Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1411 - Chương 1411. Đã Hoàn Thành Chương Hai, Cẩu Thặng Nhảy Lớp

Chương 1411. Đã hoàn thành Chương Hai, Cẩu Thặng nhảy lớp
Quân Thường Tiếu trở về, một khúc Thiết Huyết Đan Tâm vang lên, hát đến mức các đệ tử phun máu tại chỗ, có thể thấy được sau hai năm, công lực vẫn cường hãn như cũ, làm cho người ta nghe mà sinh ra sợ hãi.

Bộ phận khí chất tiện hóa bị thiếu kia, sau khi Cẩu Thặng trở về đã dần dần ngưng tụ, linh hồn của toàn bộ tông môn lập tức được rót đầy.

Tút tút!

Quân Thường cao giọng nói: “Mau chuẩn bị tiệc tối!”

Mình và đệ tử hạch tâm tu luyện hai năm trở về, chắc chắn cần chúc mừng một chút.

“Vâng!”

Lúc này Liễu Uyển Thi điều động nhân thủ, chuẩn bị tiệc tối của tông môn.

“Hai người các ngươi.”

Dạ Tinh Thần nhìn về phía Tô Tiểu Mạt và Lý Phi, lãnh đạm nói: “Ban đêm không cho phép chạy!”

Yến hội không thể thiếu được việc uống rượu, ở phương diện này A Ngưu có tự tin tuyệt đối, bảo đảm đánh ngã tất cả các sư huynh ở dưới mặt bàn.

“Xong rồi.”

Vẻ mặt Tô Tiểu Mạt và Lý Phi tuyệt vọng.

Năm đó mỗi lần tổ chức yến hội, hai người đều chủ động khuyên Dạ Tinh Thần uống rượu, bây giờ thì hắn đã uống đã trở thành bóng ma tâm lý rồi.

Vào ban đêm.

Bọn người Nhất Hắc, Nhị Hắc lần lượt đưa rượu và đồ ăn ngon tới.

Quân Thường Tiếu tuyên bố trước mặt mọi người: “Các đệ tử đã xuất ngoại lịch luyện hai năm, ngày mai theo bản tọa tiến về Hùng Uy thành, tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn sắp tới.”

Chúc mừng thì chúc mừng.

Nhưng chính sự cũng không thể quên.

“Lại tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn sao?”

Dạ Tinh Thần đặt hai vò Túy Sinh Mộng Tử ở trước bàn, khóe miệng giương lên ý cười.

Hai năm tu luyện, thực lực đã tăng nhiều, vừa vặn có thể đi gặp các thiên tài đứng đầu của đại tông môn một lần, để cân nhắc chênh lệch giữa mình và bọn họ.

Trong ánh mắt của Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng dâng lên chiến ý.

Giàu mà không về quê, như áo gấm đi đêm.

Đi tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn, vừa vặn có thể chứng minh thành quả tu luyện của mình trong hai năm.



Trận tiệc tối này tiếp tục đến đêm khuya, Tô Tiểu Mạt và Lý Phi không có gì bất ngờ đã ngã trên mặt đất, một người ôm một cái vò rượu không thoải mái bĩu môi nói: “Không... Không uống... Không được...”

“Rác rưởi.”

Dạ Tinh Thần hoàn toàn tỉnh bơ quay trở về chỗ ở.

Vào một giây này, danh hào Tửu đạo chí tôn có thể nói thực chí danh quy!

...

Bên trên Long Thủ Phong.

Quân Thường Tiếu đứng ở trước đình viện, sau khi trải qua sự gian nan giãy giụa, nói: “Vất vả.”

Hắn tự chưởng quỹ thì tốt, nhưng sự vụ trong tông môn còn phải dựa vào Hoa Mai Khôi quản lý, cho nên hôm nay trở về, cố ý đến để cảm tạ.

“Hửm.”

Đột nhiên, Hoa Mai Khôi đứng ở đằng xa, ở cửa đình viện, không hiểu dò hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

Thì ra Quân Thường Tiếu đang đứng ở cửa nhà mình, vừa rồi chỉ là đang nói chuyện với không khí.

Xoát!

Cẩu Thặng vội vàng đứng thẳng tắp, nói: “Ta... Uống nhiều quá, ăn nói bậy bạ không được sao?”

Người không uống nhiều, lại thích nói mình uống nhiều quá, cho nên Quân Thường Tiếu đang nói láo, hơn nữa rất không có kỹ thuật.

Hoa Mai Khôi đi tới, liếc hắn một cái nói: “Vừa rồi ở trên yến hội cư xử rất xa cách với ta, hiện tại nhất định phải chờ đến khi không có ai mới nói ra lời trong lòng sao?”

Quân Thường Tiếu bắt đầu gỉa vờ uống nhiều quá, lung la lung lay đi hướng về đình viện.

Hoa Mai Khôi theo vào, nói: “Ta giúp ngươi xử lý tông môn hai năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, chẳng lẽ đến cả việc đứng trước mặt để cảm tạ cũng không thể, nhất định phải trốn xa xa, sợ bị ta nghe được hay sao?”

Móa!

Vậy mà nàng đã nghe được!

“Ta... Ta không hề nói gì, ta không nhớ gì hết...” Quân Thường Tiếu giả bộ rượu lên não, dáng vẻ say mèm lim dim.

Hệ thống nhịn không được nói: “Ta rất muốn đánh hắn một trận, có ai muốn đi cùng hay không?”

Xoát!

Hoa Mai Khôi bước nhanh tới, ngăn cản đường đi, mắt hạnh trừng to nói: “Ngươi rốt cuộc muốn trốn tránh tới khi nào!”

“Ta trốn tránh cái gì!”

