mục Thành nhìn ngây người, chờ đến khi có một trận gió từ bên cạnh thổi tới, lúc này hắn ta mới cứng ngắc quay đầu lại, đã gặp Tô Tiểu Mạt đã dừng ở bên trong khung thành, dưới chân đang vui vẻ giẫm lên quả bóng đá.
Quá nhanh!
Vậy mà hắn thậm chí còn không nhìn thấy làm sao bóng đá có thể vượt qua!
“Bóng vào rồi!”
“Bóng vào rồi!”
Bên ngoài võ trường, truyền đến tiếng hoan hô phấn khởi của các đệ tử.
Nhưng mà, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, bởi vì sau đó vẫn tiếp tục tranh tài, Tô Tiểu Mạt lấy thân pháp xuất thần nhập quỷ, giống như người và quả bóng là một tùy ý xuyên qua, Lý Thượng Thiên và mấy người khác lắc lư đứng tuyệt vọng ở một chỗ.
Quá nhanh!
Nhanh đến nỗi đều không nhìn thấy quả bóng đâu!
“Xoát!”
“Xoát!”
Quả bóng đã lần lượt đi theo chân Tô Tiểu Mạt dừng ở bên trong khung thành, Tôn Mục Thành từ đầu tới cuối duy trì trạng thái xoay người phòng thủ, biểu hiện trên mặt cũng dần dần sụp đổ!
2-0!
3-0!
4-0!
Điểm số không ngừng mở rộng khoảng cách!
Sau khi ghi mấy bàn liên tiếp, Tô Tiểu Mạt không còn chơi một mình nữa, mà truyền quả bóng cao cho Lý Phi, người đã phản việt vị thành công, hắn ta chỉ nhìn thấy Lý Phi bay lên không trung, phụ đề Tiểu Lý phi cước lại xuất hiện một lần nữa trên màn hình, 'Oanh' một tiếng đá quả bóng về hướng khung thành.
“Tuyệt vời!”
Quả bóng nho nhỏ vui vẻ mang trong mình sức mạnh khủng khiếp, còn mang theo cả ánh sáng kéo theo, giống như đã hóa thành một con rồng viễn cổ được giải phóng từ trong địa ngục.
“Không thể tin được!”
Các đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao há hốc miệng ra.
“A!”
Tôn Mục Thành hét lớn một tiếng, hai tay tập hợp lực phòng ngự, nhanh chóng bắt lấy tổ hợp vui sướng xoay tròn kia, năng lượng bộc phát giống như đã hóa thành một núi to đứng yên!
Cầu thủ quốc gia rời khỏi phòng trực tiếp.
“Ầm.”
Nhưng vào lúc này, ở chỗ khung thành đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, năng lượng ở bên trong trộn lẫn vào với bụi đất, có thể nói đã che khuất cả bầu trời.
......
Vẻ mặt của những đệ tử đứng bên ngoài võ trường cũng trở nên vi diệu.
Đây không phải đá bóng, đây là đang đánh nhau!
“Vù vù!”
Bụi đất cuồn cuộn dần dần tiêu tán, mọi thứ trên sân đã có thể nhìn thấy rõ ràng, thủ môn cũng biến mất, khung thành cũng đã biến mất.
Người đi đâu rồi? Người đi đâu rồi?
Đám người vội vàng tìm kiếm, đã phát hiện ở phía cánh cổng không xa, Tôn Mục Thành nửa quỳ trên mặt đất, trong ngực còn đang ôm chặt lấy quả bóng đá đang vui vẻ xoay tròn, sắc mặt dần dần trở nên xấu xí.
Khung thành thì ngay bên cạnh người, người thì ở bên trong!
Nói cách khác, mặc dù hắn ta đã thành công tiếp được quả bóng vui vẻ, nhưng lực lượng mạnh mẽ vẫn đem hắn ta đẩy lui xa hơn mười trượng, rung động đến cả bên trong khung thành phải lùi lại!
“Quá mạnh…”
Ánh mắt của Tôn Mục Thành lộ ra vẻ thán phục, nói: “Các sư huynh quá mạnh!”
“Huýt.”
Tiếng còi vang lên, tỉ số 11-0.
Ca khúc chủ đề Slam Dunk vẫn được phát liên tiếp trong trận đấu, Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi đi ngang qua đồng thời giơ tay phải lên vỗ tay, chữ ảnh và kình càng thêm óng ánh rực rỡ, trên mặt bọn họ dào dạt ý cười, giống như đang gửi lời tri ân đến những người trẻ đã mất những năm tám mươi.