Chương 1672. Lại... hai năm sau
Sau khi mười đại tiên tông bị diệt một tháng, thượng giới dần dần trở về bình tĩnh, về phần Giới Đường đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa, hầu như có thể coi như nhóc trong suốt.
Lại trôi qua nửa tháng.
Võ giả ở bên trong nhậm chức không chịu nổi thế lực cùng kẻ phản nghịch quấy nhiễu, ùn ùn lựa chọn thoát ly, Giới Sơn nhất thời trở nên rỗng tuếch.
Theo Giới Đường không còn tồn tại, thời đại mười đại tiên tông nắm giữ thượng giới hoàn toàn tuyên bố chấm dứt.
Có lợi cũng có hại.
Lợi là, không có các loại quy củ hạn chế, tông môn có thể không hề cố kỵ phát triển.
Hại là, không có kẻ giám sát, các thế lực vì tranh thủ ích lợi, nhất định liên tục xảy ra chiến đấu, do đó lan đến người vô tội.
Cái này không phải sao?
Rất nhiều tông môn đấu với nhau quên cả trời đất.
Ngày thường, mọi người đều tích góp không ít mâu thuẫn, bởi vì có mười đại tiên tông tồn tại, có các loại quy định nghiêm khắc, cho nên chỉ có thể nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao, hôm nay không có ước thúc tự nhiên không để ý nữa.
“Tông chủ.”
Lê Lạc Thu báo lại: “Rất nhiều tông môn vì địa bàn cùng ích lợi chinh phạt lẫn nhau, tình huống các thành trì lớn cũng không thể lạc quan.”
Đấu không chỉ tông môn, còn có gia tộc.
Có thể nói, mất đi mười đại tiên tông chế ước, thượng giới giờ phút này rất loạn.
“Truyền lệnh xuống.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vạn Cổ tông ta diệt mười đại tiên tông thay thế nó, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm duy trì thế giới hòa bình, bất cứ cá nhân, gia tộc, thế lực nào dám làm xằng làm bậy, chắc chắn gặp nghiêm trị!”
“Vâng!”
Cùng ngày, trên bảng bố cáo các thành trì lớn dán lên văn thư đóng con dấu Vạn Cổ tông.
“Quả nhiên!”
Sau khi xem nội dung, có người nói: “Vạn Cổ tông ra tay rồi!”
Thật ra ở sau khi mười đại tiên tông bị diệt, rất nhiều võ giả đều đang thảo luận, tông môn này sẽ thay thế hay không, hôm nay quả nhiên được chứng thật.
Ai không phục?
Đều phục!
Các thế lực ở hoang dã cùng thành trì đánh túi bụi, sau khi biết được tin tức, nhất thời bình tĩnh lại, chỉ thiếu bắt tay giảng hòa, nâng chén cùng uống ngay tại chỗ.
Mười đại tiên tông đối với võ giả thượng giới mà nói là trời, Vạn Cổ tông diệt bọn họ chính là trời của trời, hôm nay vừa ban phát pháp lệnh, cái này nếu không vâng theo, khẳng định chết rất thảm.
Không thể không nói.
Quân Thường Tiếu diệt tiên tông, khiến tông môn tràn ngập uy hiếp.
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, giữa tông môn có ân oán quả thật là hiện tượng phổ biến, nhưng nếu nói phát triển đến diệt môn xoá tên, huống chi còn là mười cái cấp bậc đứng đầu, hầu như đã ít lại càng ít.
Vạn Cổ tông hắn nổi hung lên ngay cả tiên tông cũng dám diệt, mình loại môn phá nhỏ này chẳng phải là nói chết thì chết?
Được.
An phận thủ thường đi!
Bản thân Quân Thường Tiếu cũng không ngờ, chỉ là truyền lệnh không thể làm xằng làm bậy, kết quả toàn bộ thượng giới bình tĩnh hết trở lại, thậm chí còn có thế lực phái đệ tử xuống núi đi đỡ bà cụ qua đường.
...
“Phốc!”
Trong Chú Tạo đường, Phạm Dã Tử phun ra một ngụm máu.
Rất nhiều độc giả theo bản năng đoán, khẳng định là kết quả bị ông chủ xấu bụng điên cuồng bóc lột.
Thực ra, không.
Nguyên nhân Phạm đường chủ hộc máu không ở chỗ mỗi ngày làm việc kiểu 007*, ở chỗ tông chủ đột nhiên chạy tới, câu đầu tiên đó là: “Hòa tan chiến giáp thế hệ thứ ba, dùng để đúc chiến hạm.”
