Chương 1557. Thử đan! Hình thức giải trừ nguy cơ lại mở ra!
Nhất Chuyển Tốc Thành Đan là luyện chế ra rồi.
Nhưng độc tính quá mạnh, cho nên cần có người tự mình thử thuốc.
Hơn nữa còn cần thử rất nhiều, bởi vì Miêu đường chủ chỉ riêng chuẩn bị giải độc đan đã có hơn mười loại.
“Ta đến.”
Ngoài đại điện, Lục Thiên Thiên một thân trắng toát đi tới.
Nàng khoảng thời gian này luôn ở Cửu Thiên Bí Cảnh rèn luyện, cho nên rất ít xuất hiện ở trong tầm nhìn của đồng môn.
“Đại sư tỷ.”
Lý Thanh Dương nói: “Vẫn là ta đến đi.”
“Ta đến!”
Tô Tiểu Mạt đi lên phía trước một bước.
Đệ tử khác đều tỏ thái độ, nguyện ý lấy thân thử độc.
Cái này nếu đổi làm tông môn khác, rất nhiều đệ tử biết được đan dược do các loại độc tố luyện chế mà thành, thành phần độc tố cực cao, khẳng định sẽ phi thường do dự.
Xin lỗi.
Vạn Cổ tông khác.
Đó là một tông môn tập hợp ngu ngốc cùng khoái hoạt vào một thể, ở trên loại chuyện này sẽ không bận tâm sinh tử.
“A Ngưu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi thì sao?”
“...”
Dạ Tinh Thần trầm mặc.
Làm đệ tử hạch tâm hắn nên sớm tỏ thái độ, nhưng trước sau không nói chuyện.
Một lát sau, Dạ Tinh Thần nói: “Nếu loại đan dược này sẽ độc chết người ta, đệ tử có thể không đi thử không?”
“Lý do.” Quân Thường Tiếu nói.
Dạ Tinh Thần nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nói: “Thù lớn chưa trả.”
Cho dù Nhất Chuyển Tốc Thành Đan sẽ không dồn người ta vào chỗ chết, cũng sẽ bởi vì độc tố, mang đến hiệu quả tiêu cực không lường được, cho nên hắn không muốn bởi vậy lãng phí thời gian.
Nếu không có thù oán, A Ngưu khẳng định không chút do dự tiếp nhận đan dược, hướng đồng môn hét lớn một tiếng: “Ta đến thử đan, ai cũng đừng cướp!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy, cầm đan dược lên, cười nói: “Loại chuyện nguy hiểm này, đương nhiên cần bổn tọa tự mình đến.”
Các đệ tử tranh nhau lấy thân thử độc, khiến hắn rất vui mừng, cho nên chuyện nguy hiểm nhất vẫn cần người lớn đến làm, nhiệm vụ của bọn nhỏ là khỏe mạnh trưởng thành.
“Tông chủ.”
Miêu Tái Phượng nhíu mày nói: “Độc tính rất mạnh, không thể lỗ mãng.”
“Đúng vậy.”
Ngụy lão nói: “Ngươi là tông chủ Vạn Cổ tông, tuyệt đối không thể có gì sơ xuất.”
Hoa Mân Côi đứng ở bên cạnh, chưa ngăn cản phu quân lấy thân thử độc, bởi vì nàng biết hắn rất coi trọng đệ tử, sẽ không để cho bọn họ đi thử độc.
“Ý ta đã quyết.” Quân Thường Tiếu nói.
“...”
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Ở chung với tông chủ lâu như vậy, tính tình thế nào mọi người đều biết.
“Ăn sống?”
“Dùng nước ấm đi, vị độc sẽ nhạt chút.”
“Dùng rượu thì sao?”
“... Hẳn là cũng có thể.”
“Thanh Dương, dâng rượu!”
“Ào ào ào!”
Một bát Túy Sinh Mộng Tử đưa lên.
Quân Thường Tiếu tiêu sái giơ lên, nhìn về phía đệ tử vẻ mặt lo lắng, nói: “Cũng không phải chắc chắn chết không thể nghi ngờ, đều cười lên cho bổn tọa.”
Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt miễn cưỡng cười vui, bộ dáng so với khóc còn khó coi hơn.
“Ô ô ô!”
Liễu Uyển Thi trực tiếp khóc, nói: “Tông chủ, ngươi nếu có gì không hay xảy ra, hàng năm ngày này ta sẽ ở trước mộ, dâng cho ngươi rất nhiều rất nhiều Trung Hoa mỹ thực thật ngon!”
“...”
Quân Thường Tiếu vẻ mặt sụp đổ.
Nha đầu này đã sớm trưởng thành đại cô nương, nói chuyện vẫn là trẻ con không biết giữ mồm như vậy!
Không khí trong đại điện rất đau đớn, cao tầng và đệ tử đều ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tông chủ lấy thân thử độc có thể bình yên vô sự.
Miêu Tái Phượng cẩn thận xác định một lần giải độc đan luyện chế, sau đó xếp hàng chỉnh tề ở trên bàn, nói: “Bên trên có đánh dấu chữ số, kí chủ sau khi dùng đan dược cần phải dùng theo trình tự.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu gật gật đầu.
Bên kia, Tôn Bất Không cùng đoàn đội chữa bệnh của hắn đã vào chỗ, tranh thủ sau khi tông chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cung cấp cứu chữa kịp thời nhất.
“Ô ô ô!”
Liễu Uyển Thi lau nước mắt nức nở nói: “Nhị sư huynh, cần phái người dọn dẹp trước Linh Thú đường một phen hay không?”
“...”
Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa té ngã.
Vì tránh cho nha đầu này tiếp tục trẻ con nói năng không kiêng dè, vội vàng một tay bưng bát, một tay bốc lên đan dược.
“Tông chủ!”
Các đệ tử bi thống la lên, cực kỳ giống sinh ly tử biệt.
Cùng lúc đó, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt Khúc* vang lên ở toàn bộ đại điện, người nghe rơi lệ đầy mặt, đau lòng muốn chết.
(*: 1 khúc nhạc rất buồn)
Đệ tử thân yêu, vĩnh biệt!
Quân Thường Tiếu mở miệng, từ từ đưa đan dược tới, ngay tại lúc sắp vào trong miệng, ngoài điện truyền đến thanh âm: “Ta chính là Tử Thương Đạo Hóa Côn, trên tính kháng độc mạnh hơn tông chủ, cứ để ta tới thử thuốc đi.”
“Đạp!”
“Đạp!”
Tử đường chủ vác loa, bên trong phát ra nhạc nền siêu nhiên, vẻ mặt cương nghị đi từng bước vào.
“Xác định?”
“Xác định khẳng định!”
“Cho.”
...
Màn ảnh thay đổi, Tử đường chủ đứng ở trước bàn thử thuốc, biểu cảm trên mặt phi thường đặc sắc.
Hắn thấy các đệ tử cảm xúc có chút sụp đổ, thật sự nhịn không được mới chủ động đến thay tông chủ thử thuốc, kết quả... Tên kia ngay cả từ chối cũng chưa từ chối đã bảo mình đến!
Không phải!
Lót đường cảm xúc dài như vậy, hóa ra là chuẩn bị cho ta?
“Tông chủ!”
Tử đường chủ chính nghĩa nói: “Vẫn là ngươi đến đi.”
“Đừng dài dòng nữa.”
Quân Thường Tiếu ngồi ở bên dưới, nói: “Chính ngươi nói muốn thử thuốc, mọi người đều nghe thấy rồi.” Nói xong, lấy ra đàn nhị, kéo âm luật bi thương, để Tử đường chủ thêm can đảm.
“ Hu hu!”
Đám người Liễu Uyển Thi cùng Diêu Mộng Oánh đau lòng khóc lên.
Tình huống bây giờ chính là, Tử đường chủ còn chưa chết, bọn họ đã bắt đầu tiến vào khâu linh đường phúng viếng.
“...”
A Tử tức giận đến mí mắt trợn lên trên.
Nhưng, đã nói ra, khẳng định không thể lùi bước, vì thế ghi nhớ trình tự thuốc giải Miêu Tái Phượng đưa ra, quyết định thật nhanh mang đan dược ném vào trong miệng.
