Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1731 - Chương 1731. Mục Tiêu Của Ta Là...

Chương 1731. Mục tiêu của ta là...
Khi Lâm Nghị tới Vạn Cổ tông, nhất thời dẫn lên chấn động không nhỏ, bởi vì hắn thế mà là đồ đệ của tông chủ!

“Lạ thay! Lạ thay!”

Tô Tiểu Mạt bưng một bát cơm rang, ngồi xổm cửa nhà ăn nói.

Được tông chủ thu làm đồ đệ, hẳn là có chỗ bất phàm.

Quả thực.

Võ giả Linh Nguyên đại lục nhiều không đếm xuể, chỉ có Lâm Nghị được coi trọng, phương diện thiên tư tự nhiên không nói.

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu nói: “An bài phòng một chút.”

“Vâng!”

Lý Thanh Dương dẫn Lâm Nghị tới chỗ ở.

Trên đường lấy linh niệm thăm dò, phát hiện người này tuy không có khí tức võ đạo, nhưng trong ánh mắt phát ra hào quang khác lạ, có khác biệt rõ ràng với người thường hạ giới, vì thế thầm nghĩ: “Người này hẳn là không đơn giản.”

Bởi vì có danh hiệu ‘đồ đệ tông chủ’, Lâm Nghị mới nhập môn được an bài ở đình viện độc lập, thậm chí còn có phòng tu luyện của mình.

“Sư đệ.”

Lý Thanh Dương đặt ở trên bàn một quyển sổ tay nhập môn, cùng với một bộ giáo phục sạch sẽ, nói: “Ngươi thích ứng trước hai ngày, sau đó bắt đầu chính thức tu luyện võ đạo.”

“Đa tạ sư huynh.”

Lâm Nghị biểu hiện rất lễ phép.

Nhưng, chờ sau khi Lý Thanh Dương rời khỏi, ánh mắt nổi lên mờ mịt.

Cha sao lại còn sống?

Hắn không biết, phụ thân giả chết là vì kích phát ý chí chiến đấu của mình, sau đó... Không có sau đó, bởi vì bị Quân Thường Tiếu mạnh mẽ đánh gãy, mọi thứ vốn trải đường sẵn cũng hoàn toàn thay đổi.

...

Sau khi mang Lâm Nghị về tông môn, Quân Thường Tiếu không vội ra ngoài, dặn dò đám người Ngụy lão đẩy nhanh tốc độ xanh hoá, cùng với ôn chuyện cùng đám người Vương đại thẩm.

“Tiểu tử.”

Vương đại thẩm đặt một bát mỳ ở trên bàn, nói: “Mấy năm gần đây, luôn có người trẻ tuổi tên Diệp Phong đợi ngươi.”

“Diệp Phong?”

Quân Thường Tiếu cầm đũa, suy nghĩ trở lại trước kia.

“Đại ca ca, chờ sau khi ta lớn lên, nhất định sẽ đi Tây Nam Dương Châu tìm ngươi!”

“Tiểu quỷ, bổn tọa chờ ngươi!”

“Đại ca ca, tên của ta kêu Diệp Phong, phong diệp diệp, phong Diệp Phong!”

Đoạn đối thoại này đến từ sau khi Quân Thường Tiếu tới Đông hải Ngư Châu, tiêu diệt Chấn Uy Đại Đế mê hoặc người đời, từng nói chuyện với một đứa trẻ.

“Thì ra là hắn.”

Quân Thường Tiếu cười cười, bưng bát mỳ lên bắt đầu ăn.

Mới từ Vận Lai khách sạn đi ra, người trẻ tuổi tên Diệp Phong kia chặn ở cửa, cảm xúc kích động nói: “Quân tông chủ, ta rốt cuộc đợi được ngươi rồi!”

“Diệp Phong?”

“Là ta là ta!”

