Chương 1777. Bên nhau, cùng một chỗ!
Nơi xa của cây hòe lớn, một nữ tử đứng thẳng.
Tóc đen bay bay theo gió, mày phượng dài nhỏ, mắt như trăng sáng.
“Nàng.”
Tiêu Tội Kỷ có chút ngạc nhiên nói: “Sao lại ở Lịch Dương thành?”
Ai?
Mộ Dung Hân.
Cô gái năm đó chủ động đến Tiêu gia từ hôn, hôm nay sớm đã trưởng thành lên rất nhiều, thời gian cũng không ở của nàng trên mặt lưu lại bất cứ dấu vết.
Tiêu Tội Kỷ rất bất ngờ.
Nàng không nên ở Bách Hợp thánh tông sao? Nàng không nên ở Thiên Hải thành Mộ Dung gia sao? Như thế nào sẽ ở Lịch Dương thành?
“Tôn gia gia!”
Lúc này, một đứa bé hỏi: “Tiêu Tội Kỷ đã thành đệ tử Vạn Cổ tông, vị hôn thê cũ của hắn đâu?”
“Đi rồi.”
Người thuyết thư nói: “Rời khỏi Bách Hợp thánh tông, không còn tin tức.”
“Nhất định rất hối hận nhỉ.”
“Có thể trở thành đệ tử hạch tâm Vạn Cổ tông, Tiêu Tội Kỷ đã sớm khác xưa, nữ tử bình thường sao có thể xứng với hắn nữa.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu thảo luận.
“Theo ta thấy, hối hận nhất vẫn phải là Tiêu gia nhỉ.”
“Khó trách mới ngắn ngủn mấy chục năm, đã lưu lạc đến gia tộc bất nhập lưu, đều trách hành vi năm đó.”
Nơi xa Mộ Dung Hân yên lặng xoay người rời khỏi, trong đôi mắt sáng hiện lên cảm xúc phức tạp, khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Bởi vì năm đó từ hôn, ta nhất định bị nói ra nói vào.”
Không thể phủ nhận.
Thành tựu bây giờ của nam nhân kia, mình chỉ có thể như ngước nhìn núi cao.
Nhưng nếu có thể lặp lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn từ hôn, bởi vì hai người không có cảm tình, tất cả đều là gia tộc quyết định.
Nhưng...
Sẽ đổi một loại phương thức.
Ít nhất không phải ở thời điểm hắn khó khăn nhất.
Mộ Dung Hân rời Lịch Dương thành, đi ở trên đường không biết đi thông phương nào.
Trước kia nàng là thân truyền đệ tử Bách Hợp thánh tông, bây giờ đã sớm thoát ly tông môn, một mình một người lưu lạc chân trời, ngẫu nhiên nhớ tới việc làm vô tri lúc còn trẻ, trong lòng tràn ngập hối hận.
Mộ Dung Hân cay đắng nói: “Như sư tôn nói, cái này sẽ trở thành tâm ma ta cả đời không thể thoát khỏi.”
Đột nhiên.
Nàng dừng lại.
Bởi vì một võ giả đồ đen từ bên người đi qua.
Tuy chưa thấy rõ tướng mạo, tuy phát ra cảm giác thần bí, nhưng Mộ Dung Hân vẫn theo bản năng hô: “Tiêu Tội Kỷ?”
Người áo đen không dừng chân, chưa trả lời, luôn hướng phía trước bước đi.
Mộ Dung Hân vội vàng đuổi theo.
Nhưng, hai bên vốn cách nhau mấy trượng, nhưng càng đuổi càng xa, thẳng đến khi đứng ở cuối một đầu đường, người áo đen đã biến mất không thấy.
“Tiêu Tội Kỷ!”
Mộ Dung Hân lớn tiếng nói: “Ta biết là ngươi!”
Yên tĩnh.
Không có hồi âm.
Mộ Dung Hân cũng không để ý, mang lời nói đè nén nhiều năm nói ra: “Ta không muốn lấy cớ cho việc trước kia trẻ tuổi vô tri làm, ta chỉ muốn nói với ngươi một tiếng... Xin lỗi.”
“Vù vù!”
