Chương 1786. Thế giới lớn như vậy, nên thường đi một chút
Chỉ cần chuyện bị Tô miệng rộng nhìn thấy, bị biết đến, cơ bản tương đương cả tông đều thấy đều biết, cho nên hôm nay bị Quân Thường Tiếu sửa một trận, hai chữ, đáng đời.
“Ài.”
Trong phòng bệnh, Hạ Thủy Vân dùng khăn mặt lau bọt mép khóe miệng cho hắn, nói: “Ngươi cái tật xấu này khi nào có thể sửa được vậy.”
“...”
Tô Tiểu Mạt cay đắng nói: “Ta cũng muốn sửa, nhưng không khống chế được.”
Hắn cũng không phải cố ý đi lắm mồm, luôn là trong lúc nói chuyện hồ đồ nói ra.
“Theo ta thấy.” Hạ Thủy Vân đưa một thìa cháo đến bên miệng, nói: “Ngươi đây là một loại bệnh, cần Tôn sư huynh trị liệu.”
“Không sai.”
Tô Tiểu Mạt khẽ nắm tay nàng, thâm tình nói: “Ta có bệnh, một loại bệnh mỗi ngày không thấy muội liền sống không bằng chết.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Hạ Thủy Vân lườm hắn.
Rất hiển nhiên, nàng đã quen lời tâm tình thô kệch của Tô Tiểu Mạt, hoàn toàn làm được mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Đổi làm trước kia, không ngăn được phải cúi đầu, ngượng ngập nói: “Đáng ghét!”
“A!”
Tô Cẩu Thặng há mồm, ăn một miếng cháo, khen: “Thủy Vân, tay nghề của muội càng ngày càng tốt rồi, cũng có thể thay thế Liễu sư muội quản lý Thiện Thực đường rồi.”
“Lời này để Liễu đường chủ nghe được, huynh chỉ sợ ngay cả cửa nhà ăn còn không thể vào được.” Hạ Thủy Vân tức giận nói.
“Muội ấy dám!”
Tô Tiểu Mạt nói: “Ta tốt xấu cũng là tam sư huynh!”
“Nha.”
Lúc này, Liễu Uyển Thi cầm một giỏ trứng gà đi vào phòng bệnh, nói: “Sư huynh khí sắc không tệ, nói chuyện lớn tiếng như vậy.”
Tô Tiểu Mạt vừa rồi còn vẻ mặt ta là sư huynh ta kiêu ngạo lập tức cười nói: “Liễu sư muội, sao muội lại tới đây?”
“...”
Hạ Thủy Vân cạn lời.
Vừa rồi bộ dáng kiêu ngạo đó nháy mắt không còn.
Ở Vạn Cổ tông có quy định bất thành văn, trưởng lão hộ pháp có thể trêu chọc, chỉ có Liễu đường chủ không thể trêu chọc, bởi vì chưởng quản Thiện Thực đường, đắc tội nàng, về sau chờ ăn cơm trộn muối đi.
“Đương nhiên đến thăm hỏi sư huynh rồi.” Liễu Uyển Thi đặt trứng gà ở trên bàn, thấy hắn toàn thân quấn băng vải, nói: “Tông chủ cũng thật là, xuống tay nặng như vậy.”
“Ài.”
Tô Tiểu Mạt thở dài.
Sau khi Liễu Uyển Thi rời khỏi, đệ tử khác lục tục tới thăm.
Bọn họ tỏ vẻ đồng tình đối với tam sư huynh, nhưng cũng có người mơ hồ có chút vui vẻ.
Ai?
Dạ Tinh Thần, Tiêu Tội Kỷ.
“Huynh về sau nghĩ sâu xa chút đi.” Hạ Thủy Vân sửa sang lại hộp thức ăn, đứng dậy nói: “Ta đi về trước.”
“Chờ một chút.”
Tô Tiểu Mạt giữ chặt tay nàng, nói: “Ta cũng bị thương nặng như vậy rồi, muội cũng không bày tỏ một chút sao?”