Quân Thường Tiếu nói: “Năm đó ở Chấn Uy thành, ngươi tựa như mới ba năm tuổi, không ngờ cũng lớn như vậy rồi.”

“Quân tông chủ còn nhớ rõ ta à!”

“Đương nhiên, bổn tọa sẽ không quên ước định giữa ngươi ta.”

Cái gọi là ước định chính là một người đến Tây Nam Dương Châu tìm, một người sẽ chờ, tuy địa phương đổi thành Vạn Cổ giới, ít nhất viên mãn lấp cái hố to khiến độc giả nhớ mãi không quên này.

“Phốc!”

Ngay lúc này, Diệp Phong quỳ xuống đất, nói: “Xin Quân tông chủ thu ta vào môn! Cho dù làm tạp dịch đệ tử cũng được!”

“Thiên tư không tệ.”

Quân Thường Tiếu gật đầu nói: “Có thể nhập môn.”

Diệp Phong đầu tiên là ngẩn ra một phen, sau đó vui sướng như cuồng nói: “Đa tạ tông chủ!”

...

Mấy ngày nay, Vạn Cổ tông có không ít người mới tới, ví dụ như con trai Kha thành chủ, ví dụ như Lâm Nghị, cùng với Diệp Phong bây giờ.

Thật ra ở Thượng Giới, Quân Thường Tiếu hầu như không mở sơn môn thu người, hôm nay kế thừa Hiên Viên Giới, liền tính phát triển, để nhân số cùng thực lực chỉnh thể của tông môn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh.

Đương nhiên.

Trước kia không chiêu mộ, là vì thêm một đệ tử tương đương thêm một phần gánh nặng.

Bây giờ lại lần nữa chiêu mộ, bắt nguồn từ Vạn Cổ Giới thiên địa thuộc tính quá mạnh, đến bao nhiêu cũng có thể nuôi nổi.

“Mục tiêu của ta là...” Đứng ở đỉnh núi, Quân Thường Tiếu vừa mới mở miệng, liền bị hệ thống đoạt: “Không rủa nha!”

“Cút!”

Quân Thường Tiếu khó được nghiêm túc hẳn lên, hệ thống ngược lại biến thành vô lại.

...

“Vù!”

Vạn Cổ hào cắt qua vũ trụ tinh không, tiếp tục hướng vị diện khác bay đi.

Quân Thường Tiếu là phe hành động, mỗi khi đi ngang qua một vị diện, đều chọn lựa thiếu niên tư chất phi phàm, cũng ở sau khi trưng cầu ý kiến mang bọn họ về Vạn Cổ tông.

“Lại có người mới tới.”

“Đây đã là người thứ chín mươi chín rồi.”

“Đi, đi hoan nghênh một chút.”

Theo từng đệ tử mới được thu vào tông môn, Tô Tiểu Mạt và Lý Phi bận tối mày tối mặt, dù sao phải lên lớp sinh động văn hóa một lần cho người mới.

“Ầm!”

“Ầm!”

Bóng đá vui vẻ liên tục bắn ra, đệ tử mới nhập môn thường xuyên lún vào tường, khắc sâu cảm thụ được văn hóa độc đáo thuộc về Vạn Cổ tông, cũng ghi tạc trong lòng thật sâu.

...

Nửa tháng thời gian.

Quân Thường Tiếu ở hạ giới lượn một vòng lớn, vị diện đi qua nhiều tới hơn trăm, thiên tài chiêu mộ cũng hơn ngàn, sau đó thống nhất giao cho huynh đệ họ Ninh bồi dưỡng.

Có thể nói.

Có thể được hắn coi trọng, có thể xưng là con cưng của trời.

Thậm chí rất nhiều người, thiên phú chắc chắn nghiền áp đệ tử như đám người Lý Thanh Dương trước kia.

Đặc biệt Lâm Nghị và Diệp Phong, hai người đã chứng minh đầy đủ võng văn tứ thế gia vọng tộc* cũng không phải một loại trêu chọc, mà là có tài năng thật sự!

