Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1775 - Chương 1775. Ân Oán Giữa Ngươi Ta Trước Đây, Không Nên Liên Lụy Đến Trên Thân Trẻ Con

Chương 1775. Ân oán giữa ngươi ta trước đây, không nên liên lụy đến trên thân trẻ con
“Vù —————— “

Vạn Cổ hào bay cực nhanh, cách biên giới Thương Hải Hệ càng ngày càng gần.

Khoảng thời gian này, Quân Thường Tiếu luôn ngồi ở khoang điều khiển, không phân tâm đi quản lý tông môn, bởi vì hắn không xác định chỗ hai hệ giao tiếp sẽ có nguy hiểm hay không.

“Theo tốc độ bây giờ, ít nhất cần một năm mới có thể tới Tinh Linh Giới.” Quân Thường Tiếu tính ra.

“Lấy thực lực chúng ta bây giờ, chưa chắc có thể chống lại nó.” Hoa Mân Côi đi tới nói.

Hệ thống cạn lời: “Cướp lời kịch của ta!”

“Đúng vậy.”

Quân Thường Tiếu day day huyệt Thái Dương, nói: “Phải nghĩ cách ở trên đường tới đó trở nên mạnh hơn.”

Tinh Linh Giới cấp bậc ra sao, thực lực lại mạnh bao nhiêu, vẫn là một con số chưa biết, nhưng, từ tùy tùy tiện tiện phái ra như vậy chiến hạm cũng có thể nhìn ra, ít nhất cấp bậc bậc một, không chừng còn mạnh hơn.

Hơn nữa.

Hoa văn trận pháp trong gương đồng giống như đúc với vị diện này, có lẽ cũng có gì quan hệ với Thiên Ma Hoàng.

Chưa bước vào Thiên Cơ cảnh.

Quân Thường Tiếu thật sự không có nắm chắc quá lớn.

Đổi làm người khác nói ra ‘Nghĩ cách trở nên mạnh hơn’ câu này, Hoa Mân Côi khẳng định nghi ngờ, dù sao không phải ngoài miệng nói chút là có thể mạnh lên, duy chỉ có rất tin phu quân có thể làm được, bởi vì nhiều năm ở chung, hắn thật sự có biện pháp có thể nói mạnh lên là mạnh lên.

“Có đói không? Ta nấu cơm cho ngươi ăn?”

“Không đói!”

Tiếng hát của Quân Thường Tiếu có thể giết người, tay nghề làm bếp của Hoa Mân Côi có thể giết hắn.

“Tông chủ.”

Ngay lúc này, bên tai truyền đến tiếng của Lý Thanh Dương: “Có tình huống!”

“Tình huống gì?”

Khi Quân Thường Tiếu đáp lại, người đã dung nhập Vạn Cổ Giới, liền nhìn thấy các đệ tử hội tụ ở trước sơn môn nhao nhao nghị luận.

Má nó!

Không tu luyện?

Tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm!

Quân Thường Tiếu theo bản năng phóng thích ý niệm tràn ngập qua, liền thấy một thiếu niên mười hai mười ba tuổi quỳ dưới chân núi.

“Tông chủ.”

Lý Thanh Dương nói: “Tiểu gia hỏa quỳ ở dưới núi ba ngày ba đêm, khuyên như thế nào cũng không đi.”

“Đến nhập môn?”

“Hắn chỉ nói muốn gặp tông chủ, chưa nói nhập môn.”

“Ồ.”

Quân Thường Tiếu lên tiếng, bỗng dưng xuất hiện ở chân núi.

“Ta... Ta muốn gặp Quân tông chủ...” Thiếu niên cúi đầu, có thể quỳ thời gian quá lâu, lại không ăn không uống, môi cũng khô nứt rồi.

“Chính là bổn tọa.” Quân Thường Tiếu nói.

Thân thể thiếu niên chấn động, vội vàng ngẩng đầu, xác định trước mắt thật là tông chủ Vạn Cổ tông mình muốn gặp, mừng rỡ như điên nói: “Quân tông chủ!”

“Bốp.”

Quân Thường Tiếu búng vang ngón tay một cái.

Tiêu Tội Kỷ xuất quỷ nhập thần thuần thục đặt ghế dựa.

Hắn tiêu sái ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Nói đi, vì sao phải gặp bổn tọa.”

Lúc này, có độc giả khẳng định sắp phun rồi, một đứa trẻ quỳ dưới đất ba ngày ba đêm, tên chó này sao không đỡ dậy, quả thực quá mức không có lòng đồng tình, tam quan cũng xiêu vẹo tới tận Siberia rồi!

Sỉ.

Trước hạ khẩu lưu tình, sau đó sẽ giải thích.

