Chương 1410. Trở về
Ở Vạn Cổ Tông.
Một số lượng lớn tiểu thương ăn mặc như võ giả đi tới chân núi, đem các loại dược liệu và hạt giống nộp lên cho đệ tử phụ trách thu hàng, thu hoạch tiền tài tương ứng, sau đó cáo từ rời đi.
Thỉnh thoảng vào đầu tháng, một màn này đều sẽ được trình diễn, đã trở thành quen thuộc.
Sau khi đệ tử thu hoạch các loại dược liệu tài nguyên sẽ trở về tông môn, đầu tiên là chuẩn bị báo cáo với các quản lý, sau đó đưa đến Y Dược Đường để Tôn Bất Không quản lý, phân phối số lượng để trồng.
Hai năm qua, Dược Đường của Vạn Cổ Tông đã có quy mô rất lớn, gieo trồng và luyện chế đã hình thành vòng tuần hoàn rất tốt.
Tiệm đan dược mở ở thành Lận Uyên sinh ý cũng càng ngày càng tốt, mỗi tháng đều có thể mang đến hai, ba ngàn vạn lợi nhuận.
Kỳ thật còn có thể làm lớn hơn, nhưng người luyện chế đan dược chỉ có một mình Phùng Quy Trần, mặc dù mỗi tháng trồng được dược liệu số lượng lớn, nhưng cầm đi luyện đan rất ít, còn lại chỉ có thể cất giữ.
Bởi vì có phương diện sản nghiệp chèo chống và thời gian cố định nhận được số lượng huyền thạch tương ứng nên cảnh giới của các đệ tử của Vạn Cổ Tông tăng lên rõ rệt, trải qua hai năm phát triển đã làm được việc toàn bộ đều đạt cấp độ Võ Thánh.
Đinh Hưng Vượng, Công Tôn Hạo Hải và các quản lý cũng lần lượt bước vào hạ vị Phá Không Cảnh.
Đương nhiên.
Có thể tăng lên đều đặn như vậy, vẫn là nhờ vào hoàn cảnh thiên địa.
Nhưng mà, theo cảnh giới tăng lên, phương diện tu luyện cũng sẽ càng khó khăn, muốn để cho toàn bộ đệ tử đều có cảnh giới Võ Đế, hoặc là cần thời gian lớn, hoặc là cần lượng tài nguyên cung cấp cực lớn.
Trong hai năm này, các bộ phận ở Vạn Cổ Tông tăng lên nhất nhanh, không chỉ có mỗi Trận Pháp Đường, bởi vì có Thái Huyền lão nhân tự thân dạy dỗ.
Nói đến đây thì không thể không nhắc một chút, lúc trước Linh Vi Chân Tông đưa tài nguyên, đồng thời còn đưa cả chìa khoá, cho nên dù hắn ta thoát ly khỏi lồng giam và khôi phục tự do, nhưng mỗi lần dạy bảo Thượng Quan Hâm Dao đều sẽ đau đầu sắp nứt ra.
Đương nhiên rồi.
Thái Huyền lão nhân ở tông môn hai năm này cũng có được ích lợi không nhỏ.
Bởi vì Phá Trận Thiên cung cấp rất nhiều mạch suy nghĩ, trên phương diện lý giải trận pháp đã có lĩnh ngộ sâu sắc hơn.
Hơn nữa lại càng mê luyến đồ ăn mà Liễu Uyển Thi làm, mỗi lần vào lúc bận rộn, kiểu gì cũng sẽ đi vào nhà ăn nói: “Nha đầu, mau làm cho ta một bát thịt viên kho tàu!”
Hắn đã từng rất mâu thuẫn với chuyện Cẩu Thặng gây phiền phức rồi để hắn phải cõng nồi, bây giờ lại cho hắn một cơ hội, chắc chắn là... hắn vẫn sẽ cõng nồi!
Đệ tử nhập môn chắc chắn sẽ bị đồng hóa, nhất là văn hóa của Vạn Cổ Tông.