Gió thổi đến, lá cây bay đầy trời.
Mộ Dung Hân cúi đầu, vẻ mặt mất mát xoay người rời khỏi.
Tiêu Tội Kỷ đứng ở trên đỉnh núi nơi xa trong ánh mắt không có bất cứ phập phồng gì, lẩm bẩm: “Sự tình trước kia ta sớm đã quên, ngươi lại cần gì nhớ ở trong lòng chứ.”
“Sư đệ.”
“Mau đi thôi.”
Tô Tiểu Mạt thúc giục.
Tiêu Tội Kỷ nhìn thoáng qua bóng lưng dần dần đi xa, sau đó đầu cũng không quay lại đi hội hợp với sư huynh, nhạc đệm Tình Yêu Một Đời đến từ Đại Thoại Tây Du từ từ vang lên trên bầu trời.
“Sư đệ, vừa rồi có người gọi ngươi?”
“Sư huynh nghe lầm rồi.”
“Ài, không phải làm sư huynh nói ngươi, cũng sắp bốn mươi rồi, độc thân mãi cũng không phải biện pháp, nếu gặp được cô gái tốt hãy mau phát triển một chút đi. Ngươi xem, ngay cả Dạ sư đệ người như vậy không phải cũng...” Tô Tiểu Mạt ngậm miệng, bởi vì Dạ Tinh Thần đang trừng mắt nhìn mình.
Bể khổ nổi sóng yêu hận.
Vận mệnh thế gian khó thoát.
...
Vạn Cổ Giới không chỉ có các loại tộc đàn chuyển nhà, tương tự còn có không ít yêu thú hung tàn, chúng nó bị quy hoạch ở khu vực cố định, cách thành trì người ở khá xa.
Ở trong kế hoạch của Quân Thường Tiếu.
Mỗi tộc đàn đều có địa bàn của mình, cũng có khu vực áp dụng cho yêu thú sinh tồn, về sau có thể cho bọn họ đến rèn luyện.
Thiên địa thuộc tính chỉ nồng đậm có thể làm bọn họ tăng lên cảnh giới nhanh hơn, mà thật sự có được thực lực tuyệt đối, còn phải trải qua tôi luyện sống hay chết mới được.
Ví dụ như Vạn Yêu cốc.
Chính là một nơi tồn tại các loại yêu thú tụ tập.
Đừng hỏi khi nào đưa tới, hỏi chính là lúc đệ tử xông vào Thiên Uy Bí Cảnh, Quân Thường Tiếu đi ngang qua vị diện khác thuận tay chộp tới.
“Vù.”
Ba người bọn Dạ Tinh Thần, Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở ngoài Vạn Yêu cốc, bọn họ tới đây mục đích là hoàn thành diệt trừ nhiệm vụ Hắc Kiềm Cự Hạt Thú* tồn tại bên trong.
(*): bọ cạp khổng lồ càng đen
Đương nhiên.
Đây chỉ là một điều trong đó.
Còn có hai nhiệm vụ đệ tử hạch tâm, bởi vì tiện đường đã sớm làm xong.
“Là đệ tử Vạn Cổ tông!”
“Bọn họ cũng tới nơi này rèn luyện sao?”
“Thực uy vũ!”
Các tộc đàn lớn đã dàn xếp ở Vạn Cổ Giới, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền tụm năm tụm ba đến Vạn Yêu cốc tìm kiếm kích thích, cho nên giờ phút này lối vào hội tụ vài trăm người.
“Hy vọng cái gọi là Hắc Kiềm Cự Hạt Thú này đừng để chúng ta thất vọng.” Tô Tiểu Mạt nói.
Hai nhiệm vụ đệ tử hạch tâm lúc trước cũng là đánh yêu thú, kết quả tới mục tiêu dễ dàng thu phục, thật sự không có tính khiêu chiến.
Không có cách nào cả.
Yêu thú bắt tới phổ biến thực lực không cao, lấy tu vi bọn họ bây giờ khẳng định nghiền áp.
“Loại nhiệm vụ không khó khăn này, các ngươi không nên gọi ta đến.” Trên mặt Dạ Tinh Thần hiện lên sự không vui.
