Chương 1776. Đệ nhất tôn chỉ có hơi nhiều
Cùng ngày.
Tin tức có liên quan con trai Tần Hạo Nhiên bái vào môn hạ Vạn Cổ tông liền truyền ra.
Người đời tỏ vẻ kinh ngạc.
Phải biết, võ giả Tinh Vẫn đại lục biết rõ quá khứ Quân Thường Tiếu hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói, Tần Hạo Nhiên từng ở giai đoạn đầu cực kỳ làm khó dễ, sao có thể thu con trai của hắn nhập môn chứ.
“Quân tông chủ quả nhiên đại nhân có đại lượng!”
“Quả thật hình mẫu của chúng ta!”
Tình cảm sùng bái của mọi người đối với Quân Thường Tiếu giống như nước sông cuồn cuộn.
Tần Hạo Nhiên sau khi về phủ khóc cả đêm.
Thật ra hắn rõ ràng hơn bất cứ ai khác, Quân Thường Tiếu thu con trai nhập môn, trên thực tế là đang giúp mình.
Mấy năm nay, Vạn Cổ tông tuy không đi gây sự, nhưng vẫn luôn sống kinh sợ, như giẫm trên miếng băng mỏng, thậm chí ẩn cư Thanh Dương thành cũng không dám xuất đầu lộ diện, nguyên nhân là ở chỗ ân oán trước kia.
Hắn sợ bị người khác nói.
Hắn sợ bị người khác chỉ trỏ.
Hơn nữa sợ nhất, con bởi mình, gặp đãi ngộ không công bằng.
Ví dụ như lúc trước ở ngoài thành gặp được hai gã Ngả gia đích hệ, gia tộc đời trước cùng Quân Thường Tiếu đi lại rất gần, tự nhiên từng nghe nói chuyện cũ trước kia, cho nên gặp được Tần Lân trực tiếp đánh.
Ngươi nói bọn họ xấu không?
Không.
Chỉ là không thể tiếp nhận Tần Hạo Nhiên từng khinh nhờn thần tượng của mình.
Sự tình đã trôi qua rất lâu, Quân Thường Tiếu cũng chưa đi truy cứu, đám người Ngả gia chủ cũng sẽ không để ý, nhưng đích hệ trẻ tuổi huyết khí phương cương lại khó đè nén lửa giận trong lòng, do đó phát tiết ở trên người Tần Lân.
Cha phạm vào sai lầm.
Con cũng có lỗi.
Đây là quan niệm của bọn họ.
Quân Thường Tiếu mang Tần Lân thu vào môn hạ, không chỉ xem ở trên thiên phú, cũng là đang nói cho người đời, ân oán thế hệ trước, không nên liên lụy đến thế hệ sau.
Đồng thời.
Cũng giải cứu Tần Hạo Nhiên.
Để hắn rốt cuộc không như giẫm trên miếng băng mỏng nữa, ít nhất trước mặt người khác có thể ngẩng đầu.
Hành động này cũng không phải đang mạnh mẽ tẩy trắng Quân Thường Tiếu, mà là từ đầu đến cuối, hắn đều thừa hành oan có đầu nợ có chủ, tuyệt không lan đến người vô tội.
Bởi vì văn phong ngu ngốc, cho nên mọi người đọc vui vẻ, trên thực tế thế giới cao võ tàn khốc vô cùng, Quân Thường Tiếu rất muốn cố gắng đi dung hợp, làm một người coi trời bằng vung, làm theo ý mình, nhưng luôn thủ vững một phần điểm mấu chốt.
...
“Sư đệ.”
Trong phòng xá giản dị tự nhiên, Lý Thanh Dương nói: “Nơi này chính là chỗ ngươi tạm thời ở lại, về sau nếu biểu hiện tốt, có thể đổi đình viện độc lập.”
“Cảm ơn sư huynh.” Tần Lân nói.
Gia nhập Vạn Cổ tông, là chuyện hắn luôn mơ về, hôm nay giấc mộng trở thành sự thật, hoàn toàn không ức chế được sự phấn khởi trong lòng, nét kích động viết hết ở trên mặt.
“Nơi này có hai bộ giáo phục cho ngươi tắm rửa, còn có một quyển sổ tay tông môn, có thời gian đọc nhiều một chút.” Đối đãi đệ tử mới nhập môn, Lý Thanh Dương biểu hiện rất kiên nhẫn, đổi làm Dạ Tinh Thần, khẳng định toàn bộ hành trình bày cái mặt thối.
