Chương 1745. Hà Vô Địch nghiêm túc
Kế tiếp.
Đám người Lý Thanh Dương lại tiến vào cửa ải thứ hai.
Bởi vì có Lục Thiên Thiên cùng Chu Hồng hai vị khống chế cùng dame chính này, càn quét quái con đặc biệt thoải mái, rất nhanh lại đánh tới BOSS.
Cũng là người khổng lồ mặc chiến giáp, nhưng cưỡi một tọa kỵ, khi chiến đấu còn có thể giúp chủ nhân phun ra kỹ năng.
Không lưu ý.
Cả đoàn bị giết ra ngoài.
“Đáng giận!”
Thừa dịp suy yếu còn chưa đến, Dạ Tinh Thần giận dữ bắt lấy Tống Đức Ngân, rít gào: “Ta sao có thể hợp tác với ngươi chứ!”
“Đại ca... Lần này... Không... Không trách ta nha!”
Quả thực.
Không trách hắn.
Nhưng Dạ Tinh Thần tiến vào Sinh Tử Bí Cảnh, bởi vì lo trước lo sau, đánh rụt rè tay chân, cho nên giờ phút này chỉ có thể mang lửa giận thất bại đổ ở trên người hắn.
Nói tóm lại.
Cần một kẻ gánh tội.
“Không có việc gì.”
Lý Thanh Dương an ủi nói: “Lần sau lại đến khiêu chiến.”
Sinh Tử Bí Cảnh cũng sẽ không chết người, cùng lắm chính là suy yếu một đoạn thời gian, cùng lắm đến thêm vài lần, chỉ cần đánh quen rồi, rõ cơ chế công kích của BOSS, giải quyết đơn giản là vấn đề thời gian.
Quả nhiên.
Trong một tháng sau đó, phàm là mọi người khôi phục lại liền đi khiêu chiến, tuy liên tiếp chết ở trước mặt BOSS cửa thứ hai vài lần, nhưng công phu không phụ lòng người, rốt cuộc thành công tìm được cơ chế công kích, tốn một canh giờ giải quyết xong.
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Tô Tiểu Mạt ngồi xếp bằng dưới đất bị ánh huỳnh quang bao phủ, sau đó tràn ra khí thế thăng cấp mênh mông, vì thế hưng phấn nói: “Ta sắp đột phá Tầm Chân cảnh đỉnh phong rồi!”
Sau khi giải quyết BOSS thứ nhất, hắn cách đột phá đã gần rồi, giải quyết BOSS thứ hai trực tiếp đột phá tại chỗ, đó là phần thưởng hậu hĩnh của hình thức Địa Ngục.
“Ta cũng sắp rồi!” Lý Phi nói.
Hắn cùng Tô Tiểu Mạt không yêu nghiệt như đám người Dạ Tinh Thần, cảnh giới luôn kẹt ở thượng vị Tầm Chân cảnh.
Thật ra, đệ tử có thể đạt tới thượng vị, ở Vạn Cổ tông được xếp hàng đầu rồi, mọi người không thấy, Liễu Tư Nam đám trưởng lão cũng mới Tầm Chân cảnh đỉnh phong.
Có thể nói, Tầm Chân cảnh bước vào Thiên Cơ cảnh là một ngưỡng cửa lớn, trước mắt chỉ có Quân Thường Tiếu làm được, cho dù Hoa Mân Côi kế thừa Chí Tôn Thiên Hành Hồn cũng chỉ cấp độ đỉnh phong, nâng cao một bước thì cần cơ vận lớn.
...
“Phốc!”
“Phốc!”
Khu vực BOSS cửa thứ ba, Tiêu Tội Kỷ cùng Tô Tiểu Mạt ngã xuống đất, hai người bị thương nặng tiến vào trạng thái gần cạn máu.
“...”
Lý Thanh Dương thấy thế, thầm nghĩ: “Lại xong rồi.”
Sau khi đánh xong BOSS cửa thứ hai, bọn họ đến khiêu chiến BOSS cửa ải thứ ba đã mười lần, mỗi lần ở lúc mấu chốt này liền bị đoàn diệt, căn bản không có bất cứ biện pháp nào.
“Rống!”
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Một con thú loại rắn mọc chín đầu lao tới, sau đó hướng mọi người ở đây phun năng lượng tương tự độc tố.
Đám người Lý Thanh Dương bất đắc dĩ nhún vai.
Một màn quen thuộc này, bọn họ trước sau trải qua mười lần.
