Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1466 - Chương 1466. Ma Duyên Chi Môn Mở Ra

Chương 1466. Ma Duyên Chi Môn mở ra
Hai quyền đánh vào không khí để tạo thành như một lớp màng bọc của kết giới, sau đó nhẹ nhàng bao bọc lấy nó, trói lại toàn bộ thành viên đang chạy trốn của Táng Nguyệt Các, thao tác lần này lập tức khiến cho Quân Thường Tiếu sợ ngây người.

Điều khiến hắn rung động nhất chính là, hắn và đệ tử rõ ràng cũng ở bên trong kết giới, nhưng lúc kết giới thu lại chợt lóe lên mà bọn họ cũng không có bị tác động gì.

Hệ thống thán phục nói: “Khả năng kiểm soát sức mạnh không gian của người này đã đạt tới mức độ hoàn hảo!”

“Lợi hại!”

Quân Thường Tiếu mỉm cười đầy kính trọng.

Không những không gây ảnh hưởng với những người vô tội, mà còn có thể hốt gọn một mẻ các thành viên của Táng Nguyệt Các, nhưng mà bốn tên cường giả Cửu Chuyển - Chuyển Đan Cảnh hình như đã chạy trốn được!

“Haizz.”

Liễu Ti Nam lắc đầu nói: “Để bốn tên chạy thoát.”

Khóe miệng của Quân Thường Tiếu hơi nhếch lên, cũng im lặng nói trong lòng: “Nếu như ngay lúc đầu ngươi không tạo hình lay động thì khẳng định bọn họ cũng không thể chạy thoát được.”

“Người trẻ tuổi.”

Liễu Ti Nam nói: “Bây giơ ngươi đã an toàn.”

“Cảm ơn ngài đã cứu giúp!” Quân Thường Tiếu chắp tay nói, nghĩ thầm, cường giả như vậy, nếu như trở thành một thành viên của Vạn Cổ Tông chúng ta, đương nhiên sẽ như hổ thêm cánh.

Liễu Ti Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía hình dáng cánh cửa đang kết lại ở bên ngoài thành trì, nói: “Ma Duyên Chi Địa sắp mở ra, số lớn người trong ma đạo cũng sẽ nhanh chóng đi đến, vì an toàn của chính mình, các ngươi vẫn nên mau chóng rời khỏi đây.”

Chiết tiệt!

Đây là cho rằng thực lực của ta rất yếu sao?

Hệ thống nói: “Nếu so sánh với người ta thì thật ra ký chủ rất yếu.”

Quân Thường Tiếu lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Ngày nào còn gia nhập vào Giới Đường thì ta đã lập xuống lời thề, đời này sẽ dùng sinh mệnh đi bảo vệ chính nghĩa, cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, cũng sẽ không do dự gì mà tiến lên!”

Mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ nhỏ bé, đều thể hiện trọn vẹn kỹ thuật của hắn, khiến cho Tô Tiểu Mạt đang đứng ở sau lưng sùng bái nói: “Nếu so sánh với tông chủ thì ta thật sự quá kém!”

“Lão ca sẽ thật sự không phải là người của Giới Đường chứ?” Cố Triều Tịch ở trong lòng thầm nói.

“Người trẻ tuổi.”

Liễu Ti Nam gật đầu khen: “Ta rất thưởng thức ngươi.”

“Đại ca Nam!”

Quân Thường Tiếu nói: “Thật sự ta không dám giấu giếm, ta vẫn một mực hi vọng có thể trở thành người đàn ông làm việc lớn giống như ngươi, có thể trảm yêu trừ ma!”

“Ngay cả người phụ nữ của ta đều không bảo vệ được, thì làm sao có thể làm một người đàn ông làm việc lớn được.” Liễu Ti Nam khoác tay lên trên quan tài đá, sự suy sụp cùng tiều tụy một lần nữa lại che phủ toàn bộ khuôn mặt.

“Ờ…”

Quân Thường Tiếu âm u nói: “Đây cũng chỉ là một người đàn ông có chuyện xưa.”

“Cái này!”

Liễu Ti Nam lại cõng quan tài lên một lần nữa, chỉ về phía tên Đà chủ bị Cố Triều Tịch trói buộc kia, nói: “Ta muốn mang người này đi.”

“Cái này”

Quân Thường Tiếu có chút xoắn xuýt.

