Chương 1779. Lúc Dạ sư đệ đánh Tô sư huynh, sao ta không đi qua đạp thêm hai cái!
Trên đường.
Tô Tiểu Mạt mặt mũi bầm dập, mắt nheo thành một sợi chỉ.
Ài.
Mới qua một chương thương thế lại nặng rồi.
“Ta vẫn kiên trì quan điểm của ta.” Tô Tiểu Mạt ôm mặt nói “Người sở dĩ là người, bởi vì có thất tình lục dục “
“ “
Dạ Tinh Thần đi ở phía trước mặt lại sa sầm.
Nhưng.
Chưa động thủ.
Thật ra ngày hôm qua đánh Tô Tiểu Mạt một trận, vẫn là ở chỗ đột nhiên nhớ tới, năm đó bị ép nhập môn, con hàng này hình như từng dẫn đầu đánh mình.
Thù này nhớ ít nhất ba mươi năm.
“Đừng mang quan điểm của ngươi dùng ở trên người ta.” Dạ Tinh Thần thản nhiên nói.
“Đúng rồi.”
Tô Tiểu Mạt nói “Dạ sư đệ cũng không thể mang quan điểm của mình dùng ở trên người Tiêu sư đệ, dù sao mỗi người tình huống khác nhau, chẳng lẽ ngươi từng bị thương, muốn làm tuyệt tình, nhất định phải để hắn cũng tuyệt tình theo sao.”
“Chỉ là đề nghị.”
Dạ Tinh Thần không kiên nhẫn nói “Tiếp nạp hay không, là vấn đề của hắn.”
Tiêu Tội Kỷ kẹt ở giữa khó xử, nói “Sư huynh, sư đệ, các ngươi đừng ồn ào nữa, trong lòng ta tự có tính toán.”
“Ý tứ của ta không phải cho ngươi đi cùng Mộ Dung Hân nối lại tình cũ, chỉ là muốn nói cho ngươi, trên đời này trừ võ đạo, thật ra còn có rất nhiều thứ cần quý trọng.”
“Về phần Dạ sư đệ...”
Tô Tiểu Mạt hạ giọng nói: “Thân thể cũng làm chuyện khác người rồi, còn chết không thừa nhận, giống với tông chủ không có sự đảm đương của nam tử.”
“ “
Khóe miệng Tiêu Tội Kỷ khẽ giật giật.
Tam sư huynh xem ra chưa bị đánh đã nghiền, nói Dạ sư đệ thì thôi, thế mà dám nói tông chủ, không sợ thế thân Mao Tiểu Đạo đi dọn nhà vệ sinh sao.
Nói đến cũng lạ.
Dạ Tinh Thần rõ ràng nghe được lời Tô Tiểu Mạt lại chưa bùng nổ.
Hắn luôn cắm đầu tiến lên, thậm chí lại nghĩ tới chuyện lúc trước xảy ra ở đại điện, nhưng như thế nào cũng không nhớ nổi.
Lại như.
Ý vị sâu xa.
Vì tránh cho các độc giả đại gia dễ quên, nữ nhân cùng Dạ Đế có chuyện vợ chồng kia tên là Giải Lăng Dao, cởi chuông vẫn cần người buộc chuông cởi.
“Trở về rồi.”
Trong thư phòng, Quân Thường Tiếu tay làm dáng hoa lan chỉ, cầm bấm móng tay, chậm rãi chỉnh sửa móng tay cái, trên mặt còn đắp một lớp mặt nạ, có thể nói tinh xảo đến phát rồ.
“Năm đó Nhạc Bất Quần tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp, tựa như cũng là chậm rãi xảy ra thay đổi, xem ra...” Hệ thống nói thầm.
“Tông chủ.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Chúng ta đã hoàn thành ba nhiệm vụ.”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu lên tiếng, nói “Mặt ngươi làm sao thế?”
“Bị Dạ sư đệ đánh.”
“Sao, ngươi trêu vào hắn?”
“Đừng nói nữa.”
Tô Tiểu Mạt tự mình ngồi xuống trên ghế bên cạnh, hai chân khoanh lại, tay đặt ở bên trên, bắt đầu mang tình huống một năm một mười nói ra, hoàn toàn quên từng đáp ứng Tiêu Tội Kỷ, chuyện đã xảy ra coi như không thấy.