Đại lão nhập môn chắc chắn rất có ích, là định luật của Vạn Cổ Tông.
Hai năm này bận rộn nhất chính là Hoa Mai Khôi, bởi vì trước khi đi Quân Thường Tiếu đã đem tất cả sự vụ của tông môn giao cho nàng, chắc chắn phải làm đến thập toàn thập mỹ.
Cũng may, không khí của tông môn rất tốt, quản lý cũng không phiền phức lắm.
“Hai năm.”
Ngồi ở trong thư phòng, đọc qua mục lục báo cáo dược liệu, Hoa Mai Khôi vuốt huyệt Thái Dương, đôi mắt đẹp nhìn về phía ngoài cửa sổ rồi thì thầm nói: “Phu quân cũng sắp trở về rồi.”
“Sư nương!”
Nhưng vào lúc này, Lý Phi chạy tới, vui vẻ nói: “Nhị sư huynh đã trở về!”
Hoa Mai Khôi vô ý thức nghe thành Tông chủ trở về, lập tức vui mừng nhướng mày, nhưng khi lấy lại tinh thần, hai lông mày lập tức khó nén sự mất mát.
...
Diễn võ trường của Vạn Cổ Tông.
Lý Thanh Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu “Thẳng thắn cương nghị” ở đại điện, tâm tình bùng nổ rồi chắp tay nói: “Tông chủ, đệ tử trở về!”
Lôi Lăng Thú ở sau lưng đã cao hơn hắn, quanh thân hội tụ lôi điện, quả nhiên là uy vũ bất phàm.
Chắc bởi vì nguyên nhân đi đường, Lý Thanh Dương cho người ta một loại cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng mà, trong cặp mắt sắc bén kia phảng phất có uy lực lôi điện thấu phát.
Các đệ tử ở các sơn phong đang chạy đến, lúc nhìn thấy thì đều âm thầm sợ hãi thán phục: “Hai năm này, nhất định Nhị sư huynh có biến hóa nghiêng trời lệch đất!”
“Sư huynh.”
Long Tử Dương đi tới, nói: “Sau khi ngươi đi theo Lôi Lăng Tộc rời đi, tông chủ cũng đi theo Thông Cổ tiền bối tu luyện rồi.”
“Thì ra là thế.”
Lý Thanh Dương nói: “Khó trách sau khi ta lên núi, cảm giác tông môn thiếu một loại không khí.”
Thiếu không khí gì, hắn nói không ra, nhưng độc giả đều biết, không có Quân Thường Tiếu thì Vạn Cổ Tông thiếu một phần không khí tiện hóa.
“Đại sư tỷ đã trở về!”
Đột nhiên, có đệ tử hô to.
Đám người còn chưa quay đầu đi, lập tức cảm giác một cỗ khí lưu cực lạnh truyền đến, cảnh tượng vốn đang xuân ý dạt dào lập tức biến thành trời mùa đông tháng chạp giá rét!
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Chúng đệ tử đều hắt xì, lại rét run!
“Phành phạch!”
Một con Băng Phượng Thú dưới ánh mặt trời lấp lóe ánh nắng bay tới, sau đó vỗ cánh ở bên trên diễn võ trường.
Xoát!
Lục Thiên Thiên rơi xuống, nói: “Tông chủ không ở đây sao?”
Rất hiển nhiên là nàng cũng phát giác được trong tông môn vẫn luôn thiếu một chút không khí.
Biến hóa của Lý Thanh Dương rất lớn, người cũng trở nên thành thục, chững chạc hơn so với trước kia.
Tướng mạo của Lục Thiên Thiên lại không có gì thay đổi, tựa như năm tháng khó lưu lại dấu vết gì ở trên khuôn mặt của nàng, về phần khí chất băng lãnh thì mãnh liệt hơn so ngày xưa.
Nếu như đổi lại những tông môn khác, tất nhiên sẽ xuất hiện sự khó chịu, thậm chí hôm sau sẽ có nhiều người lây nhiễm phong hàn, nhưng là, khi Đại sư tỷ trở về, đệ tử của Vạn Cổ Tông rất dễ chịu, dù sao đã hình thành thói quen.
