Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1730 - Chương 1730. Đồ Đệ Của Quân Thường Tiếu

Chương 1730. Đồ đệ của Quân Thường Tiếu
Linh Nguyên đại lục.

Chiến hạm khổng lồ treo ở trên trời, phát ra khí tức dày nặng làm người ta nhìn mà sợ hãi.

Trời ạ!

Chiến thuyền này cũng quá uy vũ hùng tráng rồi nhỉ!

Quân Thường Tiếu phô trương lái Vạn Cổ hào tiến vào không phải vì làm màu, mà là vì tăng thêm mặt mũi cho Kha Cẩm Nam, dù sao đối phương ở Linh Nguyên đại lục chỉ là thành chủ của thành trì.

Bằng hữu.

Chính là ngươi giúp ta, ta giúp ngươi.

Quả nhiên, võ giả Linh Nguyên đại lục giờ phút này đối với Kha Cẩm Nam thật sự vừa hâm mộ vừa sùng bái.

Thật ra Quân Thường Tiếu ở hạ tầng vũ trụ thanh danh đã vô tiền khoáng hậu, nguyên nhân ở chỗ theo thường xuyên mậu dịch lui tới, tin tức có liên quan hắn mang đệ tử tập thể phi thăng sớm đã truyền khắp các vị diện lớn.

Phi thăng.

Rất nhiều cường giả làm được.

Cả tông phi thăng.

Cái này tuyệt đối tiền cổ vô nhân hậu vô lai giả!

Cho nên Quân Thường Tiếu không chỉ được coi là truyền kỳ ở Tinh Vẫn đại lục, ở toàn bộ hạ tầng vũ trụ cũng được coi là truyền kỳ.

Có thể kết bạn với truyền kỳ, thậm chí cố ý đến bái phỏng, vậy thật sự quá trâu rồi!

“Quân tông chủ.”

Trong đại điện, Kha Cẩm Nam nói: “Sao lại từ Thượng Giới xuống dưới rồi?”

Chữ ‘lại’ này đại biểu, Quân Thường Tiếu lúc trước cứu Tinh Vẫn đại lục, hắn nhận được tin tức, lúc ấy còn chuẩn bị chạy qua ôn chuyện với lão bằng hữu, kết quả người đã đi rồi.

“Có việc.” Quân Thường Tiếu nói.

Kha Cẩm Nam ngạc nhiên.

Tại vị diện chiến trường tiếp xúc lâu với Quân Thường Tiếu, cho đánh giá là phóng đãng không kiềm chế, bất cần đời, sao hôm nay đột nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc?

Không thể phủ nhận, rất có phong phạm cường giả, rất có phong phạm truyền kỳ, nhưng thật sự không quen nha.

“Ồ, đúng rồi.”

Kha Cẩm Nam nói: “Phương vị Tinh Vẫn đại lục có vết kiếm thật lớn, giống như mang vũ trụ một phân thành hai, Quân tông chủ gặp được hay không?”

“Ta chém.”

Quân Thường Tiếu tiếc chữ như vàng, cực kỳ làm màu.

Kha Cẩm Nam trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, tỉnh ngộ nói: “Khó trách!”

Hắn lúc trước luôn cân nhắc, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể một kiếm mang vũ trụ chém thành bộ dáng đó, hôm nay biết được hành vi của Quân tông chủ, nhất thời không nghi hoặc nữa, bởi vì... Đương nhiên!

Không hổ là truyền kỳ, quá mạnh rồi.

Kha Cẩm Nam ta có thể kết bạn với đại năng như vậy, quả thật tam sinh hữu hạnh!

“Kha thành chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa lần này đến có một chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

Kha Cẩm Nam vểnh tai.

Từ sau khi kết bạn với Quân tông chủ, phàm là có việc nhất định có thể đạt được không ít lợi ích.

...

Vạn Cổ Giới.

Kha Cẩm Nam đứng ở trước cổng Thiết Cốt thành.