Hắn tình nguyện đi Thiên Uy Bí Cảnh bị Quan nhị gia hành hạ, cũng không muốn đi bắt nạt yêu thú, bởi vì đối với võ đạo thật sự không có trợ giúp gì.
“Nhiệm vụ đệ tử hạch tâm, chúng ta phải làm mà.”
“Đi.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Đi vào.”
Ba người đi về phía Vạn Yêu cốc, kết quả vừa đi vào đã bị hình ảnh bên trong làm chấn động, bởi vì trong tầm nhìn đều con mẹ nó là yêu thú, có rắn, có nhện, có sư tử, có hổ, có lạc đà cừu, chủng loại quả thực so với vườn bách thú còn phong phú hơn.
“Rống!”
“Rống!”
Các loại tiếng rống vang lên, làm người ta không rét mà run.
“Cứu mạng nha!”
Ở sâu trong thung lũng, có tộc võ giả đàn đang cầu cứu, phía sau bị một đám nhện nhỏ điên cuồng đuổi theo.
Yêu thú Vạn Yêu cốc thực lực không tính là cao, nhưng, số lượng quá nhiều, võ giả tiến vào rèn luyện nếu như không cẩn thận trêu chọc quá nhiều, khẳng định sẽ bị vây đánh tới chết.
“Sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt chỉ một chỗ, kinh ngạc nói: “Vị hôn thê ngày trước của ngươi!”
Tiêu Tội Kỷ quay đầu nhìn, liền thấy Mộ Dung Hân cầm thanh kiếm sắc bén dài ba thước, đang chém giết với một yêu thú, cổ tay cùng trên lưng nhuốm đầy máu tươi, xem ra hẳn là bị cào bị thương.
“Chậc chậc.”
Tô Tiểu Mạt sờ cằm nói: “Nữ nhân này thế mà đột phá đến hạ vị Phá Không cảnh rồi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Tội Kỷ xoay người, nói: “Đi tìm Hắc Kiềm Cự Hạt Thú.”
“Vị hôn thê ngày xưa của ngươi chỉ sợ sắp không chống đỡ được rồi.” Tô Tiểu Mạt nói: “Xác định muốn thấy chết mà không cứu?”
Dạ Tinh Thần luôn trầm mặc mở miệng nói: “Tông chủ sáng tạo Vạn Yêu cốc đó là để võ giả trải qua sinh tử rèn luyện, nàng đã tiến vào, thì phải làm tốt giác ngộ chết.”
“Cũng đúng.”
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Tiêu Tội Kỷ, nói: “Làm nhiệm vụ trước?”
“Ầm!”
Đột nhiên, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, chỉ thấy Mộ Dung Hân bị đánh bay ra ngoài, như chiếc lá úa va vào thân tường bên cạnh, dưới mái tóc đen tán loạn hiển lộ ra một khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm.
“Rống —————— “
Yêu thú khổng lồ kéo thân thể xông đến trước mặt, chi trước giơ lên cao cao, mang theo lực lượng vạn quân ép xuống.
Lực đạo này đừng nói người bị thương, cho dù đá cứng cũng có thể bị đánh thành bột phấn.
“Đi, đi.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Mau tìm Hắc Kiềm...”
Tiêu sư đệ, người đâu rồi?
“Ầm!”
Phía sau truyền đến tiếng nổ, yêu thú lao về phía Mộ Dung Hân hóa thành sương máu đầy trời, Tiêu Tội Kỷ biến mất đứng ở trước người nàng, lạnh nhạt nói: “Bản thân tu vi gì không biết? Dám lẻ loi một mình đến Vạn Yêu cốc.”
“Oa!”
Tô Tiểu Mạt nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân nha!”
Dứt lời, hóa thành quần chúng ăn dưa, hai tay đặt ở bên miệng, ồn ào: “Bên nhau, cùng một chỗ!”
“Ầm ————— “
“Ai da!”
Tô Tiểu Mạt bị một quyền đánh bay ra ngoài, toàn bộ thân thể ngã cắm ở trong thân núi.
Dạ Tinh Thần thu hồi tay, nói: “Ồn ào.”