Chương 1673. Ước hẹn mười năm
Thật lâu thật lâu trước kia, một viên vẫn thạch khổng lồ xuyên qua vách ngăn không gian, kéo theo hào quang chói mắt rơi xuống thượng giới tạo thành mấy vạn dặm mặt đất lõm xuống, do đó bị người đời lấy ‘nơi tinh thần ngã xuống’ để hình dung.
Bởi gặp chấn động mãnh liệt, cùng với vẫn thạch sụp đổ hình thành một ngọn núi cao lấy sắt đen là chính, cho nên lại xưng Táng Dạ sơn.
Nơi này, cái tên này.
Mang Dạ Tinh Thần an bài minh bạch rõ ràng.
Nơi tinh thần ngã xuống không có một ngọn cỏ, thiên địa thuộc tính cũng không phải đặc biệt mãnh liệt, ngày thường rất ít có võ giả đến.
Nhưng, mấy ngày nay rất kỳ quái, tán tu khắp nơi đều sẽ tìm đến, trình độ náo nhiệt giống như sắp Tết rồi.
“Không ngờ Cô Hồng chân nhân cùng Thông Cổ chân nhân thế mà ở mười năm trước đã định ra chiến ước, để đồ đệ đôi bên đến quyết một trận thắng bại.”
“Quân tông chủ tiêu diệt mười đại tiên tông, thực lực vượt trên đỉnh phong Tầm Chân cảnh, trận đấu này còn có gì hồi hộp?”
Cũng không biết là ai mang tin tức cùng địa điểm hẹn ước mười năm truyền ra, võ giả thượng giới vốn đã nhàn rỗi, vừa nghe được việc này lập tức chạy đến xem náo nhiệt.
Nói chính xác.
Là tới xem trò cười của Cô Hồng chân nhân.
Hình ảnh Quân Thường Tiếu hai năm trước dẫn người tiêu diệt mười đại tiên tông còn rõ ràng trong mắt, tên kia phái đồ nhi khiêu chiến hắn, thật sự có chút không biết tự lượng sức mình.
Võ giả thượng giới tất cả đều hướng về Cẩu Thặng, chưa đi đến nơi đã bị kỹ năng bị động trào phúng cùng nói móc của người qua đường.
“Đồ đệ của Cô Hồng chân nhân là ai? Vì sao chưa từng nghe nói vậy?”
“Tuổi hẳn là không lớn, nếu không không dám khiêu chiến Quân tông chủ.”
Từ lời nói cử chỉ của mọi người, là thật sự không xem trọng đệ tử Cô Hồng chân nhân một chút nào, cái này rất dễ dàng sinh ra ảo giác Cẩu Thặng là nhân vật phản diện, đối phương là nhân vật chính.
“Đến rồi!”
Có người la lên.
Võ giả đi đường đều đưa mắt nhìn lại, liền thấy một dãy núi như yêu thú khổng lồ ngủ say hiện ra trong tầm nhìn.
“Ồ?”
Một cường giả tu vi coi như không tệ xa xa nhìn thấy hai người lơ lửng trên không Táng Dạ sơn, linh niệm phóng ra, kinh ngạc nói: “Thanh Vi chân nhân? Lăng Dao Nữ Đế?”
“Các nàng sao lại đến đây?”
“Nghe nói, hai người này là quan hệ thầy trò đấy.”
“Thanh Vi chân nhân cùng Thông Cổ chân nhân, Cô Hồng chân nhân thuộc loại võ giả cùng thế hệ, lời đồn ngày xưa còn tồn tại tranh chấp cảm tình cực kỳ phức tạp.”
Cường giả hàng đầu thường thường truyền lưu rất nhiều chuyện xưa đại chúng đều biết, có cái từng xảy ra, có cái là bịa đặt, ví dụ như tranh cấp cảm tình vừa mới đề cập, quả thật là tin đồn, bịa đặt.
Đương nhiên.
Không có ai sẽ đi nghiệm chứng thật giả, bởi vì như vậy mới có giá trị nghị luận.
Mượn Quân Thường Tiếu mà nói, hai năm qua, chuyện về hắn truyền bá ở thượng giới, trong đó có cái thật cũng có cái giả, điều kỳ quái nhất là, diệt mười đại tiên tông bắt nguồn từ hồng nhan tri kỷ.
Bắt đầu một cái miệng, nội dung dựa hết vào bịa.
Dần dần, tông chủ Vạn Cổ tông ở trong mắt một bộ phận số người thành nam nhi si tình vượt ải giận dữ vì hồng nhan.
Quân Thường Tiếu sau khi biết được việc này, cũng không đi ngăn cản lời đồn khuếch tán, bởi vì truyền kỳ cần chuyện xưa đặc sắc đắp nặn mới có thể trở nên sinh động.
...
“Đồ nhi.”
Thanh Vi chân nhân lơ lửng trên không Táng Dạ sơn nói: “Có nắm chắc chiến thắng đệ tử tên Dạ Tinh Thần kia không?”
Ước hẹn mười năm vốn không có chuyện của nàng, không nên chen ngang, hôm nay sau khi biết được Vạn Cổ tông cường hãn cũng là phi thường lo lắng đồ nhi không thể chiến thắng.
“Không.”
Lăng Dao Nữ Đế nói.
“...”
Thanh Vi chân nhân trầm mặc.
“Vù!”
Đột nhiên, hai luồng hào quang từ xa xa bay tới, lơ lửng cách trăm trượng.
Người tới là thầy trò Cô Hồng chân nhân, hai người mặc áo bào đen, màu sắc cực kỳ tương tự với Táng Dạ sơn phía dưới.
“Thanh Vi!”
“Chỉ là một hồi so đấu, cần gì gọi đến nhiều võ giả như vậy để quan sát!”
