Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1582 - Chương 1582. Thế Ngoại Đào Nguyên

Chương 1582. Thế ngoại đào nguyên
Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.

Đây là hoàn cảnh chỗ Quân Thường Tiếu sau khi tiến vào Thạch Tượng Vực.

Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của hắn, bởi vì tộc đàn có liên quan với thạch thuộc tính, tổ địa nên tương đối hoang vắng mới đúng.

Ví dụ như Ma Vọng Vực, tuy bị phong ấn rất lâu, nhưng sau khi đi vào bên trong hoàn cảnh âm u, ma khí quấy nhiễu, rõ ràng khác với hoàn cảnh khí hậu của thượng giới.

“Hô!”

Gió mát thổi đến, tinh thần rung lên.

Hoa Mân Côi nhắm mắt, cảm thụ mùi hoa trong không khí bay tới, vui sướng nói: “Nơi này thật đẹp.”

“Giống như thế ngoại đào nguyên.” Quân Thường Tiếu nói.

“Tông chủ có điều không biết.” Công Tôn Hầu nói: “Thạch Tượng Vực trước kia hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, khắp nơi đều là đất hoang cùng gió cát đầy trời, sau này ở dưới các đời tộc trưởng không ngừng cố gắng, mới có như thi như họa của hôm nay.”

Vậy là đúng rồi.

Trong lòng Quân Thường Tiếu thoải mái.

Đất hoang bão cát phù hợp ảo tưởng của hắn lúc trước, thậm chí cũng có thể lý giải rất tốt vì sao sẽ tượng đá hóa, dù sao hoàn cảnh đặc thù mới có thể tạo nên tộc đàn đặc thù.

Nếu nơi này ngay từ đầu chính là thế giới chim hót hoa thơm, Cẩu Thặng sẽ tuyệt đối không tin sinh ra được Thạch Tượng tộc.

“Không có hoàn cảnh ác liệt kích thích, tộc nhân còn có thể thuận lợi thức tỉnh huyết mạch sao?” Quân Thường Tiếu nói.

Không hổ là thiếu tộc trưởng!

Vừa tới tổ địa đã bắt đầu quan tâm dân sinh!

Trong lòng Công Tôn Hầu dâng lên sự kính trọng, nói: “Sau khi hoàn cảnh cải thiện, độ khó tộc nhân thức tỉnh huyết mạch tăng lên rất nhiều, nhưng tiền bối lưu lại một vùng đất cát đá, sau khi thành niên cùng có thể vào trong đó thức tỉnh huyết mạch.”

“Ồ.”

Quân Thường Tiếu mang tính cahát thử hỏi: “Bổn tọa còn cần thức tỉnh hoặc nghiệm chứng độ tinh khiết các thứ không?”

Công Tôn Hầu nói: “Bẩm tông chủ, trước khi thức tỉnh huyết mạch cần nghiệm chứng độ tinh khiết, bởi vì cái này liên quan đến xác xuất thành công, ngài đã thức tỉnh huyết mạch liền đại biểu độ tinh khiết đạt tiêu chuẩn.”

“Hoàn mỹ.”

Trong lòng Quân Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chưa thể như nguyện của hệ thống cùng cẩu hắc nổi tiếng, khiến tâm tình hắn thoải mái.

Nói đến việc thức tỉnh, kính ý trong lòng Công Tôn Hầu càng mạnh, bởi vì từ xưa đến nay, tộc nhân thức tỉnh đều ở Thạch Tượng Vực, còn chưa có tiền lệ ở bên ngoài thức tỉnh!

Khó trách vừa sinh ra đã được chỉ định làm thiếu tộc trưởng, quả nhiên có chỗ không giống người thường!

“Vù!”

“Vù!”

Ngay lúc này, mấy luồng hào quang từ xa xa bay tới, chắn ngang ở trước Thông Cổ Chiến Thuyền, dần dần hiện lên bốn võ giả tuổi chừng ngoài hai mươi, mặc quần áo mộc mạc.

Bọn họ vốn rất đối địch chiến thuyền, nhưng nhìn thấy Công Tôn Hầu, vui vẻ nói: “Hầu thúc!”

