Chương 1425. Ác mộng trở thành sự thật
Vù vù!
Hỏa diễm cực nóng như hung thú viễn cổ điên cuồng thôn phệ toàn bộ Phù Càn Tông, thi thể của đệ tử rải rác ở bốn phía, máu tươi tụ thành sông bốc hơi ngay tại chỗ, khung cảnh tựa như địa ngục nhân gian.
Bịch!
Bịch!
Từng bóng đen không rõ thấy dung mạo dừng ở trước đại điện, ánh mắt lấp lóe ánh sáng đỏ, bộc lộ ra sát ý khiến cho người ta phải rùng mình.
Bọn họ mặc phục sức thống nhất, ngực ấn có hai chữ “Vạn Cổ”.
Phù phù!
Bùi Ti Lý đứng ở trước đại điện cũng nhịn không được nữa, cả người như bùn nhão co quắp trên mặt đất, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng và sợ hãi.
“Bùi Tông chủ.”
Âm thanh trầm lạnh từ sau lưng mấy tên bóng đen truyền đến: “Ngươi cũng nên lên đường đi thôi.”
Vụt!
Kiếm quang nổ ra, khí tức tử vong mãnh liệt xông tới.
“Không!”
Bùi Ti Lý bật dậy từ trên giường, phát hiện ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, lúc này mới xoa cái trán đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập nói: “Lại thấy ác mộng.”
Không sai.
Vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng, một giấc mộng cả tông môn bị diệt, nhưng cứ mơ lặp đi lặp lại như vậy, lại bởi vì quá mức chân thực mà khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
“Haizz.”
Bùi Ti Lý khổ sở nói: “Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm!”
Hai năm, hắn vẫn luôn sống ở trong sự sợ hãi, bởi vì tên Quân Thường Tiếu mà hắn đã từng lừa gạt có sư tôn là Thông Cổ Chân Nhân.
Đây là ai?
Đây là đại năng đỉnh tiêm đến cả giới đường đều kiêng kị!
Nếu như thời gian có thể quay lại, trở lại thời điểm gặp gỡ ở Linh Phong Sơn, hắn chắc chắn sẽ không cố ý lừa gạt Quân Thường Tiếu, thậm chí sẽ không tham gia vào việc đó.
Đáng tiếc.
Sự tình đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi.
Kỳ thật hai năm trước, Linh Vi Chân Tông cũng đã giận chó đánh mèo với Phù Càn Tông, Bùi Ti Lý nỗ lực đưa ra đại giới to lớn mới miễn cưỡng bảo trụ tông môn.
Nhưng cái này chung quy là phiền toái nhỏ, phiền toái chân chính vẫn là Vạn Cổ Tông.
Mới đầu, hắn cân nhắc có cần đến nhà để xin lỗi hay không, nhưng vẫn không có dũng khí, hơn nữa đã trôi qua lâu như vậy, thấy đối phương không tìm đến, có thể không biết vị trí khoáng mạch là mình nói cho Linh Vi Chân Tông.
Ôm lấy tâm lý may mắn, Bùi Ti Lý từ đầu đến cuối đều không hành động, cũng tin tưởng thời gian có thể hòa tan hết thảy.
Haizz.
Đường lớn thông thiên càng chạy càng hẹp, thậm chí lệch đến Địa Ngục.
Bởi vì ác mộng khiến cho một thân mồ hôi lạnh, Bùi Ti Lý đứng dậy đi đến trước bàn, nâng bình trà lên đổ nước.
“Cảm ơn.”
“Không khách khí.”
Hả?
Không khí bên trong căn phòng và biểu cảm trên mặt của Bùi Ti Lý đột nhiên cứng ngắc, cũng mượn nhờ ánh trăng mà phát hiện ra, người trẻ tuổi tướng mạo bất phàm ngồi một mình ở trên ghế, trên tay bưng chén trà mà mình vừa rót đầy.
Không sai.
Chính là Quân Thường Tiếu!
