Chương 1421. Luyện đan sư đứng đầu đưa đến tận cửa
Lận Uyên thành.
Sau khi trải qua mấy ngày trang trí, Viên công tử xốc tấm vải đỏ che bảng hiệu lên, tuyên bố sản nghiệp thứ hai của Vạn Cổ Tông là cửa hàng dược liệu chính thức đi vào kinh doanh.
Mặc dù bên trong bán chính là Thiên Cực Đế Hoàng Thảo và các loại dược liệu phổ biến, nhưng bởi vì phẩm chất đạt tới cấp bậc thiên tài địa bảo, đã định sẽ trở thành một loại sản nghiệp cấp cao.
Lư thành chủ và các bạn làm ăn lớn đều đến báo tin vui, cũng đưa lên hạ lễ vô cùng thành ý.
“Phùng Quy Trần.”
Nhưng vào lúc này, thanh âm không hài hòa truyền đến: “Ngươi khiến ta tìm thật lâu đấy!”
“Hả?”
Phùng Đường chủ quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài khu vực tương đối vắng vẻ của cửa hàng, một nam tử đeo khăn quàng cổ, tóc đỏ che nửa mặt ngạo nghễ đứng đó.
Dưới hắc bào rộng rãi, bên hông lộ ra lệnh bài tinh xảo, phía trên khắc hai chữ “Đan đường” kim sắc nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
“Đỗ Hồng Trần.”
Lông mày của Phùng Quy Trần lập tức nhíu lại.
Bọn người Lư Đức Thủy nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cái tên đầu đầy tóc đỏ lại kỳ dị này, lại là một trong tám luyện đan sư đứng đầu của Đan đường!
Xoát!
Đỗ Hồng Trần đi tới, trước nhìn thoáng qua cửa hàng dược liệu, lại liếc mắt nhìn tiệm đan dược, lắc đầu nói: “Nghe nói ngươi gia nhập một tông môn vừa mới phi thăng lên Thượng giới, ta vốn cho rằng là lời đồn của giang hồ, không nghĩ tới... Thật sự là tự nguyện sao?”
Lông mày của Viên công tử cũng nhíu lại.
Ngữ điệu này của tên này đã nói rõ là tìm đến Phùng Đường chủ gây phiền phức.
“À, quên mất.”
Đỗ Hồng Trần đẩy trán, nói: “Sư tôn của tông chủ của Vạn Cổ Tông này là Thông Cổ Chân Nhân, hậu trường cũng không nhỏ đâu.”
Phùng Quy Trần trầm giọng nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Ha ha ha.”
Đỗ Hồng Trần cười lớn, nói: “Ở Thượng giới có ai không biết, ngươi với ta như nước với lửa, hôm nay tới đây đương nhiên là…” Dừng một chút, mặt lạnh lùng nói: “Tìm ngươi để gây phiền phức.”
Hai người hai mắt đối mặt nhau, bầu không khí trong nháy mắt đầy sát khí.
Xoát! Xoát!
Lư thành chủ và các võ giả của các đại gia tộc đồng loạt né tránh theo bản năng.
Một trong đại luyện đan sư đứng đầu là mặt mũi của Đan đường, giữa Phùng Quy Trần và Đỗ Hồng Trần có mâu thuẫn cũng là sự tình thế nhân đều biết.
Nguyên nhân là gì?
Theo tin đồn nói, hai người đồng thời bái Đan Nguyên Chân Nhân làm thầy đề tu luyện đan đạo, lại đồng thời yêu một nữ hài, cũng mãnh liệt theo đuổi, cuối cùng... Nữ nhân kia lại gả cho người khác.
Việc này thật giả hay không thì không biết được, nhưng có thể chắc chắn, Phùng Quy Trần và Đỗ Hồng Trần quả thật là đệ tử của Đan Nguyên Chân Nhân, bởi vì chỉ từ chữ “Trần” cũng có thể nhìn ra.
Viên công tử ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, vội vàng lấy Truyền Âm Thuật thông tri thành viên của Tế Vũ Đường ở gần đó, để bọn hắn nhanh đem tin tức truyền đến tông môn.