“Cẩn thận!”
Ngay lúc này, Tiêu Tội Kỷ giơ khiên lao tới, ngưng tụ phòng ngự cuối cùng đứng ở phía trước mọi người.
Làm tank chủ lực đoàn khai hoang, cho dù còn lại một giọt máu cuối cùng, cũng phải không hề sợ hãi đứng ở phía trước đồng bạn che gió chắn mưa cho bọn họ.
“Ầm!”
Năng lượng độc tố bắn tung tóe, nhanh chóng ăn mòn khiên ánh sáng.
Cây máu của Tiêu Tội Kỷ cũng bởi vậy hết sạch, sau đó ở dưới cái nhìn của mọi người hóa thành ánh sáng.
“Ầm!”
“Ầm!”
Mất đi tank bảo hộ, đám người Lý Thanh Dương lần lượt bị đào thải.
Lần này đoàn diệt giống với lần trước, không chút sức chống trả, thậm chí cho dù thăm dò cơ chế cũng không sao tránh né.
Ngoài bí cảnh.
Tiêu Tội Kỷ suy yếu nói: “Không đánh qua được!”
“Ài.”
Lý Thanh Dương nói: “Trước hết đến nơi đây đi, chờ mọi người thực lực mạnh hơn lại đến khiêu chiến.”
“Nhị sư huynh!”
Tô Tiểu Mạt nắm đấm nói: “Có thể không cam lòng sao!”
Hao phí thời gian dài như vậy, rốt cuộc đánh tới BOSS cửa ải cuối cùng, nếu bỏ qua chờ đợi CD cài đặt lại, đối với bọn họ những người háo thắng này mà nói là không thể tiếp nhận.
Trái lại.
Dạ Đế rất bình tĩnh.
Bởi vì có Tống Đức Ngân tồn tại, hắn trước sau không bung sức gì cả.
Đương nhiên, cho dù dốc toàn lực cũng đánh không qua, bởi vì cửa ải thứ ba thật sự quá khó.
“Đi thôi.”
Lý Thanh Dương cố gắng đứng dậy, nói: “Sau khi tác dụng phụ biến mất, mọi người chăm chỉ tu luyện, sớm hay muộn có một ngày có thể thông quan.”
Đám người Tô Tiểu Mạt tuy không cam lòng, nhưng thực lực không cho phép bọn họ lại đi lặp lại khiêu chiến, cho nên chỉ có thể ủ rũ rời khỏi.
“Ta thấy.”
Lúc này, phía sau truyền đến thanh âm: “Có thể khiêu chiến một lần nữa.”
Đám người Lý Thanh Dương nghỉ chân, đều quay đầu nhìn về phía Hà Vô Địch.
“Sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt cay đắng nói: “Hoàn toàn bị xà thú nghiền áp, đi cũng là đưa đồ ăn.”
“Tin tưởng ta.”
Hà Vô Địch ánh mắt ngưng trọng nói: “Khiêu chiến một lần nữa.”
Quan môn sư đệ xưa nay trầm mặc ít lời lại không có cảm giác tồn tại đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, điều này làm mọi người có chút không quen.
“Không sai!”
Dạ Tinh Thần đứng dậy nói: “Người Vạn Cổ tông ta, chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc!”
“...”
Đám người Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt trầm mặc.
“Bảy ngày sau.” Lục Thiên Thiên nói: “Ở nơi này tập hợp.”
“Được!”
Đại sư tỷ cũng đã lên tiếng, cho dù biết rõ khiêu chiến sẽ thất bại, mọi người vẫn quyết định khiêu chiến một lần nữa.
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên đỉnh núi cắn một miếng dưa vàng, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ta vì các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo.”
Chưa từng dễ dàng từ bỏ.
Đây mới là tinh thần của Vạn Cổ tông.
...
Bảy ngày sau.
Đám người Lý Thanh Dương một lần nữa tụ tập trước Sinh Tử Bí Cảnh.
“Đi.”
“Vào đi.”
Mọi người không chút do dự dung nhập vòng xoáy.
Bởi vì BOSS hai cửa ải trước toàn bộ xoá sạch, cho nên bọn họ trực tiếp bị đưa đến cửa ải thứ ba, đối mặt con rắn chín đầu từ hư không bò ra kia.
“Bày trận!”
Lý Thanh Dương quát.
“Ông! Ông! Ông!”