“Trong lòng rõ ràng có ta, mỗi lần đều tận lực trốn tránh, đến cảm tạ cũng muốn trốn đến nơi xa trộm nói ra!”

“Xin nhờ, ta thật sự đã uống quá nhiều, có thể đừng tự mình đa tình hay không!”

“Á á á!”

Quân Thường Tiếu lập tức hét thảm lên, bởi vì Hoa Mai Khôi hung hăng cắn một cái ở trên cánh tay hắn, giọng căm hận nói: “Thật sự chưa thấy qua người nam nhân nào như ngươi vậy!”

“Ngươi...”

Đinh! Đã hoàn thành nhiệm vụ sử thi hai, bắt đầu kết toán.

Đinh! Đệ tử hạch tâm sau hai năm lịch luyện đã hoàn toản trở về, cảnh giới tăng lên trên diện rộng, phù hợp điều kiện giới định, nhiệm vụ sử thi hoàn thành, độ hoàn thành hai trăm phần trăm, kí chủ thu hoạch được 1000000 Điểm giá trị cống hiến!

Đinh! Điểm cống hiến Tông môn: 1800000.

Quân Thường Tiếu vốn đang dữ tợn, trên mặt lập tức hiện ra ý cười.

Nhiệm vụ sử thi hai vậy mà cho một trăm vạn điểm cống hiến, thoải mái đến mức để hắn không cảm giác được bất luận thống khổ gì!

Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ sử thi hai, thu hoạch được quyền mua cao phẩm Bí Cảnh thời không x1, quyền mua cao phẩm Cửu thiên bí cảnh x1, Quyền mua Tố Tạo Phòng x1, thăng cấp công năng tông môn x1.

“Ha ha ha!”

Quân Thường Tiếu khống chế không nổi cảm xúc cười to lên.

Hoa Mai Khôi sửng sốt, mình cắn hắn một cái, khiến cho hắn bị cắn đến choáng váng sao?

“Đến!”

Nhưng vào lúc này, Quân Thường Tiếu duỗi tay qua, nói: “Cắn đi!”

Yêu cầu kỳ quái như thế, cho tới bây giờ đều chưa nghe nói, thế là Hoa Mai Khôi không chút khách khí há miệng cắn xuống, nhưng rõ ràng sức lực đã nhỏ hơn khi nãy.

Vù vù!

Vù vù vù!

Đột nhiên ở quanh thân Quân Thường Tiếu hiện ra một cỗ khí thế tấn cấp bàng bạc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Vạn Cổ Tông, khiến cho các đệ tử lúc đầu đang ở trạng thái say rượu lập tức chấn động tâm thần.

“Tông chủ sắp tăng cấp!”

“Mỗi lần đều đột nhiên như vậy nha!”

Đinh! Kí chủ thành công đột phá Nhị Chuyển - Chuyển Đan Cảnh.

Đinh! Kí chủ thành công đột phá Tam Chuyển - Chuyển Đan Cảnh.

Sau khi Nhiệm vụ sử thi hoàn thành, bình cảnh áp chế hai năm đã được giải trừ, Quân Thường Tiếu rốt cục thành công tấn cấp... Thành công nhảy đến cấp độ Tam Chuyển của Chuyển Đan Cảnh.

Vù vù!

Cùng lúc đó, ở bên trong chân hạch đang điên cuồng vận chuyển, lại trải qua thay đổi lặp đi lặp lại, sau đó trở nên càng thêm tinh thuần.

Lực lượng bạo tạc lập tức tràn vào kinh mạch toàn thân, làm cho Quân Thường Tiếu ngửa đầu rống to.

Hoa Mai Khôi bị khí đẩy lùi, vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, thầm nghĩ: “Làm sao lại đột phá?”

“Đến!”

Quân Thường Tiếu đưa hai tay ra, nói: “Tùy tiện cắn!”

Thăng liền hai cấp, tâm tình sướng rên!

“...”

Hoa Mai Khôi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay người rời đi.

Cắn là không thể nào cắn tiếp, bởi vì cắn lấy trên thân tên này lại khiến trong lòng mình đau.

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu đột nhiên bắt lấy tay của nàng, kéo nàng trở về, tựa như bá đạo tổng giám đốc thích chiếm hữu, nói: “Cảm ơn.”

“Cám ơn cái gì?”

“Cám ơn ngươi hai năm này đã giúp ta quản lý tông môn.”

Quân Thường Tiếu nói rất chân thành, không có nửa ý đùa giỡn.

Hoa Mai Khôi xoay người, u oán nói: “Nhất định phải để ta đi tìm đến, ngươi mới dám nói ở trước mặt sao?”

“Ta vừa rồi đã muốn nói, chỉ là tập luyện một lần, liền bị ngươi phát hiện.” Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật Hoa Mai Khôi hiểu lầm, vừa rồi Cẩu Thặng đứng lẩm bẩm trước đình viện, không phải không dám nói ở trước mắt nàng, mà là muốn diễn thử một chút, kết quả xấu hổ nên đã bị phát hiện.

“Còn có những lời khác sao?”

“Không có.”

“Ngươi...”

Hoa Mai Khôi thở phì phò rời đi, khi đi ra đình viện thì trên mặt lại hiện ra nụ cười.

Trong rừng trúc.

Sau khi Tô Tiểu Mạt bức rượu ra ngoài, thâm tình nhìn về phía Hạ Thúy Vân, chân thành nói: “Ta thề, hai năm này ta ăn cơm nhớ nàng, đi ngủ nhớ nàng, nằm mơ nhớ nàng, nếu nàng không tin, nắm tay đặt lên ngực của ta đi, ngay cả tần suất tim đập đều là đang nhớ nàng!”


Bình Luận (0)
Comment