“Ha ha ha!” Bùi Ti Lý đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đại trận bảo hộ tông môn từ đầu đến cuối vẫn không mở ra, làm sao hắn lại ngồi ở chỗ này, là mơ. Nhất định là mơ.”
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, hỏa quang từ ngoài cửa sổ lấp lóe.
Bùi Ti Lý lại cười.
Loại này tình huống tương tự như trong giấc mộng lặp đi lặp lại, cái này nói rõ mình kỳ thật vẫn còn ngủ say, thậm chí là mơ trong mơ.
Bốp!
Một bàn tay của Quân Thường Tiếu đánh lên mặt hắn, nói: “Đau không?”
“Đau!”
Bùi Ti Lý nhe răng toét miệng nói.
Tư duy vốn dĩ mơ màng lập tức vô cùng thanh tỉnh, cũng gào to ở trong lòng: “Không phải là mơ.”
Xoát!
Quân Thường Tiếu một tay níu lấy cổ áo của hắn, cưỡng ép đi ra khỏi gian phòng, nói: “Ở Linh Phong Sơn, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi không biết trân quý, cho nên từ hôm nay trở đi, Phù Càn Tông sẽ bị xoá tên ở trên giang hồ, hết thảy tài nguyên thuộc về Vạn Cổ Tông.”
Xong, xong rồi.
Ác mộng rốt cục thành sự thật rồi.
Bùi Ti Lý như một con chó chết bị kéo tới võ trường ở đại điện.
Giờ phút này, mấy vạn tên đệ tử của tông môn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cùng nhau thấy đại điện bị ngọn lửa thôn phệ, ánh mắt bộc lộ ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Bọn người Lý Thanh Dương võ trang đầy đủ đứng ở xung quanh, tựa như sát thủ không có tình cảm.
Thực lực tổng hợp Phù Càn Tông coi như không tệ, nhưng ở trước mặt một đám tiện hoá này, bị bao vây trong lúc đang ngủ mơ hồ, thậm chí đến cả chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Phù phù.
Bùi Ti Lý bị ném lên trên mặt đất.
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên ghế mà Tiêu Tội Kỷ đã sớm chuẩn bị tốt, quét qua đệ tử của Phù Càn Tông, thản nhiên nói: “Bởi vì cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, bổn tọa chỉ ra tay đối với tông chủ, các ngươi có thể tự mình đi xuống núi, tìm con đường mưu sinh khác.”
Tông môn này phải bị tiêu diệt, nhưng sẽ không đả thương người vô tội.
Kỳ thật lúc ở hạ giới, sự tình diệt môn Quân Thường Tiếu không phải không làm qua, nhưng từ đầu đến cuối giữ vững nguyên tắc không vạ lây, ví như Linh Tuyền Tông bị tiêu diệt đầu tiên, cuối cùng chỉ đơn giản phân tán đệ tử, nếu không, xác Đái Luật đã sớm lạnh tanh.
Dù là đi Cực Hàn Cung cũng chỉ nổ hết sơn môn, cũng không tạo thành hình ảnh sư môn tử vong.
Đương nhiên.
Ngoại trừ tà phái không chuyện ác nào không làm.
Lúc trước Bùi Ti Lý ở Linh Phong Sơn lừa mình, đánh một trận liền tiêu tan, Quân Thường Tiếu cũng không có canh cánh trong lòng.
Nhưng lại chơi trò mượn đao giết người, cái này khiến cho hắn nhịn không được, cho nên cho dù bồi thường tiền hay là phải trả tiền, Phù Càn Tông nhất định phải biến mất.
Phát triển tông môn cũng đồng hành với việc sinh ra mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, ví như đi lên liền đắc tội Ngự Kiếm Huyền Tông, Lăng Đao Huyền Tông, Cẩu Thặng rất hoan nghênh bọn họ tùy thời đến báo thù, nhưng nếu như núp trong bóng tối giở trò chiêu đánh lén, thật có lỗi, nhất định phải chơi chết ngươi.
Vù vù!
Vù vù vù!
Đại hỏa vô tận bao phủ toàn bộ Phù Càn Tông, kiến trúc phòng ốc dần dần bị thôn phệ.
