Chương 1420. Chia xa luôn luôn mang đến sự đau khổ
Sau khi luyện chế ra Thất Thải Huyễn Quang Cánh, mặc dù vật liệu cũng đơn giản, nhưng sau khi đeo lên thì lại vô cùng hoa lệ, xa xỉ, đồng thời tràn đầy khí tức giàu sang.
Cái này lại phối hợp với Đồ Long Bảo Đao, đi ra ngoài đánh quái tuyệt đối là bạo kích, trang bị mãn nhãn.
Đương nhiên.
Đẹp mắt cũng chỉ là kỹ năng giả dối.
Hiệu quả tốt mới là kỹ năng chân thật.
Vì muốn xem thử tốc độ của trang bị mới này, Quân Thường Tiếu huy động cánh chim bay ra khỏi tông môn, di chuyển vài vòng ở trên Vạn Cổ Tiên Sơn, thế là điều hiện ra ở phía xa ống kính chính là cảnh ánh sáng bảy màu lộng lẫy bay lượn, quanh quẩn ở toàn bộ dãy núi.
Tốc độ không tệ.
So với tự thân phi hành thì nhanh hơn không ít.
Nhưng... Chỉ cần vừa bay liền có ánh sáng bảy màu, nếu như bị người khác truy sát, thì không phải là đã cung cấp manh mối để người ta dễ dàng đuổi bắt sao?
Kỳ thật lần đầu bay thử, Quân Thường Tiếu liền muốn làm màu một chút, chỉ cần gắn kết với Thất Thải Huyễn Quang Cánh, lúc phi hành sẽ không kéo theo tàn ảnh ở phía sau nữa, thậm chí còn có thể che giấu âm thanh đập cánh, từ đó hành động trong vô thanh vô tức.
“Không tệ, không tệ.”
Ánh mắt rơi vào trên võ trường, trên mặt của Cẩu Thặng hiện ra nụ cười hài lòng.
Tốc độ phi hành của Thất Thải Huyễn Quang Cánh cũng không phải là đặc biệt khoa trương, nhưng ít ra so với phi hành kiếm của Ngự Kiếm Huyền Tông thì mạnh hơn không ít, cực kì thích hợp với việc xuất hành và phân phối cho các đệ tử, làm được loại chuyện tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường.
Nên được sản xuất hàng loạt.
Trong lòng của Quân Thường Tiếu đã có quyết định, thế là tới tìm Tiểu Ma Tiên, nói: “Nha đầu, lại mượn chút lông vũ đi.”
“Ừm.”
Tiểu Ma Tiên lại lần nữa huyễn hóa ra bản thể, giũ ra một đống lông vũ, nói: “Đủ chưa?”
“Không đủ.”
“Hả?”
…
Bởi vì nguyên nhân rèn đúc đã thăng cấp, tốc độ luyện chế Thất Thải Huyễn Quang Cánh siêu cấp nhanh, trong khoảng thời gian ngắn có thể luyện chế mười vạn cái cũng không có vấn đề gì.
Nhưng.
Vật liệu không đủ.
Tiểu Ma Tiên cống hiến ra hơn phân nửa lông vũ trên thân cũng mới luyện chế được năm sáu mươi món.
Mặc dù cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hóa hình của nàng, nhưng coi như hao tổn lông dê cũng không thể chỉ bắt một con được.
Quân Thường Tiếu cũng ý thức được, thế là tìm tới Tử Lân Yêu Vương, để hắn bắt trên toàn bộ phi cầm trên núi đến, vặt lông vũ.
Thật đáng tiếc.
Những lông vũ của các loài phi cầm khác không có cách nào dùng cho luyện chế.
Kì quái.
Quân Thường Tiếu vuốt cằm nói: “Thực lực của Tiểu Ma Tiên mặc dù so với chúng nó mạnh hơn, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, vì cái gì nàng có thể, người khác lại không được?”
“Rất đơn giản.”
Hệ thống nói: “Khế ước thú của nhân vật chính không có cái nào là bình thường, có thể giống như Tiểu Long Long, có huyết mạch đặc thù gì đó.”