(*): làm việc 24h mỗi ngày, 7 ngày/tuần
Đi sớm về tối dẫn dắt mọi người sản xuất trang bị, sau khi dùng xong thế mà còn phải nấu lại.
Cái này... Quá phá hoại rồi!
Thái Huyền lão nhân coi cơ giáp là con đẻ, Phạm Dã Tử lại nào không mang trang bị đúc coi là cục thịt trong lòng?
“Phạm lão.”
Quân Thường Tiếu đưa qua khăn tay, an ủi: “Bổn tọa lý giải thống khổ của ngươi, nhưng Vạn Cổ tông chúng ta còn cần đi chinh phục vũ trụ mênh mông, cho nên chiến hạm dùng cho vượt vũ trụ phải kiến tạo nhanh một chút.”
Diệt mười đại tiên tông, cục diện đã được ổn định, cho nên thời đại vũ trụ lập tức mở ra, hắn hy vọng xây dựng một hạm đội, do đó du lịch vũ trụ mênh mông.
“Được...”
Nói ra câu này, da mép Phạm Dã Tử cũng đang run rẩy.
Cùng ngày, chiến giáp mới phát mặc ở trên người đệ tử cùng binh sĩ Ma Vọng tộc ném hết vào lò luyện.
Thống khổ tương tự còn có Trận Pháp đường, bởi vì cơ giáp lấy Thiên Linh Thối Quặng đúc cũng không thể tránh được kết cục nấu lại.
“Không có...”
Tận mắt thấy cơ giáp số 66 kiểu mới bị đưa vào lò lửa, Tĩnh Tri Hiểu rơi nước mắt.
“Ngươi khóc cái lông à!”
Lý Thượng Thiên rít gào: “Đó là của ta!”
...
Cơ giáp không còn, nhưng có thể tạo chiến hạm.
“Phạm đường chủ.”
Ngày hôm sau, Thái Huyền lão nhân mang từng bản vẽ đặt ở trên bàn, nói: “Linh kiện bên trong chiến hạm còn cần Chú Tạo đường các ngươi đến hoàn thành mới được.”
Phạm Dã Tử bộ dáng nửa chết nửa sống nháy mắt thẳng người lên, nhếch miệng cười nói: “Không thành vấn đề.”
Quân Thường Tiếu đứng ở ngoài cửa yên lặng nhìn hai lão nhân nghiêm túc bàn bạc kế hoạch đúc chiến hạm, khóe miệng dần dần cong lên, hiện ra mỉm cười ông chủ lương tâm mới có.
Có nhân viên tận chức tận trách như vậy, Vạn Cổ tông ta lo gì không cường đại lên được!
...
Đúc chiến hạm dùng cho xuyên toa vũ trụ, không chỉ là công trình lớn, hơn nữa còn phi thường khảo nghiệm kỹ thuật, cho nên do Thái Huyền lão nhân dẫn đầu, Trận Pháp đường và Chú Tạo đường thành lập nhóm nghiên cứu, lấy thời gian nhanh nhất phá được toàn bộ vấn đề khó.
“Bao lâu?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
“Nhanh thì hai ba năm, chậm thì ba năm mươi năm.”
Thái Huyền lão nhân cũng không dám cam đoan chuẩn xác thời gian hoàn thành, dù sao một chiếc chiến hạm khổng lồ có trình tự cực kỳ rườm rà, phải làm chậm rãi cẩn thận, không thể có chút qua loa.
“Được.”
Quân Thường Tiếu nói: “Giao cho mọi người.”
Sau khi rời khỏi Trận Pháp đường, Cẩu Thặng tới hậu sơn, ngồi ở trước mộ Cố Triều Tịch, lấy ra một vò Túy Sinh Mộng Tử, nói: “Lão đệ, ca tới thăm ngươi đây.”
Tuy từ trong miệng người thuyết thư biết được, con trai Cố Thiên Tinh có luân hồi chi linh, có thể là Cố Triều Tịch đầu thai qua, nhưng một kiếp này hắn vì tông môn, vì thượng giới hy sinh, tự nhiên không thể quên.
“Xong việc nơi đây.”
Quân Thường Tiếu uống một ngụm rượu, nói: “Ta sẽ đi tìm ngươi.”
...
Sơn Hải Giới.
Cố Triều Tịch ngồi ở trên đỉnh một ngọn núi, bàn tay nhỏ chống mặt nói: “Ta rốt cuộc thiếu mất ký ức gì?”
“Cẩu Oa!”
Tiếng gọi ầm ĩ của phụ thân truyền đến: “Con lại lười!”
“Cha.”
Cố Triều Tịch cạn lời: “Võ học ngài dạy hoàn toàn không có gì khó khăn, con bây giờ học xong hết rồi, tự nhiên liền không có việc gì để làm.”
