Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1772 - Chương 1772. Chí Trăn Bá Vương Thương

Chương 1772. Chí Trăn Bá Vương Thương
Đặt mình trong Vạn Cổ giới thiên địa thuộc tính cực kỳ mênh mông, Công Tôn Nhược Ly sau một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

“Không sai.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đây là thế giới của ta.”

“Con ta quả nhiên không giống người thường.”

Đột phá nửa bước Thiên Cơ cảnh khiến Công Tôn Nhược Ly chấn động, có một vị diện cường đại càng làm nàng chấn kinh.

“Con đã mang tộc nhân an bài ở đây, nhưng thiếu người cầm đầu, hy vọng phụ thân có thể tiếp nhận.” Quân Thường Tiếu nói.

“Con là tộc trưởng.”

“Con còn phải quản lý tông môn cùng toàn bộ vị diện.”

Từ sau khi trở thành tộc trưởng Thạch Tượng tộc, Quân Thường Tiếu đã mang toàn bộ nội vụ giao cho tam công cửu khanh, không phải là cố ý lười biếng, mà là rất nhiều chuyện đều cần hắn đi làm, căn bản không làm xuể.

“Được rồi.”

Công Tôn Nhược Ly nói: “Thương thế cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, tạm thời trước giúp con xử lý nội vụ tộc đàn.”

Cứ như vậy, Cẩu Thặng lại mang trách nhiệm tộc trưởng đẩy qua, gánh nặng trên người ít đi một tầng.

Công Tôn Nhược Ly lúc trước chính là thủ lĩnh Thạch Tượng tộc, cho nên khi nàng tới tổ địa, rất nhanh mang văn võ bá quan gọi đến, cẩn thận thương thảo phát triển đến tiếp sau của tộc đàn.

Nói đến phát triển không thể không nhắc Vạn Cổ giới một đoạn thời gian gần đây thay đổi.

Các tộc đàn lục tục xây ra thành trì dùng cho tộc đàn sống, mặt đất vốn hoang vắng cũng dần dần có sinh cơ.

Đặc biệt phạm vi mấy ngàn dặm lấy Vạn Cổ tông làm trung tâm, ở dưới Ngụy lão cùng thành viên Y Dược đường cố gắng, đã lục tục bồi dưỡng ra không ít cỏ cây loại hình dược liệu, trong không khí tràn ngập hương thơm thấm vào ruột gan.

“Vị diện của ta.”

Đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống đại địa, Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói: “Sẽ càng ngày càng mạnh.”

Bội Kỳ đang tiếp tục khai khẩn đất hoang.

Lý Thanh Dương đang tiếp tục nghiên cứu kiến trúc các loại thành trì.

Thạch Tượng tộc, long tộc ở tổ địa của mình không ngừng mò mẫm, do đó có thể sinh sống lâu dài.

Hiên Viên Giới vốn hoang phế, giờ phút này vui sướng hướng vinh, về sau có thể trưởng thành đến cấp bậc nào, không chỉ cần nhờ Quân Thường Tiếu, cần nhờ các tộc đàn lớn cùng nhau cố gắng.

...

“Khó trách có thể phi hành.”

Trong đại điện, Quân Thường Tiếu thưởng thức gương đồng, nói: “Thì ra là dựa vào nó.”

Thái Huyền lão nhân nói: “Bên trong vật ấy tồn tại trận pháp phức tạp, sau khi kích phát có thể chống đỡ lực lượng vũ trụ ăn mòn.”

“Ồ?”

Mắt Quân Thường Tiếu sáng lên, nói: “Có thể phá giải không? Có thể mô phỏng không?”

Mặc dù có chiến hạm như Vạn Cổ hào có thể mang đệ tử phi hành ở trong vũ trụ thượng tầng, nhưng trước sau không thể một mình ra ngoài, ít nhiều sẽ có chút bất tiện, nếu có thể nghiên cứu chế tạo ra gương đồng, vấn đề liền giải quyết rất dễ.

