Chương 1678. Di thư
Hề Tịnh Tuyền theo Cô Hồng chân nhân rời khỏi.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng càng nhiều vẫn là vui vẻ, vui vẻ Quân Thường Tiếu sau khi nhìn thấy dung mạo mình có thể lập mã hô ra tên.
“Sư tôn!”
Trên đường, Hề Tịnh Tuyền vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Đã qua mấy chục năm, hắn còn nhớ con!”
Cô Hồng chân nhân hết chỗ nói rồi.
Võ giả thực lực càng mạnh, trí nhớ liền càng mạnh, trừ phi xảy ra tai nạn xe cộ mất trí nhớ, gần như không tồn tại việc quên, huống chi mới vẻn vẹn mấy chục năm, thật không biết đồ nhi ngốc này của ta có cái gì phải cao hứng!
“Ài.”
Cô Hồng chân nhân lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Trên đời khó lý giải nhất quả nhiên vẫn là tình yêu nam nữ.”
“Sư tôn.”
Hề Tịnh Tuyền nói: “Sao con cảm giác thiên địa thuộc tính của thượng giới so với trước kia càng thêm nồng đậm nha!”
“Đó là bởi vì tâm cảnh của ngươi đã xảy ra biến hóa.” Cô Hồng chân nhân nói.
“Ồ.”
...
Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử ngồi Thông Cổ chiến thuyền quay về Vạn Cổ tông, nhưng, đứng ở đầu thuyền bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Lăng Dao Nữ Đế tâm cơ rất sâu, cứ như vậy chết rồi?
“Hóa thành tro tàn.”
Hệ thống nói: “Khẳng định chết triệt để rồi.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Nữ nhân này cướp lấy Thái Huyền Chân Kinh, lừa cửu đại võ đế giúp nàng phi thăng, nói rõ cực kỳ coi trọng đối với cảnh giới cùng quyền lợi, sao lại dễ dàng tìm chết.”
Hệ thống nói: “Theo ta thấy, Lăng Dao Nữ Đế biết đấu không lại Dạ Tinh Thần, cho nên chỉ có thể thống khoái tiếp nhận số phận.”
“Không đúng!”
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu vỗ ót nói: “Sau khi Dạ Tinh Thần bị giết, linh hồn đoạt xá trọng sinh, nữ nhân kia nếu cũng tu luyện Thái Huyền Chân Kinh, cho dù thân thể hủy diệt, không phải cũng có khả năng sống lại sao?”
“Cái này...”
Hệ thống nghẹn lời.
“Sư tôn!”
Quân Thường Tiếu vội vàng gọi Thái Huyền lão nhân tới, cẩn thận hỏi chuyện Thái Huyền Chân Kinh, dù sao bí tịch là lão sáng tạo, kết quả... Nhận được trả lời là: “Thái Huyền Chân Kinh là ta sáng tạo không giả, nhưng cũng không có công năng khiến linh hồn sống lại.”
Không có?
Cẩu Thặng nhất thời nhíu mày.
Thái Huyền lão nhân nói: “Cho dù thượng giới, võ học để cho linh hồn võ giả sống lại cũng không có, ta một kẻ chuyên chú nghiên cứu trận pháp lại có thể nào sáng tạo ra công pháp nghịch thiên như thế.”
“Không đúng, không đúng!”
Quân Thường Tiếu day day huyệt Thái Dương, nói: “Tâm pháp của sư tôn nếu không có công hiệu linh hồn sống lại, Dạ Tinh Thần làm sao ở mấy ngàn năm sau đoạt xá? Chẳng lẽ... Hệ thống, ngươi thấy thế nào?”
“Việc này tất có kỳ quái!”
...
Trong khoang thuyền.
Sau khi trải qua gian nan lựa chọn, Dạ Tinh Thần vẫn mang Thái Huyền Chân Kinh lưu lại mùi thơm của cơ thể lấy ra.
Bí tịch này với hắn mà nói ý nghĩa phi phàm, bởi vì nếu không đạt được, sẽ không phải chết ở trong tay Lăng Dao Nữ Đế, sẽ không thể sống lại gia nhập Vạn Cổ tông, sẽ không có thành tựu hôm nay.
“Hôm nay ta đã đột phá thượng vị Tầm Chân cảnh, giữ lại có ích gì đâu?”
Trong tay Dạ Tinh Thần dần dần dâng lên ngọn lửa, hiển nhiên tính đốt cháy để hoàn toàn tạm biệt với quá khứ.
Nhưng, khi hắn vừa mang Thái Huyền Chân Kinh giơ lên, bên trong trượt xuống một phong thư giấy, từ từ bay xuống đất.
Dạ Tinh Thần nhíu mày.
Nhưng thân thể rất thành thực cầm lấy, tập trung ở trên từng hàng chữ đẹp đẽ.
“Dạ Đế.”
“Khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta hẳn là đã chết, cho nên chúc mừng ngươi, báo được thù lớn rồi.”
“...”
Ánh mắt Dạ Tinh Thần lóe ra tức giận.
Nữ nhân này trước khi chết, lưu lại một phong di thư, sao cảm giác như đang trào phúng mình?
“Một kiếp trước ngươi cuồng dại vào võ đạo, không hiểu việc đời, không hiểu nhân tình, một kiếp này có thể có nhiều đồng môn như vậy, ta cảm thấy vui cho ngươi, cũng chứng minh năm đó mang ngươi gạt bỏ là đúng.”
Đọc được một hàng văn tự này, Dạ Tinh Thần thiếu chút nữa mang thư đốt cháy.