Cảnh tượng mà Bùi Ti Lý mơ tới đã cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn có sự khác biệt to lớn với chuyện chân chính phát sinh.
Hắn không có cơ hội cẩn thận so sánh mộng cảnh và hiện thực có chênh lệch không, bởi vì người đã bị đưa vào Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, đang tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của ba người Nhị Nha, Triệu Đậu Đậu, Đái Luật.
Quân Thường Tiếu không có ý định giết hắn, nhưng chắc chắn phải ngồi tù chịu khổ.
“Khởi công!”
Xoát! Xoát! Xoát!
Roi da, ngọn nến, dây thừng và các công cụ bỗng nhiên xuất hiện.
…
Vài ngày sau.
Tin tức Phù Càn Tông bị diệt truyền ra ở một bộ phận khu vực Thượng giới, lập tức gây nên một trận xôn xao.
Cái thực lực của tông môn này không tính là quá mạnh, nhưng chung quy có chút lịch sử, đột nhiên bị diệt mất, có chút không thể tưởng tượng nổi!
“Ai làm.”
“Mấy minh hữu của Phù Càn Tông đã bắt đầu điều tra.”
“Tông môn này đã đặt chân nhiều năm ở Thượng giới, trừ phi cùng người khác có thâm cừu đại hận, nếu không không có khả năng bị tuỳ tiện diệt.”
Ở Thượng giới khai tông lập phái khó, bị diệt môn cũng khó tương tự, bởi vì tông môn sống sót đều có nhân mạch, thế lực khác động thủ nhiều ít sẽ phải kiêng kị.
Bốp!
Bên trong đại điện của Linh Anh Tông, một đại lão vỗ bàn, cả giận nói: “Nhất định phải tra ra ai là hung thủ, đến đòi công đạo cho Phù Càn Tông!”
Bốn phía ngồi không ít đại lão của tông môn.
Bọn họ và Bùi Ti Lý có quan hệ không tệ, biết được Phù Càn Tông bị diệt, chắc chắn lòng đầy căm phẫn.
“Có phải là Linh Vi Chân Tông làm hay không?” Có người nói.
Lời vừa nói ra, các đại lão đồng loạt tỉnh táo lại, bày ra một dáng vẻ ta chỉ đơn thuần tới uống cái trà.
Những tông môn này của bọn họ này đơn giản là ôm nhau sưởi ấm, đừng nói cứng rắn với tông môn cấp Chân, dù là đối mặt với tông môn cấp Huyền cũng chỉ có thể ra vẻ đáng thương.
“Không có khả năng.”
Một đại lão nói: “Nếu như là Linh Vi Chân Tông làm, bọn họ đã sớm tuyên bố với bên ngoài rồi.”
“Đúng vậy.”
Có người nói: “Dù sao Linh Vi Chân Tông cũng là một cái tông môn có uy vọng cấp Chân, làm sao lại ném thân phận, đi diệt một Phù Càn Tông nhỏ nhoi như thế?”
“Vậy là ai?”
Đám người bắt đầu suy đoán.
Nhưng từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Ti Lý đến cùng đắc tội người nào.
“Báo cáo!”
Nhưng vào lúc này, một đệ tử đi tới, nói: “Vạn Cổ Tông tuyên bố với bên ngoài, bởi vì có ân oán không thể hóa giải với Phù Càn Tông, cho nên thuận tay tiêu diệt.”
“Vạn Cổ Tông?”
Các đại lão của các tông môn trừng to mắt.
Danh tự này bọn họ đã từng nghe nói, cũng biết tông chủ Quân Thường Tiếu là đệ tử của Thông Cổ Chân Nhân.
“Ai da! Lão phu vừa mới nghĩ ra, tông môn còn có chuyện quan trọng phải xử lý, trước hết cáo từ.”
“Hai ngày nữa tông môn của ta cử hành cuộc thi đấu giữa các tông môn, bổn tọa cần tự mình xử lý, cáo từ.”
“Gần đây tu luyện cỏ một chút vấn đề, Lữ mỗ trở về dưỡng thương một đoạn thời gian!”