“Sáng sớm dậy đun cháo cho huynh, còn không phải bày tỏ à?” Hạ Thủy Vân nói.
“Bày tỏ ta nói không phải ý tứ này.”
“Có ý tứ gì?”
“A... Chính là... Phu nhân cùng tông chủ ở khoang điều khiển loại bày tỏ đó.”
“Nghĩ hay quá cơ!”
Hạ Thủy Vân trừng mắt nhìn hắn một cái, vội vã rời khỏi.
Bởi vì biết tông chủ và phu nhân từng ở khoang điều khiển ôm hôn, cho nên sau khi rời khỏi phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ của nàng rốt cuộc đỏ lên rồi.
Làm tình lữ đính hôn đầu tiên của Vạn Cổ tông, đôi bên đều yêu đối phương, nhưng bởi vì chưa thành hôn, cho nên luôn bảo trì quan hệ tình yêu thuần khiết, thậm chí giới hạn ở nắm tay, nói lời tâm tình.
Từng hôn chưa?
Khẳng định có.
Nhưng đơn giản Tiểu Mạt chủ động, thiếu hai bên chủ động.
Tình lữ yêu đương cuồng nhiệt ở dưới ánh trời chiều ôm hôn, là một loại phương thức biểu đạt tình cảm rất bình thường, cho nên chưa lái xe.
“Ài.”
Tô Tiểu Mạt nằm ở trên giường bệnh, nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhớ tới hành vi của tông chủ cùng Lý Thanh Dương, không khỏi ở trong lòng hổ thẹn nói: “Ta quá thất bại rồi.”
Lý Thanh Dương biểu hiện thật sự vượt quá tưởng tượng, nhưng xin đừng mang Cẩu Thặng tính vào.
Bởi vì, hắn không xứng.
...
Vài ngày kế tiếp, Hạ Thủy Vân mỗi ngày sáng trưa tối đưa cơm, bầu bạn chăm sóc ở bên người Tô Tiểu Mạt, thật sự thể hiện cái gì gọi là tình yêu.
Căn cứ ban ngành có liên quan điều tra, 99% độc giả của truyện đều là chó độc thân, cho nên vì tránh cho có hành vi phát cơm chó, hình ảnh thể hiện ân ái sẽ không cố ý viết ra.
“Thủy Vân.”
Hôm nay, Tô Tiểu Mạt nói: “Mấy ngày nay dưỡng thương, ta đã nghĩ rất nhiều, tính chờ sau khi vết thương khỏi, cùng muội đi du lịch núi sông, để mỗi ngõ ngách Vạn Cổ giới đều lưu lại dấu chân của chúng ta.”
Thật ra thương thế con hàng này sớm đã khỏi, luôn nằm ở giường bệnh chính là vì trốn tránh Viên công tử, có càng nhiều thời gian ở chung với vị hôn thê.
Mỗi ngày có người yêu quan tâm, mỗi ngày có người yêu nấu cháo.
Tâm tính Tô Tiểu Mạt dần dần đã xảy ra thay đổi, thậm chí... Càng ngày càng hổ thẹn, hổ thẹn bởi đính hôn lâu như vậy, trừ nói chút lời tâm tình, cũng không có quá nhiều thời gian đi bầu bạn nàng.
Từ xảy ra xung đột quan điểm với Dạ Tinh Thần có thể thấy được, hắn là một người phi thường coi trọng tình cảm.
“Tông chủ đồng ý không?” Hạ Thủy Vân nói.
“Đồng ý.”
Lúc này, Quân Thường Tiếu xuất hiện ở trước của phòng bệnh, nói: “Thế giới lớn như vậy, nên thường xuyên đi một chút, mà không phải trói buộc ở tông môn.”
“Tông chủ...”
Tô Tiểu Mạt bị cảm động rồi.
Quân Thường Tiếu nói: “Không cần nằm trên giường nữa?”
“Vù!”