Quân Thường Tiếu sau khi biết, ở trên mặt nhẹ nhàng vỗ một cái, nói “Có thể ở Vạn Yêu cốc gặp được vị hôn thê ngày xưa, cái này không khỏi có chút quá trùng hợp rồi nhỉ.”
“Có thể hay không...”
Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cố ý làm!”
Sát khí, rất nặng
Đừng nhìn hắn bộ dáng xuề xòa, nếu có ai có ý đồ với đệ tử, khẳng định sẽ đổi một gương mặt khác.
Thần cản giết thần, ma cản giết ma, ra lệnh một tiếng, Vạn Cổ mười vạn đệ tử chạy tới
“Cái này...”
Tô Tiểu Mạt nói “Hẳn là sẽ không đâu nhỉ.”
Mộ Dung Hân lúc ấy bên bờ vực cái chết, hoàn toàn không giống đang diễn trò.
“Mộc.”
Quân Thường Tiếu vừa bổ sung nước cho mặt nạ, vừa nói: “Lòng người hiểm ác, không thể không phòng.”
“ “
Tô Tiểu Mạt sắp chịu không nổi rồi.
Bởi vì, tông chủ toàn bộ hành trình tay tạo dáng hoa lan, như vậy quá gợi đòn.
“Tội Kỷ đâu?”
“Về chỗ ở của mình rồi.”
“Bảo hắn đến một chuyến, bổn tọa có lời muốn nói.”
“Vâng “
Tô Tiểu Mạt nhanh nhẹn rời khỏi thư phòng, nhưng, đi đến nửa đường lấy lại tinh thần, sụp đổ nói: “Ta có phải lắm lời rồi hay không?”
“Tông chủ.”
Tiêu Tội Kỷ đi vào.
“Ngồi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Tiêu Tội Kỷ ngồi xuống, trong lòng có chút thấp thỏm.
“Tội Kỷ.”
Quân Thường Tiếu bóc mặt nạ, hiện ra khuôn mặt tinh xảo, nói: “Nghe nói ở Vạn Yêu cốc, ngươi gặp được Mộ Dung Hân?”
“ “
Tiêu Tội Kỷ ở trong lòng rít gào: “Lúc Dạ sư đệ đánh Tô sư huynh, sao ta không đi qua đạp thêm cho hai cái.”
“Không sai.”
“Nghĩ như thế nào?”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía hắn, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm.
Tiêu Tội Kỷ nói: “Có người gặp được nguy hiểm, đệ tử trượng nghĩa ra tay.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu, nói “Tuy ta không đồng ý quan điểm của Tinh Thần, nhưng ngươi vẫn phải chú ý một chút, để tránh bị gài bẫy.”
Tiêu Tội Kỷ hiểu ý tứ tông chủ, lập tức tỏ thái độ nói: “Tông chủ, ta và nàng đã không còn ân oán, về sau cũng nhất định là người sống ở thế giới khác nhau, sẽ tuyệt đối không xảy ra cái gì.”
“Đi xuống đi.”
Quân Thường Tiếu phất phất tay.
“Vâng.”
Tiêu Tội Kỷ ra khỏi thư phòng, lắc đầu nói: “Ta không nên cứu cô ta.”
Quân Thường Tiếu thì ngồi ở trong thư phòng, mười ngón tay đan vào nhau, giống như tự hỏi vấn đề, một lát sau, truyền âm nói: “Lê đường chủ, ngươi tới một chút.”
“Nửa đêm, không sợ phu nhân hiểu lầm sao?”
“...”
Quân Thường Tiếu rít gào: “Nói chính sự, hiểu lầm cái rắm à!”
Ngày hôm sau.
Thành viên Tế Vũ đường lấy Lý Thượng Thiên cầm đầu đã hành động.
Bọn họ sáng sớm nhận được mệnh lệnh, âm thầm điều tra Mộ Dung Hân, cần phải mang chuyện nàng trải qua sau định ước ba năm điều tra rõ ràng hết.
“Các đệ tử đều là cục cưng của bổn tọa.” Quân Thường Tiếu tựa vào trước lan can đại điện, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không cho phép bị người có tâm cơ khác gài bẫy.”
“Cẩn thận.”
Hệ thống khen.
Tiêu Tội Kỷ và Mộ Dung Hân ở Vạn Yêu cốc gặp nhau, Tô Tiểu Mạt đi theo ồn ào, hoàn toàn không ngờ, thế này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ, có thể là cố ý thiết kế sẵn hay không?
