Chương 1409. Sự sắp xếp trong vô hình mới là trí mạng nhất!
Hai năm trôi qua rất nhanh, một chương lớn đã đi qua.
Nhưng mà Quân Thường Tiếu lại vì nhiệm vụ sử thi mà bị áp chế, đến cả cảnh giới cũng không tăng lên được, thực sự có chút rắc rối.
Võ đạo có thể dùng thực lực để cân nhắc, nhưng các loại tri thức và kinh nghiệm thì khó cân nhắc, cho nên mặc dù thực lực của Cẩu Thặng không tăng lên, nhưng hai năm qua cũng không tốn công lăn lộn vô ích của lão Thông Cổ.
Nhất là thỉnh thoảng Kỳ Dã Chân Nhân sẽ đến chơi, hắn ở một bên phụ trách đổ nước châm trà, chỉ riêng mưa dầm thấm đất cũng đã có ích lợi không nhỏ.
Nói ra có khả năng các ngươi không tin, ta là một tân thủ vừa mới bước vào Chuyển Đan Cảnh, cả ngày đi theo sau một đám người chơi max cấp ở đỉnh phong Tầm Chân Cảnh, nghe bọn họ bàn luận chuyện thiên địa.
Phong phạm là gì?
Đây chính là phong phạm!
Cho nên lúc rời khỏi Cực Đạo Động Phụ, hắn đi ra với bước chân rất tự tin.
Ta và Thông Cổ Chân Nhân là sư đồ, ta đã từng chơi cờ với Kỳ Dã Chân Nhân, ta cũng đã từng đàm luận võ đạo với Phiêu Miểu Thất Hiền.
Thử hỏi các võ giả Chuyển Đan Cảnh của Thượng giới, ai có thể lợi hại giống như ta đây!
Thật đúng là không có.
Loại cấp bậc lão đại lánh đời thế như này, đừng nói là võ giả bình thường, dù là các tông môn lớn đứng đầu cũng không phải muốn gặp là có thể nhìn thấy.
Bây giờ Quân Thường Tiếu là lão giang hồ muốn kiến thức có kiến thức, muốn nhân mạch có nhân mạch.
Quan trọng nhất chính là còn học xong võ học của Thông Cổ Chân Nhân và Kỳ Dã Chân Nhân, mặc dù cảnh giới không đi lên, nhưng người đã mang tuyệt kỹ.
Hai năm trước hắn bị các đại tộc nhục nhã, suýt chút nữa rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Hai năm sau hắn nằm gai nếm mật, học nghệ mà quay về, được vinh dự là lính đánh thuê mạnh nhất, danh hiệu là Cẩu Thặng, lần này trở về Hoa Đô, chắc chắn sẽ dùng một quyền đánh phú nhị đại, một chân đá các gia tộc, thuận cẩu thì sống, còn nghịch cẩu thì vong!
Hệ thống gào thét: “Đây là truyện huyền huyễn, không phải truyện đô thị!”
“Thông Cổ.”
Đứng ở trước Cực Đạo Động Phủ, Kỳ Dã Chân Nhân nói: “Cái tên đệ tử này của người có ngộ tính cực cao, cuộc đời của ta cũng ít thấy, tương lai có thể có được thành tựu gì, thực sự làm cho người ta chờ mong.”
“Phù!”
Thổi ra một vòng khói.
Trong tay hắn kẹp điếu xì gà điện tử, dùng một loại võ học cao thâm để đổi lấy.
Mới đầu Quân Thường Tiếu nhất định phải tặng không, còn nói rằng bạn của sư tôn chính là trưởng bối của hắn, nhất định phải nhận lấy.
Tốt xấu gì Kỳ Dã Chân Nhân cũng là nhân vật lớn có mặt mũi, sao lại có thể thu nhận đồ vật của hậu bối được, cho nên đã lấy một võ kĩ gọi là “Đại Lực Chiết Cốt Thủ” để trao đổi.
Quân Thường Tiếu thấy thế nên thường thường tặng đồ, thế là lần lượt thu hoạch được không ít võ học, hơn nữa tất cả đều là bí tịch độc môn.
Phiêu Miểu Thất Hiền cũng không thể may mắn thoát khỏi việc này.
Mấy người này không thích đánh cờ mà thích ngâm thơ đối uyển, thích nhất phẩm rượu, Cẩu Thặng bốc thuốc đúng bệnh, ba trăm bài thơ Đường thay nhau ra trận, Túy Sinh Mộng Tử đầy đủ, cho đến khi đối phương uống đến mức ngã trái ngã phải, lần lượt tặng cho không ít võ học.