“Ha ha.”

Công Tôn Hầu cười thoải mái, nói: “Vài năm không về tổ địa, các ngươi đám tiểu quỷ này đều trưởng thành rồi.”

Quân Thường Tiếu kinh ngạc.

Hắn bắt đầu cho rằng bốn người tuổi khá lớn, hôm nay nghe Công Tôn Hầu nói, tựa như là rất trẻ tuổi.

Lợi hại, nhà ta.

Tùy tiện bay đến vài người trẻ tuổi, đã có tu vi Chuyển Đan cảnh!

“Hầu thúc.”

Một tộc nhân Thạch Tượng tộc nhìn về phía Quân Thường Tiếu cùng Hoa Mân Côi, nói: “Hai vị này là?”

“Vù!”

Cẩu Thặng sửa sang lại áo, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Công Tôn Hầu vội vàng vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu: “Mấy tên tiểu quỷ các ngươi đều nghe rõ đây, vị này chính là thiếu tộc trưởng Thạch Tượng tộc ta lưu lạc bên ngoài!”

“Cái gì? !”

“Thiếu... Thiếu tộc trưởng?”

Bốn tộc nhân trợn mắt tròn xoe.

Luận tới tuổi, bọn họ so với thiếu tộc trưởng nhỏ hơn mười mấy tuổi, nhưng từ khi nhớ chuyện đã thường nghe cha mẹ cùng trưởng bối nói, người thừa kế tộc trưởng đại nhân khâm định mất tích mấy chục năm, toàn bộ tộc đàn luôn tìm kiếm, mãi không có tin tức.

“Hầu thúc.”

Một tộc nhân nhếch miệng cười nói: “Kẻ gà như vậy sẽ là thiếu tộc trưởng? Ngươi có phải đang nói đùa hay không...”

“Ầm!”

Vừa dứt lời, cả người bắn bay xuống.

Quân Thường Tiếu đứng ở chỗ y, nhẹ nhàng thu hồi chân, tu vi Chuyển Đan cảnh đỉnh phong toàn diện bùng nổ, các loại hiệu quả đặc biệt thêm vào quanh thân, lạnh nhạt nói: “Hắn không nói giỡn.”

Bá đạo, khí phách!

Ba tộc nhân đứng ở phụ cận nhất thời trợn tròn mắt.

Gã này xuống dưới khi nào, đánh bay Lệnh ca khi nào, bọn họ hoàn toàn không bắt giữ được!

Ánh mắt Công Tôn Hầu nổi lên một tia khác thường.

Lúc mới đến Vạn Cổ tông, hắn liền ý thức được một vấn đề, tông chủ phát ra khí tức nhìn qua chỉ có đỉnh phong Chuyển Đan cảnh, nhưng sau khi phóng thích khí tràng lại cho người ta một loại cảm giác Tầm Chân cảnh!

Nguyên nhân rất đơn giản, hai chân linh hạch trong đan điền Quân Thường Tiếu, có hai linh thể cường đại, vô địch cùng cảnh giới, vượt cấp cùng tu vi.

Đương nhiên.

Cẩu Thặng nếu không có chút chỗ đặc thù, nhân vật chính sợ sớm đã đổi thành Cẩu Oa, dù sao có phụ thân cùng mẫu thân siêu trâu bò, có nhạc phụ cùng nhạc mẫu siêu trâu bò, quả thật là người thắng cuộc đời.

...

“Vù!”

Thông Cổ Chiến Thuyền bay vút đi ở núi non hoang dã, một đường hướng nam chạy đi.

Công Tôn Lệnh bị đá một cước cùng ba đồng bạn nhỏ của hắn tựa vào trên boong tàu, kiêng kị nhìn Quân Thường Tiếu đầu thuyền.

Kẻ này thật sự là thiếu tộc trưởng mất tích mấy chục năm?

“Thiếu chủ.”

Bởi vì tới Thạch Tượng Vực, cho nên Công Tôn Hầu sửa lại xưng hô, nói: “Theo tốc độ bây giờ, đại khái nửa canh giờ có thể tới chủ thành.”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu gật đầu.