“Hệ thống trận pháp bên trong cực kỳ tương tự với Tinh Linh Giới, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.” Thái Huyền lão nhân nói.

Bảo lão đi đánh nhau có chút khó, bảo lão nghiên cứu kỹ thuật thích hợp nhất.

“Tương tự với Tinh Linh Giới?”

“Chẳng lẽ Thiên Ma Hoàng có quan hệ với Tinh Linh Giới?”

Quân Thường Tiếu nhíu mày.

Nếu mình đoán không sai, tình huống chỉ sợ có chút nghiêm trọng.

...

Thiên Uy Bí Cảnh.

Đệ tử hạch tâm lấy Lục Thiên Thiên cầm đầu đứng ở trong đại điện.

Trải qua vài ngày tu dưỡng, bọn họ vẫn quyết định đi khiêu chiến anh linh cấp SS, không vì cái gì khác, chỉ vì thu hoạch trang bị.

“Chọn ai?”

“Chọn hắn!”

“Vù ———————— “

Sau khi mọi người chọn anh linh, bị truyền tống đến nơi dòng sông chạy chồm.

Một người đứng thẳng bên bờ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời muốn diệt ta, ta sao trái được! Dù bậc cha anh Giang Đông thương ta, ta mặt mũi nào gặp lại họ!”

“...”

Đám người Lý Thanh Dương chau mày.

Đây chính là anh linh cấp SS vừa rồi chọn lựa.

Tuy đưa lưng về phía mọi người, khó có thể thấy rõ tướng mạo, lại phát ra khí thế lực bạt sơn hề khí cái thế, tựa như so với Lữ Bố lúc trước gặp được càng cường hãn hơn.

“Vù ————— “

Tiếng xé gió truyền đến.

Mọi người còn chưa kịp ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cây thương nặng trịch ầm ầm rơi trên mặt đất.

“Bốp!”

Người quay lưng một tay chộp vào trên vũ khí, chậm rãi xoay người lại, hiện ra một khuôn mặt tràn ngập khí chất vương giả, nói: “Đến, chiến!”

“Cọc cọc cọc!”

Cùng lúc đó, một con ngựa đen từ phụ cận chạy như bay đến.

“Vù —————” Người nọ xách thương mà lên, lấy tư thái uy vũ đáp xuống ngựa, đầu thương hội tụ năng lượng, hướng mọi người đâm tới, cũng quát: “Ta chính là Tây Sở Bá Vương!”

“Ầm!”

Tiêu Tội Kỷ giơ ngang khiên ở trước người, đỡ một thương thế lớn lực trầm kia, thân thể cũng nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

“Lên!

“Vù! Vù! Vù!”

Đám người Lục Thiên Thiên, Dạ Tinh Thần ùn ùn lao tới.

Một hồi chiến đấu đệ tử hạch tâm Vạn Cổ tông VS Tây Sở Bá Vương tuyên bố bắt đầu.

“Ầm!”

“Ầm!”

Sau nửa canh giờ.

Hạng Vũ vết thương đầy người cầm Bá Vương Thương đứng ở trước Ô Giang.

“Phốc!”

Hà Vô Địch suy yếu ngồi xuống, thầm nghĩ: “Kẻ này quá mạnh rồi...”

Ở bên cạnh hắn còn có Lục Thiên Thiên cùng Dạ Tinh Thần, hai người cũng hao phí toàn bộ năng lượng, nhìn qua lung lay sắp ngã.

Về phần đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ thì nằm ở trên mặt đất mất đi sức chiến đấu.

Trên mặt đất có hố lớn nhỏ, không gian cũng trở nên vặn vẹo, có thể thấy được, trong gần nửa giờ, hai bên đã triển khai một hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết.

“Ta tuy chết...”

Hạng Vũ rút kiếm đặt ở trên cổ, ngạo nghễ nói: “Lại vẫn là Tây Sở Bá Vương...”

“Phốc ———— “

Máu tươi bắn tung tóe, rơi vào trong nước sông.

