Chương 1801. Tập hợp
Năm năm.
Suốt năm năm.
Vạn Cổ hào luôn chạy trong vũ trụ.
Khoảng thời gian này Quân Thường Tiếu đi ngang qua rất nhiều vị diện, thể hội phong thổ khác nhau, phương diện tâm cảnh được một chút thăng hoa, cũng kiếm lấy không ít tài nguyên võ đạo.
Đừng hỏi kiếm như thế nào, hỏi chính là làm nhà buôn.
Đương nhiên.
Theo tâm cảnh cùng nhau thăng hoa còn có da mặt.
Dù sao người làm ăn, không chỉ cần biết ăn nói, còn cần cò kè mặc cả, bằng không làm sao thu hoạch lợi nhuận?
“Tông chủ.”
Từ một vị diện nào đó bay ra, Thượng Quan Hâm Dao thuần thục định ra tuyến đường nói: “Dự tính khoảng nửa tháng tới Độ Thiên giới.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu tựa vào trên ghế, một bàn tay kéo mặt.
Năm năm thời gian, chưa lưu lại dấu vết năm tháng ở trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, quanh thân ngược lại tản ra khí tức thượng vị giả càng mạnh hơn, cùng với... Khôn khéo giảo hoạt thương nhân mới có, có thể nói mâu thuẫn rối rắm tập hợp uy nghiêm cùng con buôn ở một thể.
“Vù ———————— “
Vạn Cổ hào cắt qua hư không, hướng Độ Thiên giới bay đi.
Về phần vị diện Quân Thường Tiếu lúc trước ghé, từng đám võ giả bản địa mặt mũi bầm dập nằm ở trên mặt đất, đồng thanh rít gào: “Tát Kha, ngươi tên khốn kiếp này, trêu vào ai không tốt, cứ phải trêu vào một ác ma!”
Tát Kha không nói chuyện, bởi vì đã sớm bị hành hạ chết ngất rồi.
Sự tình là như vậy, Vạn Cổ hào ngay từ đầu bay ở trong vũ trụ, thiếu chút nữa xảy ra va chạm với chiến thuyền khác, đối phương mở cửa xe chửi ầm lên, thậm chí cầm lấy truyền tấn lệnh gọi hội.
“...”
Quân Thường Tiếu nổi giận.
Ta chạy đường thẳng.
Ngươi từ bên cạnh húc tới.
Coi ta mù à? Nhìn không ra đang ăn vạ?
“Tiểu tử!”
Tát Kha cầm truyền tấn lệnh, chỉ vào cái mũi Cẩu Thặng cả giận nói: “Nhân mã của lão tử lập tức tới, hôm nay không trả tiền thì để mạng lại đi!”
“Chờ, quá chậm rồi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Không bằng đi địa bàn ngươi đi.”
Tát Kha có chút ngây dại, làm nghề này lâu lắm rồi, lần đầu tiên đụng tới chủ động đi địa bàn nhà mình.
“Được!”
“Có gan ngươi cứ tới!”
Kết quả là, hắn mang Quân Thường Tiếu dẫn về trong nhà, thoạt nhìn là dẫn người, thực ra dẫn một... Một đám ác ma!
Kịch tình phía sau không có gì ngoài võ giả bản địa hùng hổ ra mặt cho hắn, cuối cùng đều bị đánh ngã xuống đất, không chỉ bị thương, còn tổn thất nhẫn không gian.
Không bị Quân Thường Tiếu ăn vạ đã không tệ rồi, thế mà muốn ăn vạ hắn, thật không hiểu chết là viết như thế nào.
...
Độ Thiên giới.
Cố Thiên Tinh đứng ở ngoài đại điện Tinh Hải minh, nói: “Ngày tổ chức chỉ còn ba ngày nữa, tiểu cẩu tặc sao còn chưa trở về?”
Bành phó minh chủ thấp giọng nói: “Có thể là cho ngài leo cây hay không?”
“...”
Cố Thiên Tinh nhíu mày.
“Theo ta thấy.” Đại trưởng lão nói: “Quân Thường Tiếu hoàn toàn không mang Vũ Trụ Thánh Chiến coi trọng, nếu không năm năm trước sẽ không để nhiều đệ tử như vậy báo danh dự thi.”
Cũng trôi qua lâu như vậy rồi, mọi người vẫn không thể lý giải hành vi một tông môn phái ra mấy chục đệ tử tham chiến.
“Sẽ không.”
Cố Thiên Tinh nói: “Ta tin tưởng tên kia.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì nghĩ: “Thằng nhóc thối, ngươi nếu dám cho ta leo cây, vô luận chân trời góc biển cũng phải đánh ngươi!”
“Vù —————— “
Lúc này, bầu trời vặn vẹo, một chiếc chiến hạm khí thế to lớn bay qua, sau đó chậm rãi đáp ở trên mặt cỏ chân núi Tinh Hải minh.
“Rắc rắc!”
Khoang thuyền mở cửa, Quân Thường Tiếu từ bên trong đi ra, hô lớn: “Thúc, vãn bối đến rồi!”
Tiếng như chuông, vang vọng Độ Thiên giới.
Các thiên tài đang tới Độ Thiên thành tham gia thi đấu dự tuyển đều nghỉ chân, lông mày đều thống nhất nhíu lại.
Áp lực.
Đột nhiên cường đại chưa từng có!