“Ta... Ta...” Thiếu niên bày thẳng tư thế, hướng Quân Thường Tiếu dập đầu, nói: “Ta là đến thay phụ thân xin lỗi...”

“Xin lỗi?”

Quân Thường Tiếu có chút ngẩn ra, nói: “Phụ thân ngươi là ai?”

“...”

Thiếu niên gian nan nói: “Tần Hạo Nhiên!”

“Ngươi là con trai minh chủ Bách Tông liên minh, môn chủ Chính Khí Môn?” Quân Thường Tiếu nói.

Độc giả cũng mang người này quên sạch sẽ rồi, Cẩu Thặng thế mà có thể nhớ ra, việc này thật sự có chút bất ngờ nha.

“Không sai.”

“Phòng thứ mấy sinh*?”

(*): phòng thường được ám chỉ như một người vợ, tức cứ cưới thêm một vợ là một phòng

“Phòng hai mươi ba...”

“Ta nhớ cha ngươi năm đó mới mười bốn phòng, mấy năm nay lại cưới mười người rồi?” Quân Thường Tiếu nói.

Không đúng nha.

Tần Hạo Nhiên trước kia có mấy thê thiếp, hắn sao lại rõ như vậy?

Sự tình là như vậy, năm đó hai người có ân oán, Quân Thường Tiếu phái Tế Vũ đường mang gốc gác người ta tra rõ một lần, đừng nói thê thiếp, cho dù trong nhà mấy con bò mấy con dê cũng điều tra rành mạch.

“Hai mươi ba trừ mười bốn không phải bằng chín sao?” Tần Lân ở trong lòng tính nhẩm.

“Quân tông chủ!”

Hắn không đi để ý tính toán, lại dập đầu nói: “Phụ thân năm đó đắc tội ngài, ta hôm nay thay ông giải thích, hy vọng ngài đại nhân có đại lượng, quân tử không tính lỗi tiểu nhân!”

Cẩu Thặng cười.

Trước kia hắn quả thật không vừa mắt Tần Hạo Nhiên, dù sao lúc còn là Thiết Cốt phái từng ác ý chèn ép mình, cho dù đi khiêu chiến các thế lực như Thánh Tuyền tông, cũng sẽ mang thành viên liên minh đến xem trò cười của mình.

Nhưng.

Về sau theo thực lực tông môn tăng lên, hắn cũng đã nguôi ngoai rồi.

Nói chính xác.

Không mang con gà con này để trong lòng.

Như là Tiêu gia năm đó hại Tiêu Tội Kỷ, không phải vẫn sống tạm ở Lịch Dương thành sao? Đừng nói bây giờ, lấy thời điểm Thiết Cốt phái chưa thăng lên làm tông môn đã có thể dễ dàng gạt bỏ.

Quân Thường Tiếu là rất ghi thù.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải có thù lớn sống chết.

Ví dụ như Tinh Linh Giới dẫn tới Tinh Vẫn đại lục hủy diệt, chỉ cần thực lực cho phép, cuối cùng khẳng định phải tiêu diệt.

Tần Hạo Nhiên loại kẻ địch giai đoạn đầu này, tuy từng có mâu thuẫn, nhưng đơn giản chế giễu, chưa làm chuyện quá phận, tự nhiên sẽ không tính toán chi li, nếu không, năm đó vừa kế nhiệm chưởng môn, bị người cả thành chê cười, chẳng lẽ còn trực tiếp diệt thành?

Đây là Quân Thường Tiếu.

Một tên kỳ quặc đi ở trên hai con đường người tốt cùng người xấu.

Ngươi nói hắn tam quan ngay thẳng, có đôi khi lệch lạc có thể chọc tức Tiểu Sỉ phát khóc, ngươi nói hắn tam quan bất chính, có đôi khi hành vi ngay cả Tiểu Sỉ cũng không bắt lỗi được.

Cũng chính là một tông chủ tập hợp ngu ngốc, nhân vật phản diện, nghiêm túc, não tàn, trực nam vào một thân như vậy, mới có Vạn Cổ tông hôm nay, mới có một đám đệ tử tính cách khác biệt lại tình như thủ túc.

“Quân tông chủ!”

Tần Lân dập đầu lần nữa, nói: “Xin ngài tha thứ cha ta!”

Biết được phụ thân và Quân tông chủ năm đó có ân oán, nó đầu tiên là không tin, tiếp đó phát triển đến oán hận phụ thân, bởi vì ở trong lòng, người sau là thần, là tín ngưỡng của mình.

Bị hai đứa đích hệ Ngả gia đánh một trận, tiểu gia hỏa chạy đến hoang dã, liên tục vài ngày không về nhà, một mình trốn ở trong hang núi.

Từng khóc.

Từng giận.

Từng hận.