Quân Thường Tiếu nghiêng người, liếc mắt một cái, nói: “Ngươi đang cố ý châm chọc ta?”
“Không.”
Hệ thống nói: “Ta chỉ nói lời ở trong lòng độc giả ra mà thôi.”
Quân Thường Tiếu mặc kệ nó.
“Nha đầu.”
“Lại đến chút lông vũ.”
Tiểu Ma Tiên sụp đổ nói: “Chủ nhân, ta sắp thành ưng trọc lông rồi.”
“Vấn đề không lớn.”
Quân Thường Tiếu dùng bàn tay nâng lên một vật, đối với người bên ngoài, mỉm cười nói: “Bài thuốc mọc tóc của Vạn Cổ Tông, truyền thừa vạn cổ, không chỉ có thể trị liệu rụng tóc, còn có thể trị liệu rụng lông, nếu như người hợp tác có chí hướng, mời đến gặp mặt nói chuyện chia sẻ tâm tư và kề đầu kề gối đêm dài không ngủ để bàn luận.”
…
Không sai.
Thuốc mọc tóc không chỉ có thể mọc tóc, còn có thể mọc lông vũ.
Trên phương diện chiến đấu đã không thể mang đến trợ giúp cho chủ nhân, Tiểu Ma Tiên lần nữa thể hiện giá trị, không ngừng mọc thêm lông dài, không ngừng nhổ lông, cung cấp tài liệu luyện chế.
Ứng với câu nói kia của Cẩu Thặng.
Vạn Cổ Tông không có người vô dụng.
Từng đôi Thất Thải Huyễn Quang Cánh được chế tác thành công, cũng lần lượt phân phối cho các đệ tử của tông môn.
Mấy ngày ngắn ngủi, bên trong Vạn Cổ Tiên Sơn, ánh sáng bảy màu tán loạn, đan dệt ra vẻ đẹp mỹ diệu.
Cảm giác lần nữa bay lên cực kì thoải mái.
Sau khi mấy người Lý Phi và Điền Thất bay thử, trên mặt hiện ra biểu cảm phấn khởi.
Bọn hắn không đạt tới Chuyển Đan Cảnh, không thể tự do phi hành, bây giờ Thất Thải Huyễn Quang Cánh xuất hiện, giải quyết vấn đề này một cách tốt đẹp.
Huống chi.
Loại phi hành chí bảo này có cấp độ không kém, phương diện tốc độ không kém hơn cường giả Tam, Ngũ Chuyển.
Nói rõ cái gì? Nói rõ coi như đệ tử xuất ngoại gặp phiền phức, hoàn toàn có cơ hội chạy trốn, mà đối phương chỉ có thúc ngựa cũng không theo kịp.
“Tông chủ.”
Sau khi Lê Lạc Thu tiếp nhận một nhóm Thất Thải Huyễn Quang Cánh hoàn toàn mới, cười nói: “Có loại phi hành chí bảo này, Tề Vũ Đường thu nhập tình báo, truyền lại tình báo sẽ càng nhanh hơn.”
Đúng vậy.
Thất Thải Huyễn Quang Cánh phổ cập, sẽ làm cho việc mang tin tức đến tông môn càng nhanh chóng hơn.
Kỳ thật ở Thượng giới, mỗi tông môn đều không thể rời khỏi phi hành chí bảo, ví như phi kiếm của Ngự Kiếm Huyền Tông, lăng đao của Huyền Tông Phi Đao, thậm chí dần dần biến thành tiêu chí của tông môn.
Ánh sáng bảy màu, đặc hiệu lộng lẫy.
Loại cấp thổ hào mới có được phi hành kiểu này, tất nhiên trong tương lai trở thành tiêu chí của Vạn Cổ Tông.
“Chúng đệ tử nghe lệnh.”
Ngày nào đó, Quân Thường Tiếu treo ở bên trên đại điện, khí thế nói: “Theo bản tọa đi chinh phục tinh thần đại hải.”
Vụt. Vụt. Vụt. Vụt.