“Lần này thi đấu dự tuyển ta có một loại dự cảm không lành...” Một người dự thi vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Công tử không cần lo.” Lão bộc đi cùng cười nói: “Lần này Độ Thiên giới thi đấu dự tuyển có năm mươi danh ngạch, chỉ cần chiếm cứ một chỗ, liền có thể đi tinh hệ thi đấu thăng cấp.”
“Cũng đúng.”
Người dự thi trẻ tuổi kia thoải mái, sau đó lắc đầu, tự giễu nói: “Có thể trong khoảng thời gian này tu luyện quá khắc khổ, lại quá coi trọng đối với thi đấu dự tuyển, trở nên lo được lo mất.”
...
Tinh Hải minh, đại điện.
Cố Thiên Tinh cẩn thận đánh giá Quân Thường Tiếu, phát hiện năm năm qua hắn tựa như trở nên có khí chất hơn, lại trở nên dối trá hơn.
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Lần này rèn luyện bên ngoài, trùng hợp gặp được thế giới lấy dược liệu làm chủ, mang về không ít dược liệu phẩm chất khác nhau, xin nhất định phải nhận lấy.”
Đủ loại thiên tài địa bảo, đủ loại chậu dược tài bỗng dưng xuất hiện.
Cố Thiên Tinh đối với phương diện này rất có nghiên cứu, nhất thời nổi hứng thú, nhưng rất nhanh lấy ánh mắt hồ nghi nói: “Sẽ không là ngươi trộm chứ?”
“...”
Quân Thường Tiếu cạn lời: “Tất cả đều là bỏ số tiền lớn mua, có biên lai, có hóa đơn.”
“Hiền chất có tâm.”
Cố Thiên Tinh vung tay lên mang dược liệu thu hết đi.
Ngay từ đầu gọi Quân cẩu tặc tiểu cẩu tặc, hôm nay sửa lời thành hiền chất, thái độ này thay đổi quá mức chân thật.
“Đúng rồi.”
Cố Thiên Tinh nói: “Con ta đâu?”
“Triều Tịch đang rèn luyện, ngày mai có thể trở về.” Quân Thường Tiếu nói.
“Ồ.”
Cố Thiên Tinh lại nói: “Các đệ tử dự thi kia của ngươi đâu?”
“Bọn họ cũng đang rèn luyện.”
“...”
Cố Thiên Tinh cạn lời: “Thi đấu dự tuyển sắp tới, còn không bảo bọn họ mau trở lại, ngươi rốt cuộc có coi trọng Vũ Trụ Thánh Chiến hay không.”
“Thúc.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ta rất nghiêm túc!”
Quả thực.
Năm năm qua, hắn luôn cường điệu để đệ tử chăm chỉ tu luyện, biểu hiện phi thường nghiêm túc, thậm chí coi là một việc lớn.
Khó trách vừa rồi mở cổ họng hô to, võ giả đi dự thi sẽ có áp lực thật lớn, dù sao, đệ tử Vạn Cổ tông cà lơ phất phơ đã rất khủng bố, nếu nghiêm túc đối đãi, hoàn toàn... Không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.
...
Năm năm trôi qua rất nhanh.
Ba ngày tự nhiên qua càng nhanh hơn.
Ngày này.
Vạn Cổ giới, bầu trời trở nên nhiều mây, không khí lo âu.
“Vù!”
Quân Thường Tiếu từ đại điện cất bước bước ra, vừa khoác áo choàng tông chủ chuyên dụng, vừa sửa sang lại áo, cất cao giọng nói: “Tập hợp.”
“Ầm!”
Ngoài núi, Tiêu Tội Kỷ buông ngọn núi lớn xuống, nhanh chóng quay về tông môn.
Ở dưới ánh nắng sáng sớm chiếu rọi, cơ bắp để lộ bên ngoài lấp lánh thánh huy.
Bởi vậy có thể thấy được, năm năm rèn luyện thân thể, cảnh giới tuy chưa có tăng lên về thực chất, nhưng phương diện phòng ngự chỉ sợ lại thêm không ít điểm.
Tiểu Sỉ: “Bởi vì sợ đau cho nên cộng hết vào phòng ngự?”
...
Lúc này đang sáng sớm.
Một mét ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ.
Tô Tiểu Mạt rời giường, đi đến trước tủ quần áo lấy ra giáo phục Vạn Cổ tông mới tinh, sau khi mặc vào, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thủy Vân còn đang ngủ say, thầm nghĩ: “Ta đi một chút rồi trở lại.”
“Kẹt....”
Nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa.
Chẳng qua, khi hắn đi ra khỏi đình viện năm năm trước xây dựng, phía sau truyền đến thanh âm lười biếng: “Không đợi ta?”
Hạ Thủy Vân đã tỉnh, nàng tựa vào trước cửa sổ, tóc đen như thác nước tùy ý xõa ra, nhìn qua rất có hương vị nữ nhân.
“Sợ chậm trễ muội nghỉ ngơi.”
“Kẹt...!”
Cửa phòng mở ra, Hạ Thủy Vân đã thay giáo phục, buộc lại mái tóc đen tán loạn, nói: “Đừng quên, ta là vị hôn thê của huynh, cũng là đệ tử Vạn Cổ tông.”
“...”
Tô Tiểu Mạt hơi trầm mặc, vươn tay, cười nói: “Đi.”
Hạ Thủy Vân lườm hắn, nhưng vẫn vươn tay tới, sau đó rời khỏi căn nhà đã xây năm năm, chính thức trở về Vạn Cổ tông.
Người thắng cuộc đời.
Tô Tiểu Mạt.