Tới, tới.
Cách một đoạn lại sắp xếp một thành viên, dùng phương thức truyền tin để truyền lại tin tức.
“Tông chủ.”
Không bao lâu, Lê Lạc Thu đi vào đại điện, báo cáo: “Viên công tử đưa tin tức, một trong tám luyện đan sư đứng đầu của Đan đường là Đỗ Hồng Trần đang ở cửa hàng dược liệu, trong lúc khai trương đến tìm Phùng Đường chủ để gây phiền phức.”
Quân Thường Tiếu đang suy nghĩ nhiệm vụ danh vọng vì sao hoàn thành, ánh mắt hiện lên kinh ngạc, nói: “Ta vốn còn nghĩ đi bái phỏng từng người bọn họ, không nghĩ tới họ lại tự mình tới cửa.”
Vụt!
Một luồng ánh sáng bảy màu bay ra từ Vạn Cổ Tông.
Lúc này, giá trị của Thất Thải Huyễn Quang Cánh liền thể hiện ra, có thể tùy thời tùy chỗ nói đi là đi.
...
Lại trở lại Lận Uyên thành.
Ở trong cửa tiệm dược liệu mới mở chỉ có Phùng Quy Trần và Đỗ Hồng Trần.
Ánh mắt của hai người đối diện từ đầu đến cuối, sát khí hội tụ quanh mình càng thêm mãnh liệt.
“Hai vị.”
Lư Đức Thủy yếu ớt nói: “Thành chủ cấm chỉ đánh...”
“Cút!”
Phùng Quy Trần và Đỗ Hồng Trần quát.
“Cáo từ!”
Vụt
Lư thành chủ trong nháy mắt hóa thân thành cao thủ đỉnh giới, ngồi ở trong phủ thành chủ uống trà.
“Quy củ cũ.”
Đỗ Hồng Trần thản nhiên nói: “Chúng ta so một trận, ai thua thì người đó quỳ xuống.”
…
Khóe miệng của các võ giả ở phía xa đều co giật.
Hai luyện đan sư đứng đầu đều là đại nhân vật có mặt mũi, thua liền quỳ xuống, tuyệt đối là đang chà đạp tôn nghiêm.
Phùng Quy Trần vốn muốn mở miệng đồng ý.
“Phùng Đường chủ.”
Viên công tử truyền âm nói: “Tông chủ đang ở trên đường chạy tới, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn hắn.”
“…”
Phùng Quy Trần vội vàng sửa lời nói: “Gần đây ta vẫn luôn luyện đan, thể xác tinh thần tương đối rã rời, muốn so chiêu thì phải chờ ta điều chỉnh trạng thái tốt đã."
Hai người đều là đệ tử của Đan Nguyên Chân Nhân, cái gọi là so tài chắc chắn cũng muốn lấy luyện đan để quyết chiến thắng thua.
“Hừ.”
Đỗ Hồng Trần cười lạnh nói: “Những đan dược kia do ngươi luyện chế ta đã thấy rồi, phương diện phẩm chất mặc dù không tệ, nhưng phương pháp luyện chế so với bình thường không có gì khác biệt, vậy mà có thể luyện chế đến mức thể xác và tinh thần rã rời, xem ra nhiều năm không chỉ không có tiến bộ, ngược lại càng ngày càng không ổn.”
Tên này nói chuyện có chút khó nghe.
Đổi lại trước kia, Phùng Quy Trần chắc chắn nhịn không được, nhưng đã nhận được mệnh lệnh của tông chủ, thế là kiềm nén lửa giận, cười lạnh nói: “Có tiến bộ hay không, so mới biết được.”
“Điều dưỡng mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Được.”
Đỗ Hồng Trần vung tay áo mà đi, nói: “Ba ngày sau, ngươi và ta lấy đan đạo để quyết một trận thắng thua.”
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Viên công tử nhịn không được nói: “Phùng Đường chủ, ngươi cùng người này có ân oán gì?”
“Haizz.”
