Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1787 - Chương 1787. Chỉ Có Vậy?

Chương 1787. Chỉ có vậy?
Tô Tiểu Mạt dẫn theo Hạ Thủy Vân đi rồi.

Đệ tử Vạn Cổ tông vẫn tu luyện như cũ, làm nhiệm vụ, xông pha các loại bí cảnh, cuộc sống giản dị tự nhiên hơn nữa buồn tẻ.

Quân Thường Tiếu cũng không nhàn rỗi, điều khiển Vạn Cổ hào du lịch ở Thương Vân hệ.

Phàm là đi ngang qua một vị diện nào, tất nhiên đi vào coi trộm một phen, không vì làm màu, chỉ vì mua dược tài.

Vạn Cổ giới xanh hoá vẫn đang tiếp tục, cần rất nhiều dược liệu theo vào, cùng lúc đó, dược liệu luyện chế Lục Vị Địa Nguyên Đan cũng cần mua.

Dược liệu đan phương cần cấp bậc quá cao, vị diện bình thường tự nhiên rất khó mua được, điều này làm Quân Thường Tiếu rất bực bội.

Trong lúc đó.

Hắn cũng từng quét thương thành.

Ngại là vận khí quá tệ, số lần dùng hết cũng không có cái lông gì cả.

“Tiếp tục như vậy, làm sao để ta đi tín nhiệm nữa?” Quân Thường Tiếu thầm oán.

Hệ thống nói: “Chính cái gọi là tâm thành thì linh, kí chủ thiếu chân thành.”

“...”

Quân Thường Tiếu trợn mắt.

“Hôm nay là Thiên Vân giới vạn hoa đại thưởng, muốn đi xem một chút hay không?” Hoa Mân Côi nói.

Vị diện hai người đang ở tên là Thiên Vân giới, thuộc loại bình thường, nhưng, quanh năm đều có một lễ hội hoa quy mô long trọng, hai người đến chỗ này, vừa vặn gặp đúng lúc.

“Đi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

Hai người từ trong phòng đi ra, sau đó rời khỏi khách sạn, đi thẳng về phía khu vực tổ chức lễ hội hoa trong thành.

Trên đường giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Vô luận nam nữ già trẻ đều mặc quần áo tươi đẹp, đầu đội vòng hoa, trên mặt treo đầy hạnh phúc.

“Tỷ tỷ xinh đẹp.”

Một cô bé bán vòng hoa chạy tới, ngửa đầu cười nói: “Muốn vòng hoa hay không?”

Sau khi kế thừa thải hồn Hoa Thiên Hành sáng tạo, tướng mạo Hoa Mân Côi tuy có sự yêu diễm của Hồn tộc lại không mất đi cao quý, cho nên rất dễ dàng bị bọn nhỏ coi là tiên nữ hạ phàm.

“Lấy.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Soái ca ca, ca cũng muốn sao?” Cô bé nói.

‘Soái ca ca’ này khiến Cẩu Thặng rất hài lòng, vuốt tóc một phát, cười nói: “Cho hai cái.”

Nam nữ tham gia lễ hội hoa đều muốn đeo vòng hoa, ngụ ý hạnh phúc an khang, hai người đã đi ngắm cảnh, tự nhiên nhập gia tùy tục.

“Chúc tiên nữ tỷ tỷ cùng tiên nhân ca ca bạch đầu giai lão, không rời không bỏ!” Cô bé ngọt ngào nói.

“Chờ một chút.”

Lúc này, một người trẻ tuổi gọi nó lại, mua hai vòng hoa, nói: “Hiểu Nhu, ta đeo giúp nàng.”

“Vâng.”

Cô gái đi theo ngượng ngùng cúi đầu.

Một màn này bị Hoa Mân Côi nhìn thấy, nàng xoay người, nói: “Chàng đeo giúp ta?”

“...”

Thôi, thôi, thỏa mãn yêu cầu này của nàng đi.

“Cúi đầu.”

“Bốp!”