Chuyện đệ tử không nghĩ tới, Quân Thường Tiếu phải nghĩ tới, bởi vì thân là trưởng bối Vạn Cổ tông có nghĩa vụ bảo hộ đứa nhỏ không bị lừa gạt.
“Tít tít!”
“Tít tít!”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở: “Sắp rời khỏi Thương Hải Hệ sắp tiến vào Thương Vân Hệ.”
Quân Thường Tiếu trở lại khoang điều khiển, nhìn thấy tinh không hư không phía trước giống như gấp lại với nhau, phát ra hào quang nhiều màu sặc sỡ.
Đây là hàng rào vũ trụ cuối Thương Hải Hệ, chỉ cần xuyên qua, sẽ tiến vào một mảng vũ trụ khác: Thương Vân Hệ.
“Thật đẹp.”
Hoa Mân Côi đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía quang cảnh vũ trụ hoa mỹ.
“Xì.”
Quân Thường Tiếu nói: “Cái này có gì đẹp.”
Hoa Mân Côi xoay người, tựa vào trước đài điều khiển, hai tay khoanh lại, cười nói: “Nghe nói Tội Kỷ cùng vị hôn thê ngày xưa của hắn gặp lại.”
“Ai nói cho ngươi.”
Quân Thường Tiếu cảm giác mình lên tiếng có chút dư thừa, hoàn toàn không cần nghĩ, khẳng định Tô miệng rộng truyền ra.
“Chàng phái Lê đường chủ đi điều tra, là lo lắng nữ nhân kia đùa giỡn tâm cơ, cố ý tiếp cận Tội Kỷ?” Hoa Mân Côi hỏi.
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Nếu không phải đùa tâm cơ thì sao?” Hoa Mân Côi nói.
“Cái này...”
Quân Thường Tiếu lâm vào trầm mặc.
Hoa Mân Côi nói: “Đệ tử đều trưởng thành rồi, nếu giống với chàng, tất nhiên cô đơn cả đời, nếu gặp được người thích hợp, chàng không ngại thúc đẩy chút.”
“Đừng.”
Quân Thường Tiếu rất tự mình hiểu lấy, nói: “Ta không có tài làm mai mối.”
Lời này độc giả đồng ý.
Hắn ngay cả vấn đề tình cảm của mình cũng chưa giải quyết, có tư cách cái rắm đi tác hợp đệ tử, thậm chí cầu nguyện trực nam đừng phát bệnh, đừng mang nam đồng bào toàn bộ tông môn lây bệnh hết.
“Ầm!”
Đột nhiên, Vạn Cổ hào truyền đến chấn động mãnh liệt.
Đây là vì đã dung nhập hàng rào vũ trụ nối Thương Hải Hệ cùng Thương Vân Hệ, bên trong năng lượng quá mức cuồng bạo, khiến toàn bộ thân tàu chớp lên không ngừng.
Trong khoang điều khiển một mảng hỗn độn.
Hoa Mân Côi vốn ngồi ở trước đài thì bởi vì quán tính bị hất ra, mắt thấy sắp va vào tường, bị Quân Thường Tiếu ôm lấy ngang lưng.
Hình ảnh này hình dung rất phiền toái, xin kết hợp các loại kịch tình máu chó nam nữ chính dưới tình huống ngoài ý muốn xảy ra tiếp xúc thân thể tự tưởng tượng.
Không tưởng tượng được.
Không sao, bởi vì Hoa Mân Côi thuận thế đu lên trên cổ Quân Thường Tiếu, nhắm lại đôi mắt sáng tới gần, đôi môi đỏ càng lúc càng gần, cuối cùng dán vào nhau.
“Tông chủ!”
Tô Tiểu Mạt bỗng dưng xuất hiện, kinh ngạc nói: “Tình huống gì vậy?”
Hoa Mân Côi giơ tay, một luồng hào quang hùng hồn trực tiếp từ lòng bàn tay bay ra, hung hăng đánh tới ngực.
“Ầm!”
Tô Tiểu Mạt như đạn pháo từ khoang điều khiển bay đến khoang đuôi thuyền, sau đó dần dần gục đầu, miệng sùi bọt mép nói: “Ta đến không đúng lúc.”