Nhưng, cho dù đã mất đi sinh cơ, Hạng Vũ vẫn chưa ngã xuống, cho đến thân thể dần dần hóa thành sương khói, để lại cây Bá Vương Thương kia theo hắn nam chinh bắc chiến.

“Cái này...”

Đám người Lý Thanh Dương trợn tròn mắt.

Tuy bọn họ đã mang anh linh cấp SS này đánh cho tàn phế, nhưng cũng không đến mức rút kiếm tự sát chứ?

Bọn họ không hiểu.

Nam nhân này tình nguyện lựa chọn chết ở dưới kiếm của mình, cũng sẽ không chết ở dưới kiếm người khác.

“Nhị sư huynh...”

Tô Tiểu Mạt suy yếu nói: “Lấy thương...”

Lý Thanh Dương gian nan bò qua, bắt lấy cây Bá Vương Thương khắc hai chữ ‘Chí Trăn’ kia, nói: “Ai muốn?”

“Ta không chơi thương...”

“Ta... Cũng không chơi...”

Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi nói, từ lời nói đứt quãng của bọn họ có thể thấy được, tuy chiến thắng Tây Sở Bá Vương nhưng cũng mệt đến cạn kiệt tinh lực, nếu đối phương còn chút máu, chỉ sợ sẽ trực tiếp đoàn diệt.

Lý Thanh Dương mang Bá Vương Thương thu vào nhẫn không gian, nói: “Để tông chủ đi phân phối.”

“Đinh! Bởi người khiêu chiến chưa ở thời gian quy định chiến thắng Tây Sở Bá Vương, sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài!”

Vù! Vù! Vù!

Mọi người nháy mắt bị đưa ra khỏi bí cảnh.

“Huỵch!” Tô Tiểu Mạt rơi nặng nề trên mặt đất, rít gào: “Ai da, lưng của ta...”

...

“Bá Vương Thương?”

Trong đại điện, Quân Thường Tiếu từ trong tay Lý Thanh Dương tiếp nhận binh khí.

Khi nhìn thấy hai chữ khắc bên trên, vù một cái đứng lên, vui sướng như cuồng nói: “Cấp bậc Chí Trăn!”

“Tông chủ.”

Lý Thanh Dương nói: “Người nọ tự xưng Tây Sở Bá Vương, về sau mắt thấy bại cục đã định, rút kiếm tự sát ở bờ sông.”

“Đây là một anh hùng bi tráng.”

Quân Thường Tiếu đồng tình nói: “Đáng tiếc gặp đối thủ biết chơi hơn.”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu cầm thương ra, đứng ở trên diễn võ trường.

Một khắc đó, hắn giống như về tới cảnh tượng Hạng Vũ năm đó bị vây ở Ô Giang, bốn phía bay tới bài ca nước Sở.

“Lực bạt sơn hề khí cái thế, thì bất lợi hề chuy bất thệ, chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà*...” Quân Thường Tiếu vừa bi ca vừa vung Bá Vương Thương, khí thế mênh mông tràn ngập, khiến thiên địa mất hết màu sắc.

(*):Sức nhổ núi, khí trùm đời

Vào khi nguy cấp, ngựa thời chẳng đi!

Ngựa chẳng đi! Biết làm chi?

Ngu Cơ nàng hỡi, làm chi bây giờ?

Không hề nghi ngờ.

Chí Trăn Bá Vương Thương cũng không thua gì Chí Trăn Tiên Kiếm.

“Thương tốt!”

“Binh khí tốt!”

Sau khi thử, Quân Thường Tiếu cầm ngang thương mà đứng.

Màn ảnh chuyển hướng bốn phía, liền nhìn thấy cao tầng cùng đệ tử Vạn Cổ tông thất khiếu đổ máu, miệng sùi bọt mép ngã ở trên mặt đất, nguyên nhân là hoàn toàn không dự đoán được tông chủ sẽ đột nhiên —— cất giọng oanh vàng!


Bình Luận (0)
Comment