Sơ bộ tính ra một chút thì Quân Thường Tiếu từ trong tay bọn họ thu hoạch được không dưới mười loại võ kỹ, thân pháp, quyền pháp, chưởng pháp, kiếm pháp,… có thể nói cái gì cần có cũng đều có.
Vấn đề tới rồi đây.
Nhiều võ học cao thâm như vậy, tu luyện trong vòng hai năm có thể có thành tựu sao?
Thành.
Đã lĩnh ngộ được cấp độ Lô Hỏa Thuần Thanh.
Không thể không nói đến ngộ tính của Quân Thường Tiếu, nhất là trong thời gian hai năm đã đổi mới Thương Thành, thu được Động Sát Chi Phù rất thích hợp với Thượng giới, chỉ cần không phải là võ kỹ của thương thành thì tuyệt đối chỉ cần đọc một giây đã hiểu, tuyệt đối có thể vận dụng ngay.
Chính vì như thế nên Kỳ Dã Chân Nhân mới có thể đánh giá cao như thế.
…
“Không thể được nhìn tận mắt chuyện lớn xảy ra ở Phượng Tê tiên sơn vào hai năm trước, thực sự quá đáng tiếc!”
“Đúng vậy, nhiều đại lão như vậy đều tề tụ ở trên không của Vạn Cổ Tông, chắc chắn cảnh tượng vô cùng lớn, nếu như những võ giả bình thường như chúng ta có thể thân lâm kỳ cảnh, cho dù chết cũng không tiếc.”
Bên trong sảnh chính của một tửu điếm ở một thành trì nào đó, mấy tên võ giả một bên uống rượu, một bên nghị luận sự tình đã xảy ra hai năm trước, có thể thấy được cho dù đã trôi qua rất lâu nhưng thế nhân vẫn chưa quên mất.
“Chúng ta đừng thảo luận những chuyện cũ năm xưa nữa đi, vẫn nên nói về nửa năm sau, ở thành Hùng Uy tổ chức cuộc thi đấu giữa các tông môn đi.”
“Cái này có cái gì hay mà nói đâu, chắc chắn quán quân là bốn tông môn cấp Chân chứ sao.”
“Mỗi mấy năm lại tổ chức một cuộc thi đấu giữa các tông môn, từ trước đến nay đều là tông môn cấp Huyền tham gia, vậy mà lần này hấp dẫn bốn tông môn cấp Chân dự thi, thực sự có chút kỳ quái nha.”
“Ta nghe nói, phần thưởng của quán quân rất phong phú.”
“Hả? Còn có ban thưởng gì sao?”
“Cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe nói có một khối Huyết Dương Hỏa Vân Thạch nặng ngàn cân!”
Các võ giả đang ăn trong sảnh lập tức mở to hai mắt nhìn.
Huyết Dương Hỏa Vân Thạch là một loại đá có cấp độ cực cao, là thiên tài địa bảo ở Thượng giới, có thể dùng để rèn đúc vũ khí, chí bảo và trang bị, nếu như theo phẩm chất mà tính, tuyệt đối đạt đến loại cấp Chân đỉnh cấp.
“Khó trách bốn tông môn cấp Chân đều dự thi, chỉ riêng loại thiên tài địa bảo nặng ngàn cân đã để cho người ta phải thèm nhỏ nước dãi!”
“Ta nghe nói, có rất nhiều môn phái nhỏ trực tiếp bỏ qua trận so tài.”
“Tông môn cấp Chân dự thi, mấy tông môn nhỏ mà đi tham gia chắc chắn biến thành pháo hôi, quả thật từ bỏ quyền thi đấu là sự lựa chọn sáng suốt.”
Mọi người ở đây đàm luận sôi nổi, một người đàn ông mặc hắc bào ngồi cạnh một nơi hẻo lánh một mình uống rượu bỗng đứng dậy, sau đó tới đến quầy hàng tính tiền, không quay đầu lại rồi rời khỏi tửu điếm.
Không sai.
Hắn chính là Quân Thường Tiếu có danh hiệu Cẩu Thặng.
Không có xe lửa, hoặc là máy bay để trở về tông môn, nên hắn lựa chọn đi bộ, muốn đi qua những thành trì ở Thượng giới.
Bởi vì Ẩn Tu Thuật đã ẩn giấu thực lực và khí tức, cho nên dù ngồi ăn trong sảnh uống rượu cũng hoàn toàn không bị để ý đến.