Quân Thường Tiếu động tác rất lớn mang vòng hoa đội ở trên đầu Hoa Mân Côi, cũng may đối phương thực lực không tầm thường, đổi làm cô gái không có tu vi, cổ chỉ sợ lập tức gãy.

...

Vạn hoa đại thưởng* thưởng tự nhiên là hoa rồi.

(*): ngắm

Khu vực trung ương trong thành, đủ loại chậu hoa, đủ loại hoa cỏ tập trung một chỗ, đua nhau khoe sắc.

Nhưng mà.

Khi Quân Thường Tiếu dẫn theo Hoa Mân Côi đến, khi tuyệt thế mỹ nhan kia đi ở trong đó, cho dù mặc quần áo mộc mạc nhất vẫn khiến vạn hoa xấu hổ cúi đầu.

“Tiên nữ hạ phàm!”

Người qua đường đều kinh ngạc than thở, văn nhân mặc khách càng nhíu mày.

Bọn họ đang cân nhắc dùng thơ từ gì hình dung mỹ nhân này, cuối cùng ra kết luận, bất cứ từ ngữ trau chuốt hoa lệ nào cũng khó so sánh.

“Quả nhiên.”

Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói: “Nữ nhân xinh đẹp vô luận đi đến nơi nào cũng là một tuyến phong cảnh tuyệt đẹp.”

“Đang khen ta?”

“Ặc...”

Hai người ở trong vạn hoa đại thưởng du ngoạn một canh giờ, sau đó lại đi phố ăn vặt, phố mua sắm phụ cận, cực kỳ giống tình lữ ra ngoài du ngoạn.

Về phần ăn cái gì, mua cái gì, chơi cái gì, lại có hình ảnh lãng mạn gì không miêu tả, để tránh thương tổn độc giả độc thân.

Về tới Vạn Cổ giới, Quân Thường Tiếu nói: “Cái này tính là du sơn ngoạn thủy rồi.”

“Chỉ một lần?”

“Ngươi còn muốn mấy lần?”

“Ít nhất giống với Tiểu Mạt, ra ngoài du lịch mấy tháng đi.”

“Thôi xin! Ta là đứng đầu một tông!”

Viên công tử vừa vặn ở trong đại điện, tận dụng kẽ hở nói: “Chuyện tông môn, có thể giao cho ta.”

“Ầm —————————— “

Linh Thú phong, A Tử vừa mặc vào giáo phục mới tinh nghênh ngang từ trong phòng đi ra, đột nhiên nghe được ‘ẦM’ một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một người đầu lõm xuống ở trên thân tường, thân thể rơi xuống một cách tự nhiên.

“Là Viên công tử!” Ngưu lão nói.

A Tử từ trên quần áo cũng phán đoán ra, hơn nữa nhớ tới lúc trước bởi vì Lý Thanh Dương đột phá, mình bị phạt vạn viên thú đan, lập tức không khống chế được cảm xúc, ngửa mặt lên trời cười phá lên.

“Ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Xoạt!”

Bởi vì cười quá vui sướng, bởi vì cười quá phóng túng, giáo phục mới tinh vừa mặc ở trên người nhất thời bị rách toạc ra, cảnh này khiến nụ cười của A Tử đọng lại, vẻ mặt dần dần sụp đổ.

...

Vạn Cổ hào tiếp tục chạy ở Thương Vân hệ, bởi vì không vội hướng tới Tinh Linh giới, cho nên không có mục tiêu, cũng không có địa điểm.

Công phu không phụ lòng người.

Sau khi Quân Thường Tiếu lại đi ngang qua một vị diện khá lớn, từ trong miệng người qua đường đạt được tin tức có liên quan dược liệu.

Thánh Dược giới.

Khắp nơi đều là vườn thuốc.

Khắp nơi đều là thiên tài địa bảo quý hiếm.

“Tốt lắm.”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu nóng rực hẳn lên, lệnh đám người Thượng Quan Hâm Dao cần phải lấy thời gian nhanh nhất, ở Thương Vân hệ tìm được Thánh Dược giới trong miệng người đời nói.

Đương nhiên.