Khi hắn cảm thụ được thiên địa thuộc tính mạnh hơn Linh Nguyên đại lục mấy trăm lần, biểu cảm trên mặt hoàn toàn đọng lại, ngón tay cũng bắt đầu kịch liệt run lên.

Mơ?

Ta đang nằm mơ?

“Bốp!”

Kha Cẩm Nam đánh vào trên mặt mình, sau khi cảm nhận được đau đớn mừng rỡ như điên nói: “Không phải mơ, là thật!”

Quân Thường Tiếu nói: “Kha thành chủ nếu thích nơi đây, có thể đạt được quyền ở lại vĩnh cửu.”

“Hơn nữa.”

Hắn lại bổ sung nói: “Có thể mang thân thuộc đến.”

Kha Cẩm Nam lập tức chắp tay, nói: “Đa tạ Quân tông chủ!”

Thiên địa thuộc tính mạnh như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không từ chối, huống chi còn có thể mang người nhà vào.

Cùng ngày.

Thân thuộc cùng thủ hạ của Kha Cẩm Nam đều được đưa vào Vạn Cổ Giới, nhân số ít nhất vài ngàn, chỉ riêng con cái đã có ba năm mươi người.

Cái gì gọi là gia đình thịnh vượng, cái gì gọi là trổ cành ra lá, chính là đây.

“Kha thành chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Con trai nhỏ của ngươi thiên tư phi phàm, nếu nguyện ý có thể vào Vạn Cổ tông ta.”

Kha Cẩm Nam nhất thời kích động.

Khuyển tử có thể được Quân tông chủ đánh giá, tuyệt đối là vinh hạnh rất lớn!

“Hạo Nhi.”

Kha Cẩm Nam vội vàng nói: “Còn không mau tham kiến tông chủ!”

“Huỵch!”

Thiếu niên tên Hạo Nhi lập tức quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đệ tử Kha Nham Hạo, tham kiến tông chủ!”

Quân Thường Tiếu phất tay, đỡ hắn dậy, nói: “Thân là một thành viên Vạn Cổ tông, không quỳ trời không quỳ đất, chỉ quỳ cha sinh mẹ đẻ, nhớ lấy về sau đừng hành đại lễ.”

“Vâng!”

Kha Nham Hạo nghiêm túc nói.

Quân Thường Tiếu cùng Kha Cẩm Nam hàn huyên vài câu, sau đó quay về Linh Nguyên đại lục.

Về phần Kha Nham Hạo thì theo Tô Tiểu Mạt tới Thiết Cốt sơn.

Trên đường, hắn thật sự nhịn không được, yếu ớt hỏi: “Sư huynh, tông chủ ngày thường đều nghiêm túc như vậy sao?”

“Cũng không phải.”

Tô Tiểu Mạt nói: “Ngẫu nhiên sẽ rất hiền hoà.”

“Ồ.”

Kha Nham Hạo dọc theo cầu thang đi lên tông môn, nhưng mới vừa đi vào, liền ‘ẦM’ một tiếng bị bóng đá khoái hoạt nện ở trên mặt, cả người hoa lệ bay ra.

“Ai da?”

Lý Phi thu hồi chân, nói: “Sao có người tiến vào?”

Quả nhiên.

Định luật Vạn Cổ tông đệ tử mới nhập môn trăm phần trăm dùng mặt tiếp bóng vẫn tồn tại như cũ.

...

Linh Nguyên đại lục.

Quân Thường Tiếu đứng ở đỉnh núi, ý niệm tràn ngập toàn bộ vị diện.

Hắn không tính mang sinh linh Linh Nguyên đại lục đưa hết vào Vạn Cổ Giới, bởi vì trừ Kha Cẩm Nam, người khác không thân chẳng quen.

Huống hồ.

Cũng không phải đang làm từ thiện, không có nghĩa vụ đi giúp đỡ kẻ nhỏ yếu.

Một khi đã như vậy, vì sao không rời khỏi? Vì sao phải dùng ý niệm tràn ngập toàn bộ vị diện?