Trên đường, đi ngang qua không ít thành trì.

Nói từ quy mô chỉnh thể, so ra kém Ma Vọng Vực, nhưng đường phố cùng kiến trúc quy hoạch không tệ, nhìn qua rất sạch sẽ rất thoải mái.

Thạch Tượng tộc.

Nghe tên, đã khiến người ta kiêng kị.

Nhưng tổ địa cư trú lại là non xanh nước biếc, như thơ như họa, thực sự khiến Quân Thường Tiếu bất ngờ.

Khiến Cẩu Thặng bất ngờ nhất là, Thạch Tượng tộc sinh hoạt ở trong thành hòa thuận ở chung, nho nhã lễ độ, ngay cả trong không khí cũng phát ra một mảng yên bình.

“Rồi có một ngày.”

Quân Thường Tiếu cảm khái nói: “Làm xong mọi chuyện ẩn cư ở đây, hưởng cuộc sống không tranh với đời chẳng phải tốt đẹp sao?”

Hoa Mân Côi nói: “Ta ở bên chàng.”

...

Sau nửa canh giờ.

Thông Cổ Chiến Thuyền từ từ đáp ở ngoài một tòa thành trì thật lớn.

Không sai.

Nơi này chính là chủ thành Thạch Tượng Vực.

Từ quy mô mà nói, so ra kém chủ thành Ma Vọng Vực, nhưng bởi vì có trăm vạn tộc nhân ở, cho nên tràn ngập sinh cơ.

“Bịch.”

Quân Thường Tiếu mang theo Hoa Mân Côi đi vào, dọc tuyến phố chính nhìn mãi đến cuối, nhìn đến một pho tượng trông rất sống động, hình thái là nữ nhân tóc tai bù xù giơ cao đứa bé trong tã lót.

“Thiếu chủ.”

Công Tôn Hầu thấp giọng nói: “Đây là lão tộc trưởng lệnh thợ thủ công làm, dựng ở quảng trường đã mấy chục năm.”

Quân Thường Tiếu trầm mặc không nói.

Hắn đã rõ, nguyên hình của nữ tử kia nhất định là tộc mẫu Thạch Tượng tộc, nguyên hình đứa bé trong tã lót nhất định là thiếu tộc trưởng.

“Phu quân.”

Hoa Mân Côi truyền âm nói: “Bộ dáng chàng thời trẻ sơ sinh rất đáng yêu nha.”

“...”

Quân Thường Tiếu trợn mắt, thầm nghĩ: “Mang thê tử cùng con trai làm thành pho tượng để nhớ lại, tộc trưởng Thạch Tượng tộc nhất định là người cha tốt trọng tình trọng nghĩa.”

Bom cay, đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Thiếu chủ.”

Công Tôn Hầu nói: “Chúng ta đi tộc điện đi.”

Tộc điện là nơi thần thánh nhất Thạch Tượng tộc, có chút tương tự hoàng cung cấm địa.

Nhưng, bởi vì sớm thông báo, Quân Thường Tiếu cùng Hoa Mân Côi ở dưới cái nhìn của cấm quân thông suốt đi vào.

“Thiếu chủ.”

Đứng ở trong đại điện rộng rãi, Công Tôn Hầu thấp giọng nói: “Tộc trưởng đại nhân lập tức đến, xin chờ một lát.”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu gật gật đầu, đánh giá cung điện hơi thở lịch sử nồng đậm.

“Tộc trưởng đến!”

Một lát sau, thanh âm vang dội vang lên.

“Vù!”

Một bóng người từ cửa hông bay vút đến, sau đó nhẹ nhàng đáp ở trên ngai báu, đợi hào quang tan hết, hiển lộ ra một mỹ phụ nhân tóc tai bù xù, ung dung tôn quý.

“Má!”

Tròng mắt Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa từ hốc mắt trợn trừng ra.

Hoa Mân Côi cũng ngạc nhiên.

Nữ nhân này là ai? Vợ chồng Cẩu Thặng vì sao sẽ giật mình như vậy? Muốn biết chuyện sau đó như thế nào, nghe hồi sau phân giải.


Bình Luận (0)
Comment