“Vậy được.”
Cố Thiên Tinh đi tới, nói: “Theo vi phụ đi bái phỏng giới chủ Sơn Hải Giới, thuận tiện thăm thê tử tương lai của ngươi.”
“A?”
Nước mắt Cố Triều Tịch sắp chảy ra rồi.
Với bộ dáng yêu thú của vợ chồng giới chủ Sơn Hải Giới kia, sinh ra con gái khẳng định người không ra người quỷ không ra quỷ, ta nếu là đi qua xem, ánh mắt có thể chịu được sao?
“Cha.”
Hắn yếu ớt nói: “Có thể từ hôn không?”
“ẦM —————————————— “
Cố Triều Tịch đột ngột từ mặt đất bắn lên, từ ngọn núi bay ra, treo ngược ở trên cây vách núi, sau đó nghe Cố Thiên Tinh rít gào: “Lão tử tìm nàng dâu này cho ngươi, thiên tư và mỹ mạo đều có cả, ngươi dám từ hôn, lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con!”
...
Hai năm.
Rất nhanh trôi qua.
Từ sau khi Vạn Cổ tông tuyên bố thông cáo, thượng giới yên tĩnh bình thản khó được.
Tuy ngẫu nhiên có người sẽ bàn luận về mười đại tiên tông, nhưng bởi vì đã thành lịch sử, đơn giản lấy làm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu.
Vạn Cổ tông cũng bình tĩnh trước sau như một, cao tầng cùng đệ tử không phải tu luyện chính là làm nhiệm vụ, cuộc sống giản dị tự nhiên hơn nữa thu mình.
Bận rộn nhất vẫn là Trận Pháp đường cùng Chú Tạo đường, bởi vì hai năm thời gian qua, mang tâm tư đặt mọi lúc ở trên chiến hạm, cũng rốt cuộc ở ngày hôm qua thành công đúc ra một chiếc.
“Tốt lắm!”
Đứng ở trước chiến hạm tương tự với Vạn Cổ hào, Quân Thường Tiếu hài lòng nói: “Phi thường tốt!”
Chiếc chiến hạm này do Thái Huyền lão nhân nhìn hồ lô vẽ gáo mô phỏng, hệ thống trận pháp tồn tại bên trong tất cả đều ra từ Tinh Linh Giới, cho nên xuyên toa vũ trụ không thành vấn đề.
“Tông chủ.”
Chân Đức Tuấn đề nghị: “Cần đặt cái tên hay không?”
“Cần!”
Quân Thường Tiếu sờ sờ cằm, nói: “Chiếc chiến hạm này là sư tôn hao phí hai năm tâm huyết đúc thành, cho nên tên là —— Thường Tiếu hào!”
Biểu cảm trên mặt Thái Huyền lão nhân cứng ngắc.
Vốn tưởng sẽ dùng ‘Thái Huyền hào’ để đặt tên, kết quả lại dùng tên chính hắn!
Người!
Có thể vô sỉ như vậy sao! !
...
“Kẹt...!”
Trong đình viện, Dạ Tinh Thần đẩy cửa đi ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lóe ra sát ý nói: “Lăng Dao Nữ Đế, làm tốt giác ngộ chết chưa?”
Nơi hoang vu.
Thanh Vi chân nhân ngồi xếp bằng ở trên tảng đá quái dị.
Một lát sau mở mắt, nhìn về phía bóng người yểu điệu đi tới lối ra, nhất thời thở phào một hơi.
“Sư tôn.”
Lăng Dao Nữ Đế dừng lại, nói: “Địa điểm ước chiến ở nơi nào?”
“Táng Dạ sơn.”
“Nơi nào?”
Trong đại điện Vạn Cổ tông, Dạ Tinh Thần mở to mắt.
Quân Thường Tiếu lại nhìn nhìn thư tín sư tôn lúc trước đưa tới, nói: “Nơi tinh thần* ngã xuống, Táng Dạ sơn.”
(*): ngôi sao, cũng là tên của Dạ Tinh Thần
“...”
Khóe miệng Dạ Tinh Thần kịch liệt run rẩy.
Tinh thần ngã xuống.
Táng Dạ.
Sư tôn tông chủ chọn lựa nơi chiến đấu, là đang điên cuồng ám chỉ mình phải chết sao?
“Tên tuy bất lợi đối với ngươi.”
Quân Thường Tiếu đi xuống, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Nhưng bổn tọa rất tin, ngươi có thực lực tuyệt đối chiến thắng bất cứ một đối thủ nào.”
“Khi nào xuất phát?”
“Bây giờ.”