Đám người Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Mạt kích phát văn tự hiệu quả đặc biệt, tiến vào trạng thái chiến đấu nghiêm túc nhất, Dạ Tinh Thần lúc trước luôn lỏng tay cũng khoác thêm chiến giáp, triệu ra phương thiên họa kích.
“Vù!”
Ngay tại lúc mọi người bẻ tay, Hà Vô Địch đi ra trước một bước, mặt hướng rắn chín đầu, đưa lưng về một đám đồng môn nói: “Giao cho ta.”
“Vù vù!”
Trong bí cảnh đột nhiên nổi gió, thổi ra mái tóc hỗn độn trên trán hắn, hiển lộ ra khuôn mặt như đao vót.
Muốn nói lỏng tay.
Dạ Tinh Thần ở trước mặt Hà Vô Địch chỉ có thể tính là đệ đệ.
Nhưng.
Hôm nay đến khiêu chiến, hắn quyết định nghiêm túc rồi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì lần trước trước khi đoàn diệt, biết rõ bại cục đã định, Tiêu Tội Kỷ vẫn phấn đấu quên mình gánh vác thương tổn cho mình.
Tùy tiện.
Là vì sống tốt hơn.
Nếu bởi vì tùy tiện mà lựa chọn bỏ cuộc cùng không nhìn tất cả, Hà Vô Địch không làm được, bởi vì gia nhập Vạn Cổ tông lâu như vậy, trên tâm tính cũng đã xảy ra thay đổi.
“Vù vù!”
Trong nháy mắt, quanh thân tràn ngập lực lượng chân linh cực kỳ mênh mông.
Lục Thiên Thiên và Dạ Tinh Thần ngạc nhiên, hai người đều có thể rõ ràng cảm nhận được, khí tức võ đạo của đối phương đang từng bước kéo lên, thực lực chỉ sợ không ở... Ở trên mình!
“Lui về.”
Hà Vô Địch giơ một bàn tay.
Lời này dư thừa, bởi vì đám người Lý Thanh Dương đã trốn tới nơi xa, đang yên lặng bơm hơi trợ uy cho hắn.
“Rống!”
“Rống!”
Lúc này, cửu đầu xà tập trung trên người Hà Vô Địch, mở ra chín cái miệng rộng như chậu máu lao tới.
“Vù vù!”
Khí tức âm trầm bùng nổ, làm người ta không rét mà run.
“Vù!”
Hà Vô Địch bày ra một tư thế tương tự Kiều bang chủ thi triển Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhanh chóng đánh ra thủ ấn nào đó, sau đó hướng hư không đánh ra, nói: “Cửu Long Phân Liệt Chưởng!”
“Rống!”
“Rống!”
Trong lúc nhất thời, lực lượng chân linh mênh mông hội tụ quanh mình hóa thành chín con long thú rít gào, lấy khí thế chấn động không gian xông qua.
Hình ảnh không đi miêu tả.
Chỉ từ đám người Lý Thanh Dương trợn tròn mắt có thể đoán ra, nhất định gợn sóng đồ sộ, nhất định hiệu quả đặc biệt kéo đầy!
Cho dù Quân Thường Tiếu có mặt, chỉ sợ cũng sẽ chấn động chó ngáo trợn mắt.
Nếu thế nào cũng phải đi hình dung, lúc trước trải qua mỗi một trận chiến đấu, thi triển mỗi một loại võ học, ở trước mặt chín con rồng cùng xuất hiện cũng ảm đạm thất sắc, bao gồm Cố Thiên Tinh, bao gồm... Cô Hiên Viên!
“Phốc!”
“Phốc!”
Lực lượng chín con rồng quấn quanh cửu đầu xà, hóa thành lưỡi đao vô tình xé rách.
Máu thịt bay loạn, vô cùng thê thảm.
Một lát sau.
Tất cả khôi phục bình tĩnh.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ vẫn ngây ra như phỗng.
Về phần con xà thú trước mắt diệt mình mười lần kia đã bị tách thành mảnh vụn, sau đó dần dần hóa thành ánh huỳnh quang đầy trời.
Miểu... sát rồi!
(miểu sát: giết trong nháy mắt)
“Phù!”
Hà Vô Địch thu hồi chưởng, phun ra một hơi thật dài, thầm nghĩ: “Rất lâu không thi triển, cũng có chút gượng gạo rồi.”
Bên ngoài.
Khi cửu đầu xà bị gạt bỏ, thanh âm dày nặng vang vọng toàn bộ tông môn: “Chúc mừng mười người bọn đệ tử hạch tâm Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt, thuận lợi thông quan hình thức Địa Ngục!”