“Ực!”
Tiếng nuốt truyền đến.
Quân Thường Tiếu dừng kéo nhị hồ, mắt nhìn chằm chằm Tử Lân Yêu Vương.
Tôn Bất Không cùng đoàn đội chữa bệnh của hắn theo bản năng tới gần, các loại dụng cụ cấp cứu đã chuẩn bị thỏa đáng.
Từng đôi mắt tất cả đều đặt ở trên người A Tử, hoàn toàn xứng đáng là Tử sạch sẽ nhất lóng lánh nhất Vạn Cổ tông trước mắt.
“A!”
“A!”
Đột nhiên, Tử Lân Yêu Vương ôm cổ, sắc mặt dữ tợn kêu lên thảm thiết.
“Mau dùng thuốc giải!” Miêu Tái Phượng vội vàng nói.
Tử Lân Yêu Vương loạng choạng thân thể, nâng tay chụp bình thuốc giải gần nhất, kết quả không cẩn thận đánh đổ hết xuống, sau đó thống khổ quỳ nửa người ở trên mặt đất, trên mặt nổi gân xanh, nhìn qua phi thường dọa người.
“Vù!”
Quân Thường Tiếu bước dài một cái lao tới, từ trong bình số 1 rơi xuống đất lấy ra một viên giải độc đan nhét vào trong miệng hắn, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì, đối phương vẫn phi thường thống khổ!
“Đổi một loại!” Miêu Tái Phượng vội vàng nói.
“Vù!”
Quân Thường Tiếu lại lục tục lấy bình số 2, bình số 3, cho đến khi mang giải độc đan ăn hết, sắc mặt Tử Lân Yêu Vương vẫn dữ tợn đáng sợ như cũ.
“Xong rồi.”
Miêu Tái Phượng nói: “Không có hiệu quả.”
“Vậy làm sao bây giờ!” Quân Thường Tiếu cuống lên nói.
“Ài.”
Miêu Tái Phượng xoay người sang chỗ khác, giọng điệu trầm trọng nói: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
“A?”
Quân Thường Tiếu trực tiếp ngây dại.
“Tử đường chủ!”
Đám người Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt đau thương la lên, nước mắt khóe mắt tuyệt đối không phải cố ép ra.
“Hệ thống!”
Quân Thường Tiếu ở trong lòng rít gào: “Làm sao bây giờ!”
“Rất đơn giản.”
Hệ thống nói: “Kí chủ ấn ở trên cổ tay hắn, lại mở ra hình thức giải trừ nguy cơ!”
Làm con bài chưa lật giữ mạng trả giá mất đi ba giá trị, không những có thể giúp Quân Thường Tiếu hóa giải nguy cơ, cũng có thể giúp người khác hóa giải nguy cơ, tham khảo Ma Duyên Chi Địa, Diêu Mộng Oánh ngồi ở trên người hắn.
“Vậy còn thất thần làm gì!”
Quân Thường Tiếu lao tới, ấn ở trên cổ tay Tử Lân Yêu Vương, quát: “Trực tiếp mở ra!”
“Đinh! Hao phí toàn bộ giá trị cống hiến để hóa giải nguy cơ trước mặt hay không.”
“Có!”
“Đinh! Giá trị cống hiến tông môn: 0.”
“Đinh! Hao phí toàn bộ giá trị thành tựu để hóa giải nguy cơ trước mặt hay không.”
Thời khắc mạng người lớn như trời, lấy đâu ra nhiều lời rắm rít như vậy!
Ngay tại lúc chuẩn bị kêu ‘Có’, Tử Lân Yêu Vương đột nhiên đứng lên, cười to nói: “Tô Tiểu Mạt, kỹ năng diễn xuất bây giờ của ta được chứ?”
Quân Thường Tiếu nháy mắt trợn mắt tròn xoe, sau đó cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy con hàng này sắc mặt bình thường như lúc ban đầu, hoàn toàn không có hiện tượng trúng độc, lúc này mới ý thức được mình bị lừa, vì thế từ từ trong miệng hô lên vài chữ: “Ta! Đ! Cả nhà ngươi!”