Phùng Quy Trần lắc đầu nói: “Chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được.”
...
Ba ngày sau.
Dưới sự trợ giúp của Thất Thải Huyễn Quang Cánh, sáng sớm Quân Thường Tiếu đã chạy tới, biết được hai người muốn so đan đạo, liền dò hỏi: “Nhưng có phần thắng không?”
“Trước kia chia năm năm.”
Phùng Quy Trần ngạo nghễ nói: “Hiện tại thắng hắn rất nhẹ nhàng.”
Hai người ở phương diện thực lực đan đạo vẫn luôn khá ngang bằng nhau, đấu nhau mấy trăm năm vẫn không phân thắng bại.
Bây giờ thì khác, Phùng Đường chủ tu luyện Đại Thiên Phân Ảnh Quyết, ngày thường đều lĩnh hội gấp đôi, cho nên ở phương diện lý giải đan đạo chắc chắn Đỗ Hồng Trần không thể so sánh.
“Vậy là tốt rồi.”
Quân Thường Tiếu thở phào trong lòng, cấp tốc dựng ra một cái kế hoạch.
…
Buổi sáng.
Ngoài tiệm dược liệu hội tụ rất nhiều võ giả.
Hai luyện đan sư đứng đầu của Đan đường tiến hành giao đấu, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ như vậy.
Đỗ Hồng Trần đúng hẹn mà tới.
“Nghe qua danh tiếng của Đỗ đại sư, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Quân Thường Tiếu đứng ở trước cửa tiệm dược liệu, chắp tay cười nói.
“Ngươi là?”
“Tông chủ Vạn Cổ Tông.”
“À.”
Đỗ Hồng Trần nói: “Hóa ra ngươi chính là đệ tử thông truyền của Thông Cổ Chân Nhân.”
Chân mày Quân Thường Tiếu cau lại.
“Tông chủ.”
Phùng Quy Trần truyền âm nói: “Người sư đệ này của ta có tính cách quái gở, nói chuyện từ trước đến nay đều khó nghe, xin tông chủ đừng chấp nhặt với hắn.”
“Quân tông chủ.”
Đỗ Hồng Trần nói: “Ngươi có thể chiêu mộ Phùng Quy Trần vào môn hạ, phương diện đan đạo hẳn là có chỗ hơn người nhỉ?”
“Vẫn được, vẫn được.”
“Không bằng hai người chúng ta giao đấu một phen, như thế nào?”
“…”
Biểu cảm bên trên gương mặt của Quân Thường Tiếu rất đặc sắc.
“Ha ha ha!”
Hệ thống nhịn không được cười lên.
“Ở phương diện võ đạo, kí chủ không có thực lực thì còn có thể bật hack, nhưng ở về mặt đan dược chẳng có hiểu biết gì, tìm hắn giao đấu giống như bóp chặt lấy tử huyệt.”
“Đỗ Hồng Trần.”
Phùng Quy Trần lạnh lùng nói: “Đối thủ của ngươi là ta.”
Đỗ Hồng Trần lắc đầu, nói: “Hai người chúng ta so không có nghìn lần cũng có tám trăm, thực sự không có cảm giác gì mới mẻ, không bằng tìm tông chủ nhà ngươi để luận bàn một chút.”
“Mẹ nó...”
Quân Thường Tiếu ở trong lòng mắng một câu.
Hắn ở phương diện võ đạo, kiếm đạo, trận đạo đều có tài nghệ không tệ, phương diện khác thì chưa nghiên cứu đến, thứ nhất là không có Dịch Tư Chất để ăn, thứ hai là đi con đường tông môn, cũng không phải đi con đường nhân vật chính toàn năng.
Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh phát động!
“…”
Nhiệm vụ này sẽ không có quan hệ cùng với luyện đan ha?
Quân Thường Tiếu kéo ra bảng nhiệm vụ, nhìn thấy phía trên viết mấy chữ “Chiến thắng Đỗ Hồng Trần ở phương diện đan đạo”, lập tức ở trong lòng mắng to: “Thật sự là con mẹ nó.”