Ánh mắt Cô Hồng chân nhân nổi lên tức giận.
Thanh Vi chân nhân thản nhiên nói: “Không phải ta gọi.”
“Không phải ngươi?”
Cô Hồng chân nhân khẽ xoay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là Thông Cổ lão nhi kia!”
Không sai.
Rất nhiều võ giả xuất hiện nơi tinh thần ngã xuống, không phải là định luật nhân vật chính của truyện đánh nhau với người ta nhất định có quần chúng hóng hớt có mặt, mà là Thông Cổ chân nhân trước đó phát tán ra ngoài.
Ước định mười năm vì cái gì?
Vì định thắng thua, vì thể diện!
Mình có đồ đệ mạnh như vậy, tự nhiên cần trước mặt người khác khoe ra.
Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là nhảy ra ngoài tam giới không ở trong ngũ hành, hoàn toàn chính là Quân Thường Tiếu nói bừa, mọi người tuyệt đối đừng tin tưởng.
Hệ thống rít gào: “Cứ như có người tin!”
“Đây là đồ nhi ngươi?”
Thanh Vi chân nhân cẩn thận đánh giá người áo bào đen thấy không rõ dung mạo, không phân biệt nam nữ kia, trong lòng nói thầm: “Thế mà không thể dò xét cảnh giới, xem ra bị chí bảo ngăn cách khí tức.”
“Không sai.”
Vẻ mặt Cô Hồng lão nhân có chút ngạo nghễ.
Thanh Vi chân nhân nói: “Thực lực đồ đệ Thông Cổ lão nhi, ngươi hẳn là từng nghe nói, còn dám tới nghênh chiến, không sợ ở trước công chúng mất hết thể diện?”
“Như nhau cả thôi.”
Cô Hồng lão nhân cười nhẹ nói.
Giờ phút này lão còn không biết đối thủ của Lăng Dao Nữ Đế không phải là Quân Thường Tiếu, mà là đệ tử Dạ Tinh Thần.
Thanh Vi chân nhân chưa đi giải thích, lặng lẽ ở giữa không trung chờ đợi Thông Cổ chân nhân đến.
“Ha ha!”
Một lát sau, tiếng cười to như sóng cuồng truyền đến.
“Vù!”
Thông Cổ chân nhân kéo theo hào quang, lơ lửng giữa không trung Táng Dạ sơn, cười nói: “Hai vị đến thật sớm nha.”
Trận ước đấu này, đồ đệ xuất chiến, tình thế bắt buộc, cho nên tâm tính lão phi thường thoải mái, thậm chí nhịn không được muốn cười ra tiếng.
“Xì.”
Cô Hồng chân nhân hừ lạnh.
“Lão già.”
Thanh Vi chân nhân thản nhiên nói: “Đồ nhi ngươi đâu?”
Vừa dứt lời, nơi xa đột nhiên truyền đến âm luật sống động, nháy mắt bao phủ vùng đất tinh thần ngã xuống.
Các lộ võ tu đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng tên đệ tử Vạn Cổ tông nhào lộn dừng ở chân núi bày thành một đường, sau đó tạo dáng hai tay nâng trời.
“Quân tông chủ văn thành võ đức, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, thọ ngang trời đất!”
Ở dưới nhạc nền siêu nhiên cùng đệ tử hò hét, Quân Thường Tiếu mang theo hào quang đẹp đẽ đáp ở trên Táng Dạ sơn, sau đó tiêu sái bày ra một cái tư thế đứng ‘Duyên dáng yêu kiều’ một tay đặt ở sau lưng.
Loại hình thức ra sân này, có một bộ phận tham khảo môn chủ Ma Đế Môn.
“...”
Biểu cảm trên mặt mọi người rất đặc sắc.
Nói thật, bọn họ giờ phút này rất muốn chạy qua, dùng nước miếng mang kẻ ra sân cũng phải cố làm màu này dìm chết đuối.
“Vù!”
Sau khi bày xong tư thế, Quân Thường Tiếu rất có lễ phép chắp tay nói: “Ra mắt sư tôn, ra mắt hai vị tiền bối!”
Luận thực lực, Cẩu Thặng sớm vượt trên đỉnh phong Tầm Chân cảnh, nhưng niệm ở bọn họ cùng thế hệ với sư tôn, cho nên biểu hiện rất khách khí, làm người ta không bắt lỗi được.
“Hừ.”
Cô Hồng chân nhân và Thanh Vi chân nhân đều lấy hừ lạnh đáp lại, cũng ở trong lòng cho kẻ này đánh giá —— loè loẹt, hỏng não!
“Đã đều đến đông đủ rồi.” Kỳ Dã chân nhân không biết khi nào xuất hiện ở Táng Dạ sơn, đảm đương trọng tài nói: “Vậy hãy mau tiến hành so đấu để quyết định thắng thua đi.”
“Mời!”
Quân Thường Tiếu biểu hiện ra phong độ một cường giả đứng đầu nên có.
Cô Hồng chân nhân nói: “Đồ nhi, xuất chiến đi.”
“Vâng.”
Người áo bào đen nhẹ nhàng hạ xuống Táng Dạ sơn.
Ba cường giả giới tán tu định ra ước định mười năm, không tính là chiến đấu gì cực kỳ chính quy, cho nên không có quá nhiều chú ý, chỉ cần nói bắt đầu, khẳng định vào thẳng chủ đề.
Quân Thường Tiếu vẫn dùng linh niệm tập trung người áo bào đen ngoài mấy chục ngoài, thầm nghĩ: “Vẫn không thể thăm dò thực lực mạnh yếu của người này.”
Hệ thống nói: “Không thể khinh địch.”