Thật vất vả hắn mới bắt được một người có thân phận đứng đầu của Táng Nguyệt Các, hắn còn chưa bắt đầu thăm hỏi thì đã bị hắn ta dẫn đi trước, đây không phải đã lãng phí công sức hay sao.

“Đại ca Nam.”

Quân Thường Tiếu mỉm cười quay đầu lại, nói: “Ta là làm việc theo ý của Lăng dao Nữ Đế.”

Khi nói câu này, hắn đột ngột dừng lại, bởi vì cánh cửa lớn vừa mới mờ nhạt trên bầu trời bây giờ đã hiện ra hoàn toàn, bên trên bề ngoài rỉ sắt loang lổ dần dần hiện ra hoa văn quỷ dị, phác hoạ ra hình giống như đầu lâu của yêu thú to lớn dữ tợn.

Liễu Ti Nam quay đầu lại nhìn, cau mày nói: “Cánh cửa sắp được mở ra.”

Đột nhiên, bằng mắt trần cũng có thể nhìn thấy một gợn sóng màu đen, gợn sóng từ cửa sắt khổng lồ, không chỉ càn quét cả tòa thành trì, mà còn kéo dài đến hơn mấy dặm nữa.

Sau khi tiếp xúc với năng lượng, Quân Thường Tiếu lập tức cảm giác tâm cảnh bị xáo trộn, nhưng rất nhanh đã biến mất, thế là kinh ngạc nói: “Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?”

“Đây chính là ma sóng.”

Cố Triều Tịch nghiêm nghị nói: “Nghe người kể chuyện nói rằng nó có thể làm nhiễu loạn ma tu.”

“Tông chủ!”

Nhưng đúng vào lúc này, Lý Thanh Dương chỉ lên trên trời, hoảng sợ nói: “Tiểu sư muội đã bị bay lên!”

Quân Thường Tiếu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người của Diêu Mộng Oánh đã trở nên đỏ rực, ở giữa hai lông mày đã hiển hiện hình trăng lưỡi liềm, hình như đã đánh mất lý trí đang lao đến gần phía cửa sắt lớn.

“Đi!”

“Tên này phải làm sao bây giờ?”

“Mang đi!”

Quân Thường Tiếu bay lên trước, cho đến sau khi đến gần Diêu Mộng Oánh mới hô lên: “Đồ đệ, ngươi sao rồi?”

Diêu Mộng Oánh không nói gì, cho đến khi còn cách cửa sắt hơn mười trượng nữa, thì làm ra một tư thế giống như đang cầu nguyện.

Lúc này, những ma tu đang bay lên cũng đều dừng lại, bọn họ vây quanh ở chỗ ánh sáng lấp lóe trước cửa sắt, tất cả bọn họ đều hóa thành tín đồ thành kính.

“Lão đệ, đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ta cũng không biết.”

“Người kể chuyện không có nói ngươi biết sao?”

Hắn ta cũng không phải vạn năng, cũng không phải không gì không biết.

Quân Thường Tiếu thử cố gọi Diêu Mộng Oánh, nhưng sau đó nàng căn bản nghe không thấy gì, hai con ngươi bây giờ đã đỏ rực dữ dội hơn.

Liễu Ti Nam nói: “Những ma tu này đang vận chuyển sức mạnh tín ngưỡng cho đến khi đạt được điều kiện nhất định, cửa sắt sẽ được mở ra.”

“Thì ra là thế.”

Quân Thường Tiếu nhận ra, nhưng hắn khẽ giật mình, cười u ám nói: “Làm sao cái tên này cũng ở đây? Vừa mới bắt những thành viên của Táng Nguyệt Các nữa chứ?”

Sau khi cửa sắt hiện rõ ra thì các ma tu còn cách mấy ngàn dặm đã tụ tập bay đến.

Bọn họ tập chung ở xung quanh, thành kính cống hiến sức mạnh tín ngưỡng, cùng làm cho họa tiết quỷ dị ở bề ngoài càng trở nên mãnh liệt hơn.

Ma Tổ khi còn sống đã mở ra một cái không gian độc lập, đem tất cả các bảo vật ném vào trong đó, từ đó mở ra một thời đại tìm kiếm lớn, nhưng nếu những người của thế hệ sau muốn đạt được, thì nhất định phải tập hợp tín ngưỡng để mở cửa ra.

Quân Thường Tiếu nói: “Cái thiết kế này có chút tiện hóa quen thuộc.”