Tô Tiểu Mạt lập tức từ giường bệnh nhảy dựng lên, thuần thục đánh ra một bộ Sơn Băng Địa Liệt Quyền, nói: “Khôi phục như lúc ban đầu!”
“Ầm!
Lực lượng không khống chế tốt, trực tiếp mang một bức tường đánh vỡ.
“Viên công tử.”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Viên Phong đi theo, mặt không biểu cảm nói: “Ghi lại, Tô Tiểu Mạt lương tháng đệ tử hạch tâm một năm này trừ hết.”
“Vâng!”
Viên công tử lấy ra quyển sổ nhỏ quanh năm nhét trong ngực, bắt đầu ghi vù vù, tốc độ tay đó con mẹ nó nhanh, có thể thấy được ngày thường viết không ít.
Xuyên thấu qua màn ảnh vừa vặn nhìn thấy, trên trang đó còn viết ‘giáo phục Tử Lân Yêu Vương bị sét đánh, thuộc loại hành vi thất trách cực kỳ nghiêm trọng, phạt vạn viên thú đan, lấy để răn đe’.
...
Ngày hôm sau.
Tô Tiểu Mạt mặc một bộ đồ bình thường, mang theo Hạ Thủy Vân cũng mặc áo trắng, lại khó che giấu đi dung mạo rời khỏi Vạn Cổ tông.
Đi đến trước sơn môn, không quên phất tay hướng đồng môn cáo biệt.
“Sao đồng ý để hai người bọn họ ra ngoài du sơn ngoạn thủy?” Trước đại điện, Hoa Mân Côi trêu ghẹo.
Quân Thường Tiếu nói: “Ngụy lão từng nói, Tiểu Mạt đứa nhỏ này mặc dù có phong phạm của hắn năm đó, nhưng trên việc đối đãi cảm tình rất chuyên nhất.”
“Cho nên.”
Hoa Mân Côi tựa vào trên rào chắn, hai tay khoanh vào nhau, nói: “Chàng để bọn họ ra ngoài du ngoạn bồi dưỡng cảm tình sao?”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu gật đầu nói.
Hoa Mân Côi nói: “Không nhìn ra, chàng còn rất suy nghĩ cho vấn đề tình cảm của đệ tử đấy.”
“Phải thế chứ.”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ai bảo ta là tông chủ.”
“Khi nào có thời gian mang ta đi du sơn ngoạn thủy?” Hoa Mân Côi nhìn vào mắt hắn, xem hắn sẽ hiện ra biểu cảm gì.
“Không rảnh.”
Quân Thường Tiếu xoay người tiến vào đại điện.
Hoa Mân Côi lắc đầu.
Câu trả lời này, ở trong dự kiến của nàng.
Nhưng, khi Quân Thường Tiếu bước một bước vào trước đại điện, không quay đầu nói: “Để hôm khác.”
Hoa Mân Côi ngạc nhiên.
Nếu chỉ là đơn thuần trả lời không rảnh, hoàn toàn có thể lý giải là từ chối, nhưng phút cuối lại bổ sung một câu để hôm khác, là ý nghĩa đã đáp ứng phải không?
...
Một ngày này.
Tô Tiểu Mạt dẫn Hạ Thủy Vân rời khỏi Vạn Cổ tông.
Hai người khi nào trở về là con số chưa biết, nhưng bởi vì do tông chủ phê chuẩn, cho dù ở bên ngoài thành gia lập nghiệp cũng sẽ không bị cưỡng chế gạt bỏ tất cả.
Làm người nối nghiệp Ngụy lão, lại cực kỳ coi trọng cảm tình.
Tô Tiểu Mạt và vị hôn thê nắm tay du lịch giang hồ, lại có thể tìm cơ hội đột phá nửa bước Thiên Cơ cảnh hay không?
“Tiểu Mạt.”
Đứng ở đỉnh núi, Quân Thường Tiếu lẩm bẩm: “Sau khi trở về cho bổn tọa một cái kinh hỉ.”