Phàm đi ngang qua vị diện, cũng sẽ vào hỏi thăm.

“Tiểu hữu muốn đi Thánh Dược giới?” Ngày nào đó, đang ở tòa chủ thành nào đó dò hỏi, một lão giả đi tới.

“Đúng rồi.”

Ánh mắt lão giả nổi lên một tia hưng phấn, nhưng cũng khống chế rất tốt, đè giọng nói: “Lão hủ biết đi thế nào, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Không có công cụ phi hành rời khỏi vị diện.”

“Ta có.”

Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi chỉ cần dẫn đường là được.”

Dứt lời, một bàn tay ấn ở trên vai lão giả, dẫn lão bay về phía bầu trời, bay ra khỏi vị diện, dung nhập trong Vạn Cổ hào.

Toàn bộ quá trình như đi xe qua núi, chờ đối phương đứng ở khoang điều khiển, mái tóc bạc vốn đã thưa thớt kia dựng thẳng hết lên.

“Tiểu hữu!”

Lão giả vội vàng chắp tay nói: “Không phải phàm nhân!”

Dễ dàng mang mình xuyên qua hàng rào vị diện, thực lực người này khẳng định cường hãn nha!

“Dẫn đường đi.”

Quân Thường Tiếu không muốn lãng phí thời gian.

Lão giả nhìn về phía vũ trụ bên ngoài thỉnh thoảng có ánh sao lóe ra, cố gắng nhớ lại ký ức lúc trẻ tuổi, chỉ hướng đông nói: “Dọc theo phương hướng này đi!”

Thương Vân hệ lớn hơn Thương Hải hệ nhiều lắm, gần như chín phần mười khu vực chưa thăm dò, nếu dựa vào tự mình đi tìm, không biết ngày tháng năm nào, cho nên Quân Thường Tiếu chỉ có thể dựa vào lão để thử thời vận.

“Vù ———— “

Vạn Cổ hào thay đổi phương vị, bay vào khu vực tối tăm.

“Tiểu hữu.”

Trên đường, lão giả vừa chấn động bởi tốc độ phi hành của chiến hạm, vừa ngưng trọng nói: “Trong Thánh Dược giới tuy có thiên tài địa bảo đếm không hết, nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng, thậm chí muốn tới gần cũng phải trải qua các loại đau khổ.”

“Đau khổ gì?”

“Tông chủ!”

Lúc này, Thượng Quan Hâm Dao vui vẻ nói: “Phát hiện một vị diện, nhìn từ tin tức dò xét, tràn ngập sinh cơ cường đại, có lẽ chính là Thánh Dược giới.”

Nói tới đây, nàng yên lặng ấn ở trên cái nút giảm tốc, Vạn Cổ hào chậm rãi dừng lại, bởi vì trong tầm nhìn, một điểm sáng tựa như bị ánh sáng xanh lá quanh quẩn hiện lên, trên đường phải qua hội tụ thuộc tính tương tự mây mù, chỉ dựa vào mắt thường nhìn đã có chút âm trầm quỷ dị.

“Không sai.”

Lão giả ngưng trọng nói: “Đó là Thánh Dược giới!”

“Chẳng qua...” Lão dừng một chút, trong ánh mắt nổi lên thống khổ, nói: “Muốn tới gần, phải thông qua chín tầng lôi vân vờn quanh phụ cận.”

“Ầm!”

“Ầm!”

Đúng lúc này, trong tầng mây cuồn cuộn phía trước phun ra mấy chục đạo lôi điện tráng kiện, không chỉ xua tan bóng tối, còn lưu lại dấu vết cháy đen cực kỳ rõ ràng ở trên hư không.

Lão giả kinh hãi lui về phía sau hai bước.

Từ trong ánh mắt sợ hãi không chút nào che giấu đó có thể đoán ra, lão hẳn là từng trải qua, cũng hình thành bóng ma tâm lý.

“Chỉ có vậy?”

Trên mặt Quân Thường Tiếu hiện ra khinh thường ——

Độc giả: “Chỉ có vậy?”


Bình Luận (0)
Comment