Liễu Ti Nam đứng ở bên cạnh, hai tay ôm ngực, áo choàng sau lưng có khắc hai chữ 'Hiệp nghĩa' rung lay.

Quan tài đâu rồi?

Nó đã được sắp xếp trên đường phố, cái màng bọc không gian mới cũng đang trói buộc các thành viên của Táng Nguyệt Các.

Cực Đạo Động Phủ...

Thông Cổ Chân Nhân ngóng nhìn vào Ma Môn đã hiện rõ ra, nói: “Cánh cửa sẽ nhanh chóng mở ra.”

“Ta hi vọng mọi chuyện sẽ giống như trước đây, yên bình qua đi.” Kỳ Dã Chân Nhân nói.

Ma Duyên Chi Địa cứ một trăm năm sẽ xuất hiện một lần, mặc dù xuất hiện nhiều lần, mặc dù thanh thế rất lớn, nhưng từ đầu đến cuối không có người nào có cơ duyên kế thừa, cho nên cả giới vẫn còn bình tĩnh.

Các đại tông môn cũng đều đang nhìn chằm chằm vào Ma Môn, dù sao thì động tĩnh cũng như vậy, nếu như không làm một quần chúng ăn dưa quần một chút, thì thật sự không có gì đặc biệt.

“Chủ nhân.”

Trên một đám mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, có một lão giả còng lưng xuống nói: “Quân Thường Tiếu cũng đến.”

Lăng Dao Nữ Đế nói: “Nếu đã có hắn ta ở đây thì chuyện Ma Duyên Chi Địa mở ra lần này, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra.”

Ống kính lại quay trở lại bên ngoài Ma Duyên Thành nửa giờ sau, số lượng các ma tu đến từ trời nam đất bắc đã đạt tới mấy chục nghìn, một đám lít nha lít nhít bao vây cánh cửa sắt lại.

Có lẽ bởi vì Liễu Ti Nam đang đứng bên cạnh, cho nên không có ma tu có can đảm tới gần, cho nên chỗ đám người Quân Thường Tiếu đứng lộ ra trông có vẻ đặc biệt chói mắt.

“Két, két.”

Nhưng vào lúc này, một âm thanh thanh thúy truyền đến, cửa dắt đang bị đóng chặt khẽ rung lên, sau đó ở tận cùng phía dưới đáy đã hiện ra một khe hở nhỏ.

“Mở.”

Liễu Ti Nam nghiêm túc nói.

Những linh niệm của hắn ta đã được xuất ra hoàn toàn, bắt giữ tất cả ma tu đang đứng xung quanh, sợ bọn họ sẽ mất lý trí, phát sinh chuyện giẫm đạp nghiêm trọng.

“Ầm ầm!”

“Rầm rầm rầm!”

Cửa sắt thường xuyên truyền đến sự chấn động, sau đó từ dưới lên trên chầm chậm mở ra, cho đến khi khe hở càng lúc càng lớn, lập tức một hơi lạnh thổi từ bên trong khiến cho người ta không rét mà run.

“Oanh!”

Một lúc sau, cửa sắt đã hoàn toàn được mở ra.

Bởi vì có vòng xoáy bao phủ, cho nên không cách nào nhìn thấy rõ thứ ở bên trong là gì.

“Tông chủ.”

Diêu Mộng Oánh nói: “Chúng ta có thể tiến vào.”

“Hả?”

Quân Thường Tiếu hơi ngẩn người ra.

Con mắt của đứa nhỏ này vẫn còn tơ máu, thật giống như bị lực lượng gì đó khống chế, sao lại vẫn còn ý thức, sao vẫn còn có thể nói chuyện?

“Hô hô!”

Nhưng vào lúc này, Diêu Mộng Oánh giang hai tay ra, ma khí từ bên trong cơ thể nàng nổi lên, nhanh chóng bao phủ tông chủ và Lý Thanh Dương, mấy người khác, nói: “Đi”

Đám người trực tiếp bị nàng ép buộc lôi vào bên trong, sau đó nhanh chóng hòa vào cùng với vòng lốc xoáy.

Liễu Ti Nam không đi cùng, bởi vì hắn ta không phải ma tu, cũng không hứng thú đi tìm cơ duyên, mà nâng cằm lên nói: “Cô gái vừa rồi có cảm giác có chút khác hẳn so với ma tu khác.”


Bình Luận (0)
Comment