Lấy Lý Thanh Dương va Tiêu Tội Kỷ cầm đầu, các đệ tử lôi kéo theo ánh sáng từ diễn võ trường bay lên, sau đó điều khiển cánh lơ lửng ở giữa không trung, ánh sáng bảy màu khiến xung quanh vô cùng tráng lệ.
Giờ khắc này, cho mọi người cảm giác tựa như người chơi thổ hào nạp tiền trong trò chơi tổ chức công hội cỡ lớn, mặc trang bị siêu hào hoa cố ý sắp xếp để chụp ảnh.
Tách.
Tách.
Lý Thượng Thiên điều khiển, một hồi bay về phía đông, một hồi bay về phía Tây, tiến hành quay chụp ở từng góc độ.
“Không được.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Còn kém tọa kỵ.”
Công hội ở trong trò chơi phải có ba yếu tố, nhân số nhiều, trang bị phải trâu bò, tọa kỵ phải khoe ra.
“Ấp trứng.”
Quân Thường Tiếu nói: “Tiếp tục ấp trứng.”
Hai năm này, tiệm đan dược mang đến cho tông môn không ít lợi nhuận, Cẩu Thặng cũng không quá thiếu tiền.
Đinh. Bắt đầu nở.
Đinh. Trứng Cự Giải nở thành công, tự động cùng đệ tử Lý Phi ký kết khế ước.
Đinh. Trứng Ngao Hà nở thành công, tự động cùng đệ tử Điền Thất ký kết khế ước.
Đinh....
Quân Thường Tiếu một hơi nở mười quả trứng yêu thú, lần lượt tương ứng với bọn người Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa, Tống Huyền Chu.
Nhưng mà, Lý Phi và Điền Thất tương đối đặc sắc, một người giống con cua, một người giống tôm, lại bởi vì thể trạng tương đối lớn, nhìn qua cũng rất dễ dàng để cho người ta sinh ra cảm giác muốn ăn.
“Sư huynh.”
Liễu Uyển Thi đưa thực đơn Trung Hoa ra, nói: “Nếu như các ngươi không thích, ta có thể lấy một con ra làm thịt kho tàu cua, một con lấy ra làm tôm hùm chua cay.”
Lý Phi và Điền Thất bị dọa đến mức vội vàng ôm lấy khế ước thú chuồn đi.
Đương nhiên.
Hình thái yêu thú mới nở cũng không quan trọng.
Bởi vì bọn chúng còn đang ở kỳ trẻ nhỏ, sau khi thành niên, trải qua nhiều lần tiến hóa, chắc chắn sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cũng như Bàn Hồ Thú của Dạ Tinh Thần, vừa nở ra cực kỳ giống Husky, trải qua hai năm lịch luyện, phương diện thực lực đạt được tăng lên trên diện rộng, phương diện hình thái không phải cũng vẫn là Husky sao.
…
Cự Giải Vực.
Một cường giả của Cự Giải Tộc nói: “Tộc trưởng, trứng của chúng ta ấp đã bị mất rồi.”
“Còn chờ cái gì, nhanh đi Vạn Cổ Tông.”
“Vâng.”
Tộc Ngao Hà và tám tộc đàn khác cũng lần lượt xuất động, ngay lập tức tiến về Vạn Cổ Tiên Sơn.
Căn cứ quy củ lúc trước định ra, chỉ cần trứng nở ra, đệ tử ký kết bản mệnh khế ước cũng phải mang theo, ở lại các tộc bầy lịch luyện hai năm.
Cho nên không bao lâu, Lý Phi, Điền Thất từng người lần lượt rưng rưng đứng ở chân núi vẫy tay từ biệt với tông chủ và đồng môn.
“Ai nha.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Chia ly luôn luôn đau khổ.”
Đinh. Cửa hàng dược liệu của tông môn đã mở, nhiệm vụ danh vọng hoàn thành, thu hoạch được 100 điểm giá trị danh vọng.
Đinh. Giá trị danh vọng của tông môn: 200.
Cẩu Thặng sửng sốt một giây đồng hồ, ngạc nhiên nói: “Cái này đã hoàn thành rồi sao?”