Nhưng sự tình đã xảy ra lại có thể thay đổi cái gì?

Huống chi, còn là phụ thân mình.

“Cha phạm lỗi.”

“Làm con đến bù lại!”

Mang theo ý niệm này, Tần Lân đi ra khỏi hang núi, lẻ loi một mình tới Vạn Cổ tông quỳ, không vì bái môn, chỉ vì Quân tông chủ có thể tha thứ sai lầm của phụ thân năm đó.

“Tần minh chủ.”

Quân Thường Tiếu tựa vào trên ghế, nói: “Đây là ý tứ của ngươi?”

Nơi xa, Tần Hạo Nhiên luôn nấp trong bóng tối đi ra, sắc mặt khó coi nói: “Ý tứ con ta.”

Khó trách nhớ ra người này, thì ra sớm đã phát hiện nấp trong bóng tối.

“Để cho một đứa nhỏ đến xin lỗi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi làm cha như thế nào?”

Tần Lân tuy rất kinh ngạc cha sao lại đến đây, nhưng vẫn vội vàng giải thích: “Quân tông chủ, đây là ý tứ của ta, không có bất cứ quan hệ gì với phụ thân!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu vung tay, nâng nó dậy, lực lượng ẩn chứa sinh cơ dung nhập trong cơ thể, rất nhanh xua tan đói khát cùng mệt mỏi, nói: “Tuy không quá rõ tình huống thế nào, nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, ân oán của bổn tọa và phụ thân ngươi đã sớm tan thành mây khói.”

“Quân tông chủ tha thứ cha ta?” Tần Lân vui vẻ nói.

“Cốc!”

Quân Thường Tiếu lấy ngón tay nhẹ nhàng búng ở trên sọ não hắn, cười nói: “Ta và cha ngươi không có ân oán, vì sao phải hỏi tha thứ hay không?”

“Phụ thân!”

Tần Lân quay đầu, vui mừng nói: “Ngài cùng Quân tông chủ không ân oán!”

“Quân tông chủ.”

Tần Hạo Nhiên hướng Quân Thường Tiếu cúi đầu, nói: “Đa tạ!”

Thật ra hắn không hy vọng xa xôi Quân Thường Tiếu có thể tha thứ, nhưng ở trước mặt con nói ra đoạn lời này, không thể nghi ngờ là đang giúp mình.

“Tần minh chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Con ngươi cốt cách tinh kỳ, chính là kỳ tài võ học trong vạn người không có một, có hứng thú bái vào môn hạ bổn tọa hay không?”

Tần Hạo Nhiên ngây dại.

Có thể ở trước mặt con trai nói với mình không có ân oán, đã khiến hắn rất bất ngờ, hôm nay lại muốn thu con trai nhập môn, cái này tuyệt đối nằm mơ cũng không mơ thấy.

Sau khi ngẩn ra ngắn ngủi, Tần Hạo Nhiên vội vàng nói: “Nếu Quân tông chủ không chê khuyển tử ngu dốt, Tần mỗ không có ý kiến!”

“Lân Nhi!”

“Còn không quỳ lạy tông chủ!”

Tần Lân cũng ngẩn ra một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Đệ tử Tần Lân, bái kiến tông chủ!”

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói: “Truyền lệnh bổn tọa, chiêu cáo Vạn Cổ Giới, con trai Tần Hạo Nhiên từ giờ trở đi bái vào môn hạ Vạn Cổ tông.”

“Vâng!”

“Quân tông chủ...”

Thân thể Tần Hạo Nhiên cứng ngắc ở tại chỗ.

Hai tay của hắn run lên khe khẽ, ánh mắt đục ngầu dần dần ngưng tụ nước mắt.

Quân Thường Tiếu truyền âm nói: “Ân oán trước đây giữa ngươi ta, không nên liên lụy đến trên thân đứa nhỏ.”

Dứt lời.

Mang Tần Lân bước lên cầu thang đi thông Vạn Cổ tông.

Một khắc đó, bóng lưng hắn vô cùng vĩ đại, nếu có nút like, sợ sớm đã bị Tiểu Sỉ ấn nổ rồi.

“Huỵch!”

Tần Hạo Nhiên quỳ ở trên mặt đất, tảng đá đè ở trong lòng mấy chục năm rốt cuộc rơi xuống đất, rơi lệ đầy mặt nói: “Đa tạ Quân tông chủ!”

“Vù!”

Một trận gió thổi tới, mang hắn thổi dậy.

Bên tai truyền đến thanh âm: “Vạn Cổ tông cần thiên tài như vậy, Tần minh chủ đã có năng lực, sao không sinh thêm mấy đứa?”

“Phốc!”

Hệ thống nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Ý tứ này là kí chủ không có năng lực rồi?”


Bình Luận (0)
Comment