“Vâng!”
Tần Lân gật đầu thật mạnh.
Nhưng, quay đầu nhìn về phía cái gọi là sổ tay trên bàn, trợn to mắt nói: “Dày như vậy?”
“Không có cách nào cả.”
Lý Thanh Dương nói: “Đệ nhất tôn chỉ của tông môn chúng ta có hơi nhiều.”
Đâu chỉ nhiều.
Quả thực siêu khủng bố!
Tần Lân ước chừng ở trong phòng đọc cả đêm, lúc này mới mơ mơ màng màng đẩy cửa đi ra, kết quả trước mắt hiện lên một khuôn mặt già nua, bị dọa thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
“Tiểu Tần.”
Công Tôn Hầu cười tủm tỉm nói: “Có hứng thú gia nhập Tụ Tinh phong hay không?”
Quân Thường Tiếu tuyên bố chiêu mộ Tần Lân nhập môn, hắn đạt được tin tức, ngày hôm qua toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm đối phương, cũng âm thầm kinh ngạc than thở, tông chủ ánh mắt quả nhiên độc, đây tuyệt đối là một khối ngọc tốt!
Không được!
Nói cái gì cũng phải kéo qua!
“Tiểu gia hỏa.”
Lúc này, Liễu Tư Nam xuất hiện ở cửa, nói: “Gia nhập Tụ Tinh phong không có tiền đồ, chỉ có gia nhập Niệm Tình phong mới là lựa chọn sáng suốt.”
“Đoạn Sầu phong ta nói ra suy nghĩ của mình!” Bách Lý Thiên Sầu cũng đến đây.
Từ khi Viên công tử định ra giải đấu các đỉnh núi, trưởng lão Vạn Cổ tông liền thích nhìn chằm chằm đệ tử nhập môn, Tần Lân lại là một hạt giống tốt, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ lỡ.
“Tiểu Tần, đến Diêm Vương phong ta!”
“Tiểu Tần, đến Ngũ Tuyệt phong của ta!”
Trong chốc lát, đám người Giang Tà cùng Đinh lão cũng đến rồi.
Bọn họ chen chúc ở ngoài phòng, ngươi tranh ta cãi, cuối cùng trực tiếp đánh nhau.
Tần Lân từ trong đám người chật vật bò ra, quay đầu nhìn về phía một đám cao tầng đang giật tóc xé da mặt, kinh ngạc nói: “Quá đáng sợ rồi!”
“Hả?”
Lúc này, trước mắt đột nhiên âm u.
Hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi đứng ở trước người mình, chặn ánh mặt trời.
Diệp Phong vươn tay, nói: “Đi, đi tu luyện.”
“Các trưởng lão rất nhiệt tình đối với đệ tử mới nhập môn, từ từ sẽ quen.” Lâm Nghị thì trêu.
“A...”
Tần Lân được đỡ dậy, phủi bụi đất trên người vò đầu cười.
“Nhìn bên này!”
Đột nhiên, trên cây to nơi xa truyền đến tiếng hô.
Ba người theo bản năng quay đầu.
“Bốp!”
Lý Thượng Thiên ngồi xổm trên ngọn cây thật lâu nhân cơ hội ấn nút chụp, một tấm ảnh lấy trưởng lão tông môn đánh nhau làm bối cảnh, lấy ba đệ tử thế hệ thứ hai của Vạn Cổ tông đỡ nhau làm đặc tả được sinh ra.
...
Tin tức con trai Tần Hạo Nhiên gia nhập Vạn Cổ tông còn đang truyền bá, người đời đều cho rằng Quân Thường Tiếu khí độ phi phàm.
Đương nhiên.
Thở phào nhẹ nhõm tương tự còn có các thế lực như Thánh Tuyền tông.
Dù sao, năm đó ở thời điểm Thiết Cốt phái phát triển cũng từng có mâu thuẫn.
“Quân tông chủ không tính hiềm khích trước đây, chiêu mộ con trai Tần Hạo Nhiên, hẳn là cũng sẽ không nhằm vào chúng ta.” Đại điện Thánh Tuyền tông, một trưởng lão nói.
“Hy vọng như thế đi.”
Thánh Tuyền tông Kim tông chủ cay đắng nói.
Năm đó hai tông mâu thuẫn bắt nguồn từ Linh Tuyền tông bị diệt, Thánh Tuyền tông mạnh mẽ ra mặt cho nó, hai bên cũng chỉ là định ra ước đấu, vấn đề cũng không phải quá lớn.