Giết ta, là đúng? Tiếng người không đó?
“Thật ra có một việc rất muốn chính miệng nói cho ngươi, nhưng ta biết ngươi hận đối với ta, cho nên chỉ có thể ở sau khi chết lấy phương thức thư báo cho biết.”
“Thái Huyền Chân Kinh do Thái Huyền lão nhân sáng tạo cũng không có năng lực khiến linh hồn võ giả sống lại, bộ phận khẩu quyết viết trong đó thực ra là bị cố ý sửa chữa.”
Đọc tới đây, Dạ Tinh Thần vẻ mặt dại ra.
“Ngươi có thể sẽ rất tò mò, đã không thể sống lại, vì sao còn có thể đoạt xá? Đây là vì ngươi còn có một thân phận kinh thiên đủ để rung động vũ trụ thượng tầng, thậm chí thay đổi trật tự thiên địa.”
“Xì.”
Dạ Tinh Thần thầm nghĩ: “Lừa dối ai thế.”
Trước kia Dạ Đế thực lực tuy mạnh, nhưng chỉ số thông minh rõ ràng theo không kịp, hôm nay ở dưới Quân Thường Tiếu dạy dỗ, nhìn như ngu ngốc, thật ra chỉ số thông minh cơ bản đạt tới tiêu chuẩn bình thường.
“Ngươi có thể sẽ nghi ngờ ta là đang gạt ngươi, cái này đã không sao cả, bởi vì khi ngày đó đến, ngươi sẽ rõ ta làm tất cả đều là vì ngươi.”
“Cuối cùng.”
“Ta hy vọng ngươi có thể trở nên mạnh hơn, thẳng đến khi có được thực lực lay động vũ trụ, để thực hiện câu nói kia năm đó từng nói —— phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần*.”
(*): Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua
Dạ Tinh Thần vẻ mặt mờ mịt.
Câu này, mình trước kia từng nói sao?
Người lạc khoản thư chỉ có hai chữ ‘Lăng Dao’, trong nét bút mơ hồ phát ra không nỡ cùng quyến luyến.
“Nữ nhân này tiêu chuẩn tẩy trắng quá kém.”
Dạ Tinh Thần mang thư vò thành một cục, vốn tính thiêu hủy, nhưng do dự chốc lát, vẫn thu vào nhẫn không gian.
“Tinh Thần.”
Lúc này, tiếng Quân Thường Tiếu vang lên ở bên tai: “Ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Đến khoang điều khiển một chuyến.”
...
“Không đúng!”
“Không đúng!”
Trong khoang điều khiển, Thái Huyền lão nhân cẩn thận quan khán Thái Huyền Chân Kinh mình sáng chế, kinh ngạc nói: “Hai trang khẩu quyết phía sau, không phải ra từ tay ta!”
Loại võ kỹ này ở Tinh Vẫn đại lục thuộc loại trên tuyệt phẩm, là lão năm đó khi nghiên cứu Đoạt Thiên Địa Tạo Hóa Đại Trận tâm huyết dâng trào sáng tạo, từng chữ, từng đồ án bên trên đều là tự mình vẽ, tự nhiên nhớ rõ.
“Từng bị người ta sửa chữa?” Quân Thường Tiếu nói.
“Không sai.”
“Ai sửa chữa?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“...”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Dạ Tinh Thần luôn trầm mặc, người sau rối rắm sau một hồi, mang di thư Lăng Dao Nữ Đế để lại cho mình lấy ra.
“Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua.
“Không có người nào không phải thần dân của vua?”
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu sau khi xem xong, sờ sờ cằm nói: “Đây là kiêu ngạo khí phách cỡ nào.”
“Đệ tử chưa từng nói.” Dạ Tinh Thần nói.
“Một kiếp trước chưa từng nói, có lẽ một kiếp trước nữa từng nói thì sao.” Quân Thường Tiếu nói.
Dạ Tinh Thần ngẩn ra.
“Tinh Thần.”
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Nếu lời trên thư của Lăng Dao Nữ Đế không phải giả, ngươi có lẽ thực có thân phận lớn kinh thiên động địa.”
“Nữ nhân đó tâm cơ thâm trầm, biết rõ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cố ý để thư lại quấy nhiễu tâm thần ta thì sao.”
“Cái này trái lại có khả năng.”
“Tông chủ.”
Dạ Tinh Thần nghiêm túc nói: “Đệ tử bây giờ chỉ muốn một lòng tu luyện võ đạo, dùng sinh mệnh và quãng đời còn lại bảo vệ Vạn Cổ tông!”
Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa rất vui mừng.”
“Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Thư này...”
“Tạm để lại chỗ bổn tọa.”
“Vâng.”
Sau khi Dạ Tinh Thần rời khỏi, Quân Thường Tiếu cầm di thư lên, thầm nghĩ: “Chữ viết rất đẹp.”
“Kí chủ không cảm thấy quen mắt?”
“Có một chút, nhưng không nhớ ra.”
“Cần phải nhắc nhở một lần sao?”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh!”
“...”
Hệ thống cũng không biết rõ mà còn chỉ nói một nửa nữa, nói: “Kí chủ có thể tùy ý lấy ra một quyển tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá nhìn xem.”
Câu này có thể nói một lời bừng tỉnh người trong mộng, Quân Thường Tiếu lập tức vỗ ót, kinh ngạc nói: “Ta nói sao lại quen mắt như vậy, thì ra cực kỳ tương tự với cách viết nét chữ trên tàn quyển!”