“Ha ha ha!”
Nhưng vào lúc này, chân núi truyền đến tiếng cười to: “Ta cũng đã trở về rồi.”
Từ thanh âm liền có thể đoán chắc chắn là Tô Tiểu Mạt.
Tên này không đi đường bình thường mà đạp vào chỗ vách núi sau đó bay lên, sau đó một tay kề sát đất, hai chân chuyển hướng rơi vào diễn võ trường.
“Tô sư huynh!”
Lý Phi mừng rỡ lao đến, kết quả bị đối phương một cước đá bay, sau đó thâm tình nhìn về phía Hạ Thúy Vân ở nơi xa, nói: “Bảo bối, lớn tiếng nói ra, có nhớ ta hay không!”
Sau hai năm lịch luyện trở về, lập tức vung thức ăn cho chó.
Cái này quả thật rất Tô Cẩu Thặng.
Hạ Thúy Vân vội vàng đỏ mặt quay đầu, trong lòng sẵng giọng: “Nhiều người như vậy đang ở đây, hắn không xấu hổ hay sao?”
…
Chân núi.
Dạ Tinh Thần một đường lịch luyện đi tới.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, Tiêu Tội Kỷ cũng đuổi tới từ một phương hướng khác, hai người cách nhau mấy chục trượng, đều cong miệng nhìn đối phương.
“Dạ sư đệ đã về!”
“Tiêu sư đệ đã về!”
Sau khi hai người leo lên tông môn, tất cả các đệ tử đã trở về từ các tộc.
Ngoại trừ Lục Thiên Thiên vẫn hoàn toàn băng lãnh như trước đây, bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng đã biến hóa rất lớn, mặc dù thói quen lấy Ẩn Tu Thuật áp chế tu vi, nhưng từ khí chất và ánh mắt cũng có thể nhìn ra, thực lực quả nhiên đã tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa.
Bản mệnh khế ước thú vẫn đi theo đến đây.
Định luật bị vả mặt không chỉ giới hạn ở trong nội bộ của tông môn Vạn Cổ Tông, kỳ thật sẽ còn kéo dài đến ngoại giới.
Điển hình nhất chính là các đại tộc.
Ngay từ đầu bọn họ cực kì mâu thuẫn việc các tộc nhân ký kết khế ước với đệ tử của Vạn Cổ Tông, có thể thấy được về sau bọn họ cố gắng và trưởng thành liền đưa ra sự tán thành.
Nói trắng ra là.
Vì thực lực của Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ tăng lên, bản mệnh khế ước thú cũng thu hoạch được lợi ích to lớn, cảnh giới từ đầu đến cuối cùng sẽ ngang hàng với chủ nhân.
Nếu để cho chính bọn chúng tu luyện ở địa giới của tộc đàn, tốc độ chắc chắn không thể nhanh như vậy, cho nên các Trưởng lão của đại tộc trải qua sự thương thảo cẩn thận, quyết định để song phương tiếp tục ở cùng một chỗ, hỗ trợ nhau có được thành tựu chung.
“Lúc nào thì Tông chủ trở về.”
“Thông Cổ tiền bối đã nói, phải tiến hành hai năm huấn luyện ma quỷ, hiện tại đã sớm qua thời gian đó rồi.”
Vạn Cổ Tông thiếu Quân Thường Tiếu, tương đương với việc thiếu linh hồn.
Vụt!
Vụt!
Không đến mấy ngày, khí thế mênh mông từ bầu trời đè xuống, chúng đệ tử đồng loạt ngẩng đầu.
Trên đại điện của Tông môn, Quân Thường Tiếu tiêu sái lưu loát rơi xuống, bày ra tư thế giương cung bắn chim lớn, hào tình vạn trượng hát nói: “Lờ mờ ở trong mộng, giống như đã từng gặp, trong lòng gợn sóng...”
“Phụt phụt phụt!”