(*): họ Lâm và họ Diệp là 1 trong các dòng họ rất hay được dùng cho những nhân vật chính của tiểu thuyết mạng

“Tông chủ.”

Trong đại điện, Liễu Tư Nam khen: “Lâm Nghị cùng Diệp Phong mới nhập môn, quả thực chính là hai viên ngọc đẹp chưa tạo hình.”

“Người khác cũng không tệ.” Công Tôn Hầu nói.

Một đoạn thời gian gần đây, đám cao tầng này rảnh rỗi không có việc gì, liền thích âm thầm quan sát đệ tử mới nhập môn, phát hiện bọn họ không chỉ thiên phú cực cao, hơn nữa phi thường để bụng, quả thật là hạt giống tốt tu luyện võ đạo.

Quân Thường Tiếu nói: “Nếu đều giao cho huynh đệ họ Ninh đi bồi dưỡng, chỉ sợ không làm nổi, các vị trưởng lão có thể hỗ trợ chia sẻ một chút.”

“Được!”

Đám người Liễu Tư Nam đồng ý.

Bọn họ những kẻ làm trưởng lão này, ngày thường rất nhàn rỗi, rút thời gian bồi dưỡng tài năng có thể đào tạo cũng không tệ.

Quân Thường Tiếu nói: “Hàng năm ở Long Thủ phong tổ chức một giải đấu lớn, các trưởng lão phái đệ tử ưu tú xuất chiến, kẻ đoạt giải nhất sẽ được thưởng hậu hĩnh, ngọn núi trưởng lão đó cũng sẽ thu lợi.”

Nghe được câu này, mắt đám người Liễu Tư Nam sáng rực lên.

“Đương nhiên.”

“Thành tích kém tính cả ngọn núi của trưởng lão cũng phải cùng nhau bị phạt, tạm định là quét WC một năm.”

Nghe được câu này, đám người Liễu Tư Nam nhất thời ngây dại.

“Có ý kiến sao?”

“Không có ý kiến!”

“Vậy đi chọn lựa nhân tài đi.”

Quân Thường Tiếu bổ sung nói: “Nhớ, chỉ có thể chiêu mộ đệ tử mới nhập môn, Lý Thanh Dương các đệ tử hạch tâm lâu năm đó không bao gồm ở bên trong, về phần hai người Lâm Nghị và Diệp Phong, tự nhiên tính là đệ tử Long Thủ phong ta.”

Vù!

Trong đại điện, đám người Liễu Tư Nam đồng loạt biến mất.

Bọn họ rốt cuộc hiểu rồi, tông chủ gần đây vì sao điên cuồng thu đệ tử, thì ra thấy mình trước đây sống quá nhàn rỗi, cho nên phải bận rộn hẳn lên.

Khẳng định.

Trận Pháp đường và Chú Tạo đường hàng ngày bận thành chó.

Một đám trưởng lão ngược lại rảnh đến đau trứng, loại tình huống này phải thay đổi.

“Tông chủ.”

Viên công tử nói: “Tử đường chủ gần đây cũng rất nhàn rỗi, ta cho rằng có thể cân nhắc để Linh Thú đường cũng tham dự giải đấu, như vậy mới có thể điều động đầy đủ cảm xúc của bọn họ, điều động không khí tông môn.”

Trưởng lão bồi dưỡng đệ tử, hàng năm tổ chức giải đấu, người thắng thưởng, kẻ thua phạt, là hắn ra chú ý, hôm nay lại mang họng súng chỉ hướng A Tử, quả thực... Phát rồ!

“Hắt xì!”

Linh Thú đường, Tử Lân Yêu Vương ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ nắm kim thêu hoa, nghiêm túc sửa giáo phục hắt xì, sau đó day day mũi, cảnh giác nói: “Dự cảm điềm xấu!”


Bình Luận (0)
Comment