Bởi vì Quân Thường Tiếu đang thăm dò thiên tài giống con trai của Kha Cẩm Nam, do đó cho bọn họ một cơ duyên có thể thành tựu cảnh giới cao hơn.

...

“Cha...”

Khu mộ hỗn loạn, trước phần mộ mới đắp, thiếu niên quần áo rách nát quỳ ở trên mặt đất, tay phải dính đầy máu tươi nắm chặt một phong thư đề cử.

Hắn tên Lâm Nghị.

Ở Lâm gia thôn cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau.

Ngày hôm qua, phụ thân ốm chết, trước khi mất cho hắn một phong thư đề cử, có thể đặc biệt tham gia khảo hạch của Thánh Huy tông.

Đây.

Nhất định là số mệnh nhân vật chính!

“Đứa nhỏ...”

“Cầm phong thư này đi Thánh Huy tông, có thể thay đổi vận mệnh của ngươi...”

Lời phụ thân trước khi mất nói vang lên bên tai Lâm Nghị, ánh mắt kiên định nói: “Cha, con nhất định sẽ thông qua Thánh Huy tông khảo hạch, nhất định sẽ trở nên nổi bật!”

“Không cần đi khảo hạch nữa.”

Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm.

Lâm Nghị ngạc nhiên quay đầu, phát hiện trước mặt không biết từ khi nào xuất hiện một người áo bào đen, hắn ánh mắt sắc bén, uy vũ bất phàm, giống như thần linh không thể khinh nhờn.

Ai?

Quân Thường Tiếu.

Hắn ở sau khi tìm tòi toàn bộ vị diện, rốt cuộc tìm được thiên tài thích hợp bồi dưỡng.

“Ngươi... Là...”

“Người có thể thay đổi vận mệnh cả đời ngươi.”

“...”

Lâm Nghị trầm mặc.

“Có muốn mạnh lên không?”

“Có muốn được người ta tôn trọng không.”

“Có muốn đứng tiên đỉnh, ngạo thế gian hay không.”

Đối mặt ba cái có muốn hay không, Lâm Nghị không hề do dự trả lời: “Muốn!”

“Đi theo bổn tọa.”

Quân Thường Tiếu nói: “Khiến giấc mộng của ngươi trở thành sự thật.”

Lời hắn nói như ẩn chứa ma lực, khiến Lâm Nghị khó có thể sinh ra nghi ngờ đứng dậy nói: “Tiền bối... Muốn thu ta làm đồ đệ sao?”

“Đồ?”

Quân Thường Tiếu lẩm bẩm một tiếng, nói: “Cũng có thể.”

“Phốc!” Lâm Nghị quỳ xuống lần nữa, nói: “Đồ nhi Lâm Nghị bái kiến sư tôn!”

“...”

Hệ thống cạn lời: “Vậy đã thu đồ đệ rồi? Cũng qua loa quá rồi nhỉ!”

“Đi thôi.”

“Theo vi sư về tông môn.”

Nói đến đây, Quân Thường Tiếu nhìn về phía mộ phần, nói: “Người chết bên trong, ngươi có ý kiến không?”

“Ầm!”

Đột nhiên, mộ phần nổ tung, Lâm phụ rõ ràng đã mất nhảy ra.

Xác chết vùng dậy?

“Cha!”

Lâm Nghị ngây dại.

Lâm phụ sống lại vội vàng chắp tay nói: “Tiền bối có thể thu con ta làm đồ đệ là duyên phận của nó, vãn bối tự nhiên không có ý kiến gì!”

“Vậy được.”

Quân Thường Tiếu nói: “Hôm nay bổn tọa đưa hắn đi.”

“Vù!”

Dứt lời, mang theo Lâm Nghị biến mất.

Lâm phụ ngẩng đầu, nhìn hai tia sáng dung nhập bầu trời, hai tay run rẩy nói: “Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào!”


Bình Luận (0)
Comment