“Thành Hùng Uy.”
“Cuộc thi đấu giữa các tông môn.”
“Quân Thường Tiếu sờ cằm, nói: “Có chút thú vị.”
Xoát!
Đi ra khỏi thành trì, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người nhất thời bay nhanh ra ngoài khiến cho người qua đường cả kinh, lập tức trừng to mắt.
“Khí tức mà tên kia phát ra cũng chỉ là tầng thứ Nhất Chuyển, vì sao tốc độ phi hành lại nhanh như vậy?”
“Những nơi đi qua chỉ còn có tàn ảnh lưu lại, không phải là vũ kĩ thân pháp của Lăng Tộc Tử độc của Phiêu Miểu Thất Hiền - Lăng Tiêu Tàn Ảnh Quyết sao?!”
...
Uỳnh!
Bên trong sơn dã vô tận, vài yêu thú Nhất Chuyển giẫm chân chấn động cả thiên địa xông lại.
Dạ Tinh Thần dần dần ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo nói: “Rác rưởi.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của yêu thú đang vọt tới bỗng hiện lên sự sợ hãi, bởi vì quanh thân đối phương và ánh mắt đều phát ra ánh sáng lãnh lệ, vậy mà còn đáng sợ hơn cả mình.
Đây rốt cuộc là nhân loại hay là đồng loại!
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Mấy con yêu thú cấp tốc đưa ra quyết định chuồn đi, nhưng chỉ vừa mới di chuyển thân thể đã thấy một con Husky thân cao mấy trượng đang ngăn cản đường đi, ánh mắt ngốc nghếch dần dần trở nên sắc bén.
Trời ạ!
Đây là Bàn Hồ thú!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Dạ Tinh Thần mang theo lệ khí cường thế chết chóc tiến về phía này.
Ầm ầm ầm ầm!
Không có cảm giác hoa lệ, chỉ có giản dị tự nhiên.
Khi Dạ Tinh Thần vân đạm phong khinh đứng ở trước mặt khế ước bản mệnh, trên ngực của bốn con yêu thú đã hiện ra lỗ thủng khổng lồ, ánh mắt u ám còn lưu lại sự sợ hãi trước cái chết.
Bàn Hồ Thú dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ máu ở trên tay của chủ nhân, sau đó ánh mắt cực nóng nhìn mấy cái thi thể.
“Đi thôi.”
Dạ Tinh Thần nói: “Ăn một bữa thật ngon đi.”
“Gâu gâu gâu!”
Bàn Hồ Thú kêu vài tiếng, lúc này đang muốn xông tới, lại bị A Ngưu trực tiếp nắm chặt lỗ tai, nghiêm nghị gào thét: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có học tiếng chó sủa!”
“Meo meo!”
“...”
Dạ Tinh Thần kém chút nữa đã ngã ở trên mặt đất.
…
Mặc dù Bàn Hồ Thú còn chưa trưởng thành, nhưng khẩu vị cực kì lớn, vài con yêu thú lớn như vậy chỉ một lúc đã bị ăn sạch, chỉ còn xương cốt.
“Đi thôi.”
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói.
Chờ sau khi hắn và khế ước thú rời đi, nơi xa có hơn mười tên võ giả mặc phục sức thống nhất vẫn đang khiếp sợ
“Sư huynh, tên này quá mạnh, trong nháy mắt đã có thể giết chết bốn yêu thú có thực lực Nhất Chuyển.”
“Các trưởng lão nói không sai, Thượng giới quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Một người trẻ nhìn qua chỉ khoảng hai ba mươi tuổi mà thôi, lại có thực lực kinh khủng như thế!”
“Nếu như người nọ tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn sắp tổ chức, vậy chỉ sợ Trảm Tình Chân Tông chúng ta sẽ rất khó giải quyết.”
“Một người đang hành tẩu ở trong rừng sâu núi thẳm, hẳn là tán tu, không có tư cách tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn, huống chi đại sư huynh đã thành công dứt tam tình, về mặt thực lực đã tăng lên rất nhiều, chưa hẳn đã yếu hơn hắn.”
Trong lúc bọn họ đang nghị luận, trên đường Quân Thường Tiếu trở về tông môn thầm nghĩ: “Sắp tổ chức cuộc thi đấu giữa các tông môn, hẳn là chỉ cho đệ tử dự thi, vừa vặn, bọn người Thanh Dương và Tinh Thần cũng vừa lịch luyện trở về, có thể thuận tiện dẫn bọn hắn đi thử nghiệm thực lực một chút.”