Đương nhiên.
Cũng có vấn đề nghiêm trọng, ví dụ như Thái Huyền thánh tông.
Tông môn này năm đó không chỉ trục xuất Lục Thiên Thiên, còn phế bỏ một thân tu vi.
Chẳng qua, về sau vị trí tông chủ do gia gia Hạ Thủy Vân tạm thay, ân oán hai bên thật ra đã sớm hóa giải.
Ồ, đúng rồi.
Còn có Bách Hợp thánh tông.
Tông môn này có ân oán với Vạn Cổ tông, bắt nguồn từ chuyện Tiêu Tội Kỷ cùng Mộ Dung Hân.
Nhưng, sau cái hẹn ba năm, Quân Thường Tiếu liền không đi để ý tới nữa, bởi vì đệ tử đã đoạt lại tôn nghiêm bị chà đạp, thậm chí hôm nay thành tựu chỉ có thể khiến các nàng như con kiến đứng ở chân núi nhìn lên.
...
Lịch Dương thành.
Tiêu Tội Kỷ một thân đồ đen đi vào.
Tuy thế giới đã thay đổi, nhưng thành trì kiến trúc vẫn giống như trước đây, cho nên đặt mình trên đường, loại cảm giác quen thuộc đã lâu đó tràn lên trong lòng.
Đây là nơi hắn sinh sống từ nhỏ, cũng từng được người đời vây quanh như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, về sau thắng giải đấu môn phái thì chưa từng tới nữa.
“Đại ca ca.”
Một đứa bé đứng ở trước mặt, ngửa mặt nói: “Ngươi không phải người địa phương à?”
“Ừm.”
Tiêu Tội Kỷ lên tiếng.
“Ngươi là đến thăm người thân sao?”
“Ta không có người thân.”
Câu này rất bình thản, lại phát ra một tia cay đắng.
Từ khi tất cả mọi người Tinh Vẫn đại lục đều tiến vào Vạn Cổ Giới, rất nhiều đồng môn gặp lại người thân, thậm chí ngẫu nhiên xuống núi thăm, chỉ có hắn rõ ràng là người địa phương Thanh Dương quận, lại luôn ở tông môn tu luyện, nếu không phải lần này tiếp nhiệm vụ tông môn, trùng hợp đi ngang qua Lịch Dương thành, có lẽ cả đời sẽ không tiến vào.
“Vậy ngươi tới làm gì nha?”
“Nhìn ngắm chút.”
Tiêu Tội Kỷ xoa đầu đứa bé, đi một mình ở trên đường phố quen thuộc.
Bởi vì rời khỏi lâu, bởi vì phần ngây ngô trước kia rút đi, con người cũng trở nên càng thêm trưởng thành, cho nên cũng chưa bị người qua đường nhận ra.
“Bây giờ Tiêu gia tuy xuống dốc, nhưng mấy chục năm trước, từng xuất hiện ra một gã đích hệ thiên tư bất phàm.” Dưới tàng cây hòe lớn, một người thuyết thư nói.
“Sau không biết sao, thiên tài này cảnh giới không tiến mà lui, từ siêu phàm trở thành bình thường, đầu tiên là vị hôn thê từ hôn, lại bị trục xuất Tiêu gia, từ đó về sau lưu lạc khắp nơi*.”
(*): mô tuýp nhân vật khá giống Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung
“A?”
“Thảm như vậy?”
Rất nhiều đứa bé vẻ mặt đồng tình.
“Nhưng mà!” Người thuyết thư đổi giọng, nói: “Trời không tuyệt đường người, thiên tài này may mắn bái vào môn hạ Vạn Cổ tông!”
“Oa!”
“Sau đó thế nào, sau đó thế nào!”
Tiêu Tội Kỷ ngồi ở trong trà lâu, lẳng lặng nghe chuyện xưa có liên quan mình, sắc mặt hiện ra mỉm cười.
Quả thực.
Mình có thể bái vào môn hạ Vạn Cổ tông, có thể trở thành đệ tử của tông chủ, quả nhiên là trời không tuyệt đường người.
“Ừm?”
Tiêu Tội Kỷ buông chén trà, nhìn về phía bóng người yểu điệu đứng ngoài cây hòe, có chút kinh ngạc nói: “Nàng sao lại ở Lịch Dương thành?”